Nghe Phương Húc Nghiêu nói mình là người yêu của Lâm Dịch, An phu nhân có vẻ kinh ngạc, “Lâm thiếu gia kết hôn rồi?”
“Sắp rồi.” Lâm Dịch cười đến mắt cong lên, “Người nhà đang chuẩn bị, hôn lễ được định vào đầu tháng mười.”
“Dì không đợi được tới ngày đó… Còn tưởng rằng cháu có thể chung đôi với con trai dì, bởi vì chỉ có cháu quản được nó, là nó không có phúc.” An phu nhân nhìn con trai của mình với vẻ tiếc hận, có chút trách cứ, ý là thế mà con không theo đuổi được. Bà lại nhìn Phương Húc Nghiêu, sau đó cười nói, “Chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc, Lâm thiếu gia là một người lương thiện, người tốt nhất định được báo đáp tốt."”
Phương Húc Nghiêu cười khẽ, thỏa mãn sờ sờ ót Lâm Dịch, “Cảm ơn lời chúc phúc của phu nhân, ngày bọn cháu kết hôn mời dì đến uống rượu mừng.” Phương Húc Nghiêu rất biết làm người.
An phu nhân cười khoát tay, “Bác sĩ đã nói rồi, dì nhiều nhất chỉ sống được ba tháng nữa, không chống đỡ đến được lúc đó.”
An Tước lúc này lại như một đứa nhóc, dựa sát vào bên cạnh mẹ, nói như thể chỉ đùa giỡn, “Con đã nghĩ thông suốt rồi, nhiều năm như vậy vẫn không thể đến được với nhau, có thể bọn con không hợp nhau.”
Ánh mắt Lâm Dịch không một tiếng động chớp lóe.
Phương Húc Nghiêu lại liếc nhìn An Tước với vẻ tràn đầy thâm ý, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
An phu nhân lại vỗ đầu con trai, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Nghĩ rõ được thì tốt…”
Lâm Dịch lặng lẽ liếc mắt nhìn Phương Húc Nghiêu, cái nhìn này không phải vì gì khác, chỉ là đang sợ đối phương thấy phiền hoặc là lại ghen tuông thôi. Bản thân cậu đều cho rằng An Tước sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, không phải vì cậu quá tự luyến, mà chỉ vì cậu hiểu An Tước.
Đối phương hiểu cậu, ngược lại, cậu cũng hiểu An Tước cũng rất nhiều.
Phương Húc Nghiêu cười vỗ vỗ vai cậu, không tiếng động an ủi một câu, bày tỏ mình rất tốt. Lâm Dịch mới thở phào nhẹ nhõm xong thì di động rung lên, vừa nhìn thấy là số điện thoại của Mã Trí Viễn, cậu tưởng là chuyện công ty, đi nhanh ra ngoài bắt máy.
Mã Trí Viễn nhìn cô bé Lâm Mộng Phỉ đứng ở cửa, ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Lâm, à ừ, có một cô bé tới trước cửa công ty chúng ta, nói muốn tìm anh.”
“Tìm tôi?” Lâm Dịch thầm nói cô bé tìm cậu làm gì, cậu lại không thuê lao động trẻ em. Cậu hỏi ngược lại: “Tìm tôi làm gì?”
“Cô bé nói… Cô bé nói nó là em gái của anh.” Mã Trí Viễn cũng cảm thấy không chắc chắn, tổng giám đốc Lâm từ lúc nào lại có thêm một đứa em gái chứ?
Bởi vì có dẫn vệ sĩ đi theo trong tối, Tiêu Đậu Đậu không thể theo Lâm Dịch cũng đứng ở cửa hiếu kỳ nhìn Lâm Mộng Phỉ chằm chằm, nhìn kỹ đúng là rất giống. Thế là cu cậu đứng đó hét lên: “Ông chủ Lâm, em gái anh rất giống anh đó!”
Lâm Dịch: “…” Cho nên nói em gái của cậu từ đâu ra vậy?
Nhưng đúng là cái cớ để cậu rời đi, Lâm Dịch mượn cớ công ty có chuyện, nói tạm biệt với An phu nhân, cùng Phương Húc Nghiêu rời đi. Đây là lần cuối cùng Lâm Dịch và An phu nhân gặp mặt, ba tháng sau An phu nhân sẽ xuôi tay nhắm mắt, An Tước cũng hoàn toàn chẳng còn băn khoăn, đây chính là sau này.
Phương Húc Nghiêu nghe Lâm Dịch nói tự dưng có một đứa em gái tìm tới tận cửa, cũng cảm thấy mới mẻ, nửa đùa giỡn nói: “Còn may là chạy tới nhận anh trai chứ không phải chạy tới nhận cha, bằng không chắc anh bị dọa chết mất.”
Lâm Dịch dở khóc dở cười, “Đừng quậy nữa, tuổi này của em làm sao có con lớn vậy được chứ?” Nói tới đây Lâm Dịch bỗng chốc như nghĩ tới điều gì đó, buồn cười nói: “Lần trước ông ngoại còn giục sinh con đó, bảo bọn mình sinh một đứa.”
Phương Húc Nghiêu cảm thấy hứng thú, “Em thấy thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
“Con á.”
“Bây giờ em không tính có con đâu, nếu muốn thì thêm 5 năm nửa. Nếu anh muốn bây giờ thì em sẽ suy nghĩ lại.”
Phương Húc Nghiêu liếc nhìn Lâm Dịch, dịu dàng trong mắt như có thể nặn ra nước, Lâm Dịch mất tự nhiên xoay mặt đi, đỏ mặt. Người này nhất định lại đang nghĩ mấy thứ kỳ quái rồi, nếu không tự dưng thâm tình thế làm gì?
Phương Húc Nghiêu thật ra rất tò mò đoạn ám ngữ lúc nãy giữa Lâm Dịch và An Tước là có ý gì, bởi vì vẻ mặt của Lâm Dịch lúc đó rất là khiếp sợ. Nhưng hắn cũng biết, mỗi người đều có bí mật riêng. Chuyện này cứ nhìn sắc mặt của Lâm Dịch là biết, Lâm Dịch chắc chắn muốn giấu nó đi không cho ai nhìn thấy, cho nên hắn lựa chọn không hỏi. Chờ ngày nào đó Lâm Dịch muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không sao. Người đã là của hắn rồi, trái tim cũng là của hắn, mấy thứ khác Lâm Dịch muốn làm thế nào thì làm, hắn sẽ ủng hộ không cần lý do.
Chờ đến cửa công ty, quả nhiên thấy có một cô bé đứng trước cửa, còn có Tiêu Đậu Đậu đang nhàn đến nhàm chán, đang nói chuyện với cô bé.
Lâm Dịch vừa xuống xe, mắt của cô bé đó liền sáng bừng, Lâm Dịch nhìn kỹ đối phương, xác định thật sự không quen biết cô bé, sau đó mới hỏi: “Em tới tìm anh hả?”
“Vâng vâng, anh là anh trai em!” Giọng nói của cô bé rất giòn giã. Lâm Dịch lại bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh không có em gái, mẹ anh chỉ sinh một mình anh, cô gái nhỏ, em tìm nhầm người rồi.”
Lâm Mộng Phỉ móc từ trong túi ra một bức hình, nhìn hình dáng có vẻ đã cũ, bên mép đã hơi ngả vàng. “Đây là bảo bối của cha em, ông ấy nói anh là anh em!”
Lâm Dịch nhận lấy nhìn thử, sững sờ mất mấy giây sau đó mừng rỡ nhìn cô bé, “Em là con gái của chú ba? Cha em đang ở đâu? Bây giờ ông ấy có khỏe không?”
Phương Húc Nghiêu đi qua nhìn nhìn cô bé, lại nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Lâm Dịch, trêu đùa cậu: “Em đó, tìm thế nào cũng không tìm được, kết quả người ta lại tự chạy tới tận cửa.”
Lâm Dịch vẫn luôn tìm kiếm chú ba của cậu, đáng tiếc mười mấy năm rồi, tìm một người như mò kim đáy biển, cho nên vẫn không tìm được, không ngờ con gái của Lâm Thừa Nghiệp tự tìm tới cửa.
Lâm Dịch vui vẻ dẫn Lâm Mộng Phỉ vào phòng làm việc của mình, cứ truy hỏi về tình hình của Lâm Thừa Nghiệp mãi. Giờ hỏi ra mới biết được chú ba của cậu mấy năm nay vẫn làm thầy giáo, tuy chân đã được chữa lành, nhưng vào ngày mưa hoặc lúc mệt mỏi thì vẫn sẽ không thoải mái. Hơn nữa con bé này là bỏ nhà để tới tìm cậu, tìm được địa chỉ công ty trên mạng, sau đó dùng định vị GPS tự tìm tới.
Phương Húc Nghiêu bảo người mua đồ ăn vặt đưa đến, toàn là mấy đồ ăn vặt mà ở tuổi cô bé sẽ thích, thế là ấn tượng của Lâm Mộng Phỉ với chị dâu dâng lên mấy bậc. Về sau vì chuyện công ty, Phương Húc Nghiêu không thể ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Mục đích Lâm Mộng Phỉ tới rất đơn giản, một là tới xem người anh trai mà cha cứ luôn bảo không yên tâm, lý do khác chính là cô bé muốn học biểu diễn, người nhà cô bé lại không cho, thế là quyết đoán bỏ nhà ra đi.
Cứ nhìn đứa trẻ này có thể một mình ngồi máy bay chạy tới tìm Lâm Dịch là biết, tuổi tác của Lâm Mộng Phỉ không lớn nhưng tính cách lại rất quật cường, hơn nữa còn rất có chính kiến, giống hệt với cha cô bé, cho dù gãy chân cũng không từ bỏ ước mơ.
Lâm Dịch lấy được số điện thoại của Lâm Thừa Nghiệp, nhưng lại có chút e sợ, không biết có khi nào mình sẽ phá vỡ sự bình yên mười mấy năm của nhà chú ba hay không. Thật không dễ chú ba mới sống một cuộc sống bình thường được.
Lâm Mộng Phỉ đã sớm báo bình an với người nhà, lần này cô bé ra ngoài, người nhà còn tưởng rằng cô nhóc tới nhà bạn chơi, không ngờ được con bé này to gan như vậy, lại dám chạy tới tìm Lâm Dịch. Lâm Dịch nghe được ý nghĩ muốn học biểu diễn của Lâm Mộng Phỉ, cậu để Mã Trí Viễn tự mình dẫn cô bé đi dạo một vòng, nếu nhìn xong người khác đóng phim cực khổ thế nào mà vẫn muốn theo ngành này, đến lúc đó cậu sẽ trao đổi với Lâm Thừa Nghiệp.
Bởi vì cậu có năng lực bảo vệ Lâm Mộng Phỉ, để cô bé có thể theo ý thích của mình lăn lộn trong giới giải trí này. Cậu tận mắt chứng kiến chú ba bị đánh gãy chân, lại chỉ có thể bất lực. Nhưng bây giờ cậu có thể bảo vệ con gái của chú ba, để cô bé sống vui vẻ.
Mã Trí Viễn dẫn Lâm Mộng Phỉ đi chơi, mà Lâm Dịch lại nhìn số điện thoại trong tay không biết phải làm thế nào, lại cộng thêm chuyện của An Tước, bây giờ đầu óc cậu rất loạn, loạn đến mức không biết phải làm sao để sắp xếp lại.
Vào lúc này cậu thật sự rất muốn yên tĩnh, chẳng suy nghĩ gì cả, để đầu óc trống rỗng.
Lâm Dịch không biết nên làm gì, cậu móc di động ra xem ghi chép tin nhắn, ánh mắt dừng tại tin nhắn Phương phu nhân gửi tới, khóe miệng nhếch lên, sau đó trực tiếp trốn việc.
Phương phu nhân vẫn luôn muốn tìm con trai ra ngoài dạo phố, bất đắc dĩ thằng cả chẳng bao giờ thấy được người, thật không dễ mới về nhà mà ngoại trừ ăn thì là ngủ, hệt như một con gấu muốn ngủ đông, tích trữ năng lượng trước. Thật khó khăn mới tỉnh thì lại bị Đường Quân Quán dùng đủ các loại lý do kéo đi.
Phương Húc Nghiêu thì đừng nói nữa, cùng mẹ dạo phố? Đừng đùa, không cẩn thận sẽ mất nửa cái mạng đó, người mà mẹ hắn không yêu thương nhất chính là hắn, cứ cảm thấy hắn da dày thịt béo dễ giày vò. Lại nói hắn làm gì có thời gian, hắn phải kiếm tiền!
Phương Húc Thần? Ha ha, bị fan nhận ra thì làm thế nào? Dẫn theo mẹ chạy không nhanh bỏ trốn?
Cho nên Phương phu nhân đã tìm Lâm Dịch vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.
Bây giờ Lâm Dịch có thời gian, thế là hai người đi dạo phố.
Chờ Phương Boss bận xong đi tìm vợ thì Lâm Dịch đã đi theo Phương phu nhân mua sắm điên cuồng, túi to túi nhỏ đựng đầy cốp sau hai chiếc xe bảo trợ lý đưa về nhà, hai người họ còn đang uống trà chiều.
Vì để giữ dáng người, Phương phu nhân ăn rất ít, nhìn miếng bánh kem trước mặt với đầy vẻ thất vọng nói: “Bỏ đi, coi như tiết kiệm lương thực, không ăn nữa.”
Lâm Dịch bật cười, “Dì lại không mập, thích ăn thì cứ ăn một ít.”
Phương phu nhân lắc đầu, “Không được không được, tới tuổi tác này của dì, sẽ rất dễ mập, nếu không khống chế thì chắc chắn sẽ có mỡ bụng!” Phương phu nhân nói xong, thở dài, “Chẳng so được với lúc trẻ, thể lực cũng không theo kịp.”
Lâm Dịch cạn lời, từ buổi trưa cho đến bây giờ, ròng rã 4 tiếng đống hồ dì đều không nghỉ chân, còn muốn thể lực thế nào nữa đây?
Phương phu nhân vừa uống thức uống vừa nhìn ra bên ngoài, như thể phát hiện gì đó, trợn to mắt chọt chọt cổ tay Lâm Dịch, ra hiệu cậu nhìn ra ngoài. Lâm Dịch quay đầu nhìn theo ánh mắt của đối phương, lập tức vui vẻ.
Đường Quân Quán và Phương Húc Dương đang tiến vào cửa hàng trang sức đối diện, lại nhìn ánh mắt hứng thú của Phương phu nhân, Lâm Dịch nhớ lại chuyện Đường Quân Quán bỏ thuốc Phương Húc Nghiêu lại khiến cho cậu nhức eo hai ngày, lập tức chồng cầm, nói với giọng điệu hơi có vẻ xúi giục: “Dì có muốn đi theo xem thử không?”
Phương phu nhân hứng thú ừ một tiếng, quả thực tính đi xem trò vui.
Hai người vừa mới bước chân vào còn chưa kịp đến gần Phương Húc Dương thì đã bị người khác hung hăng đẩy mạnh từ phía sau lưng. Phương phu nhân bật kêu một tiếng, người loạng choạng suýt nữa ngã sấp trên mặt đất. Lâm Dịch vươn tay đỡ lấy Phương phu nhân, đầu còn chưa kịp quay qua thì vai đã bị người tóm lấy, hai chàng trai cực kỳ khôi ngô tháo mắt kính trên mặt bọn họ xuống, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Dịch và Phương phu nhân thì lập tức ngơ ngác, hai người lén la lén lút, đeo kính râm che mất cả nửa khuôn mặt, bọn họ còn tưởng là người xấu.
Xong rồi lão đại ơi, bọn em thiếu chút nữa đã bắt mẹ vợ và vợ của anh em anh rồi.