Khi ra khỏi cửa cung, hai chân La Duy mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Nội tâm bị đè nén lợi hại, là do Long Ngọc và hoàng hậu, hay là đang áy náy với Long Tường, với Long Huyền? Dáng vẻ Long Huyền trên giường bệnh… La Duy cắn môi, đến tận hôm nay y vẫn còn vì người đó mà khổ sở hay sao?
“Công tử!”
La Duy ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Lam.
“Công tử sao vậy?” Vệ Lam nhìn La Duy sắc mặt trắng bệch, vội vàng qua sát La Duy từ đầu đến chân, sợ La Duy bị thương ở đâu.
“Ta không sao.” La Duy vịn tay Vệ Lam mà đứng lên: “Trở về đi.”
“Tay công tử…?” Vệ Lam lại trông thấy tay phải La Duy mất một miếng da.
“Hôm nay vận khí của ta không tốt.” La Duy không quan tâm, nhìn vết thương một chút: “Tính cả cú ngã vừa rồi, hôm nay ta đã ngã hai lần.”
Vệ Lam thấy La Duy đi đứng coi như nhẹ nhàng, mới thở dài một hơi, đỡ La Duy lên xe ngựa, dùng khăn sạch, cẩn thận lau vết thương trên tay La Duy.
“Không chảy máu mà.” La Duy thấy Vệ Lam mím môi, liền dỗ Vệ Lam: “Từ nay về sau ta đi đường sẽ cẩn thận hơn.”
“Công tử nói được thì phải làm được đấy.” Vệ Lam nhìn vết thương trên tay La Duy, sợ chưa lau sạch sẽ: “Rách da lại dính đất bẩn, miệng vết thương dễ nhiễm trùng.”
“Lam, ngươi lúc này cứ như mẹ ta ấy.” Vệ Lam dáng vẻ khẩn trương, khiến La Duy thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Ta chỉ rách chút da, nếu tay ta đứt lìa thì ngươi sẽ ra sao nhỉ?”
“Công tử vừa nói từ nay về sau sẽ cẩn thận!” Vệ Lam biết rõ La Duy hay nói giỡn, nhưng vẫn không vui, sao người này lại không biết ự chăm sóc mình cơ chứ? “Công tử, người không đau à?” Vết thương này không phải nhỏ.
“Vết thương nhỏ, có thể đau nhiều hay sao?” La Duy rút tay mình khỏi tay Vệ Lam: “Đừng lo lắng, chúng ta cũng là người đi đánh giặc trở về, ngươi cứ như vậy sẽ khiến người ta chê cười đấy.”
“Hay là băng lại?” Vệ Lam nói.
“Ngươi có khăn sạch không?” La Duy nhìn khăn ướt trên bàn, hỏi Vệ Lam, cái khăn này là của La Duy mang theo trong người.
Vệ Lam do dự một chút, nói: “Trên người của ta có, công tử nếu không chê…”
“Được rồi, băng đi.” La Duy chìa bàn tay bị thương của mình ra.
Vệ Lam vội rút khăn của mình ra, cẩn thận giúp La Duy băng lấy vết thương.
La Duy nhìn Vệ Lam, chớp mắt, đột nhiên nói với Vệ Lam: “Lam, hôm nay bệ hạ hỏi ta có chỗ nào muốn tới hay không.”
Vệ Lam nói: “Sao bệ hạ lại hỏi công tử câu này?”
“Không biết.”
“Vậy công tử muốn đi đâu?”
“Ta cũng không biết, ta rất ít khi rời khỏi thượng đô.” La Duy nâng tay chống cằm, nghiêng đầu nghĩ: “Lam, ngươi có nơi nào muốn tới không?”
Vệ Lam lắc đầu: “Ta đi theo Lạc trang chủ, đã từng qua rất nhiều nơi.”
“Nói đến lão làm cái gì.” La Duy nói: “Ta muốn hỏi ngươi muốn đi đâu cơ mà.”
“Công tử muốn đi nơi nào, ta sẽ theo đến nơi đó.”
“Ừ, quê của Lam ở đâu?” La Duy lại hỏi.
“Tuyên Châu.”
“Nơi ấy cách thượng đô rất xa đấy.”
“Nơi đó là biên thành, rất nhỏ.”
“Ta nghe nói ngọc thạch Tuyên Châu rất nổi danh, Lam, Tuyên Châu có chỗ nào đẹp?”
Vệ Lam vừa nhanh chóng băng xong vết thương cho La Duy, vừa cố gắng nhớ lại khung cảnh Tuyên Châu, hắn rời quê cũ đã rất lâu rồi, chỉ nhớ Tuyên Châu là một tòa thành rất nhỏ, ngoài thành chỉ có bão cát vô tận mà thôi.
“Lam, ta muốn tới Tuyên Châu.” La Duy nói.
Vệ Lam ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của màn che, tạo thành một vầng sáng nho nhỏ ở chỗ hắn và La Duy cùng ngồi, lò sưởi nhỏ trên bàn kêu lách tách, Vệ Lam không nhìn rõ gương mặt La Duy nữa, hắn cảm giác như đang chìm trong mộng.