Lâm Dịch dần dần rơi vào trầm tư, An Tước tàn nhẫn hơn Đường Quân Quán nhiều, bởi vì Đường Quân Quán còn có người để ý, chứ không phải vô tình vô nghĩa, làm việc còn biết giữ lại. Mà An Tước, mẹ của hắn đã mắc phải bệnh nan y, không thể cứu chữa được nữa. Đời trước mẹ hắn mất chính là vào mùa hè năm nay. Lúc đó An Tước sẽ không còn gì phải bận tâm nữa, hắn hệt như một tên điên, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không để ý hậu quả.
Sắp xếp xong xuôi, Lâm Dịch bóp bóp eo của mình, vô lực thở dài, tên điên thể lực biến thái Phương Húc Nghiêu này! Đúng là không biết tiết chế, nghỉ ngơi ba ngày mà eo cậu vẫn còn nhức.
Điều tra ghi chép xe ra vào rất dễ, Đường Quân Quán vừa nhìn thấy tin nhắn Lâm Dịch gửi cho hắn, trực tiếp thả người qua luôn, không đến nửa tiếng đã điều tra rõ ràng. Đúng là Lâm Thái Chi đã lái một chiếc xe Aston Martin màu xanh với đuôi xe là 555, đi đón Lâm Hiểu Nhiễm.
Chiếc xe này là của An Tước!
Lâm Hiểu Nhiễm vừa được người nhà đón ra, bởi vì phải nhẫn nhịn nên lòng tràn đầy giận dữ nên mới chạy ra ngoài giải sầu. Lâm Hiểu Nhiễm chất chứa bất mãn rất sâu, không chỉ là vì Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu, bọn họ chỉnh cô ta là đúng, bởi vì cô ta có làm. Nhưng cách Lâm gia xử lý sau đó khiến cô ta bất mãn hơn, chịu tội thay cho anh trai cô ta? Cho dù không bị nhốt quá lâu, nhưng danh tiếng đã mất, về sau còn ai đi tìm cô ta quay phim chứ?
Lâm gia bây giờ đang rối loạn, bệnh tình của Lâm Tự Đào đã bị Lâm Thanh Hải phong kín, nhốt trong bệnh viện trị bệnh, Lưu Uyển Quân vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ. Lâm Thanh Hải đang suy nghĩ gì thì người ngoài không biết, bảo đao của lão gia tử chưa hề cùn, tâm cơ không phải sâu bình thường.
Lâm Hiểu Nhiễm như một con rối, không có Lưu Uyển Quân chỉ đạo cho cô ta, lại trở nên phản nghịch, lấy tiền ra ngoài chơi, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.
Lâm Thái Chi thông minh hơn Lâm Hiểu Nhiễm nhiều, biết hiện tại không thể chọc ông nội gã tức giận, cha mẹ đều không có mặt, bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, thuận tiện trông coi em gái, đừng chọc ra phiền phức.
Không ngờ gã lại gặp được Lâm Dịch ở nơi thế kia, đúng vậy, chẳng ai ngờ được Lâm Dịch sẽ đến đó chơi.
Hôm nay là lễ tình nhân, thời tiết lại không tốt lắm, vừa đến chiều thì từng hạt mưa nhỏ kèm theo bông tuyết bắt đầu “tí tách tí tách” không nhanh không chậm hạ xuống. Lâm Dịch vịn bệ cửa sổ đứng bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Đậu Đậu ngồi ở cửa phòng làm việc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào bên trong. Từ ngày bắt gặp cảnh hai ông chủ đang hôn nhau, Tiêu Đậu Đậu tự giác bày thêm một chiếc bàn nhỏ ở bên ngoài, mặc kệ cảnh tượng có đẹp hay không, tóm lại sẽ không tiến vào, hơn nữa còn âm thầm thề, ông chủ Phương mà tới thì cu cậu sẽ đóng cửa, tuyệt đối không để ai quấy rầy.
Đến thời gian tan ca, Lâm Dịch bắt đầu thu dọn đồ đạc, cậu có dự cảm cái tên khốn khiếp đó chốc nữa sẽ chạy tới.
Cậu bây giờ cứ nhìn thấy Phương Húc Nghiêu là muốn động thủ, không phải nói hai người phát sinh quan hệ khiến cậu không thể nào tiếp nhận được, tình đến nên làm gì đều sẽ phải làm. Cậu chỉ là tức giận Phương Húc Nghiêu không biết tiết chế, khiến cậu phải chịu tội mấy ngày.
Nhớ lại đêm đó thì Lâm Dịch bèn bóp trán, trí nhớ của cậu tuy mơ hồ, nhưng không phải không có. Cứ nhìn cậu chỉ liếc mắt qua xe của An Tước mà đến bây giờ vẫn có thể nhớ tới sai người đi điều tra là biết, trí nhớ của cậu không phải tốt bình thường.
Cậu thở dài, nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của đối phương, tự bản thân Lâm Dịch cũng phát giác. Trên mặt cậu chậm rãi xuất hiện nụ cười, thầm nói thôi quên đi, vui vẻ là được.
Đúng như dự đoán, suy nghĩ này của Lâm Dịch vừa dứt thì Phương Húc Nghiêu đã đến, hơn nữa tự giác cầm lấy túi của Lâm Dịch, tay chân lanh lẹ thu dọn thay cậu. Lâm Dịch cướp đồ đạc lại, dở khóc dở cười nói: “Một đại tổng tài như anh giả trang tiểu bảo mẫu làm gì chứ? Bớt chạm vào đồ của em đi!”
Phương Húc Nghiêu thấy dáng vẻ của cậu, chợt nở nụ cười, “Anh đã phải nấu cơm tám đời cho em rồi, còn để ý phải làm bảo mẫu nữa sao?”
Lâm Dịch tức giận liếc mắt nhìn hắn, không đứng đắn!
Mã Trí Viễn vừa trở lại đã nhìn thấy Tiêu Đậu Đậu đóng cửa không cho vào, hắn chỉ chỉ vào bên trong, nghi ngờ chớp chớp mắt, chẳng lẽ chủ tịch Phương lại đến rồi?
Tiêu Đậu Đậu bĩu môi, người không có phận sự không được vào, đau mắt hột sẽ không tốt.
Đến hầm để xe, xe của Phương Húc Nghiêu vừa vặn dừng ở bên cạnh xe Lâm Dịch, Lâm Dịch vừa định lên xe thì có điện thoại gọi tới. Phương Húc Nghiêu rất tự giác bảo tài xế lái xe về trước, hắn sẽ tự mình đưa vợ về.
Mã Trí Viễn từ đầu kia điện thoại nói: “Tổng giám đốc Lâm, có chuyển phát nhanh của anh, tôi đã ký nhận thay anh rồi, bây giờ tôi sẽ đưa xuống cho anh nhé?”
Lâm Dịch nói vậy cũng được, dù sao cậu vẫn chưa đi, nên lại đợi thêm vài phút nữa. Lâm Dịch không ngờ được cái gọi là chuyển phát nhanh lại là hoa hồng.
Lâm Dịch vừa thấy bó hoa đó đã lập tức trừng Phương Húc Nghiêu, “Anh lại muốn làm gì?”
Phương Húc Nghiêu ở trong xe, vừa vặn bị Lâm Dịch cản tầm nhìn, thấy Lâm Dịch nổi giận, chẳng hiểu gì cả hỏi một câu: “Anh làm gì chứ?”
Lâm Dịch thấy bộ dáng của đối phương không giống giả vờ, cũng khá ngạc nhiên. Không phải Phương Húc Nghiêu, vậy thì ai sẽ tặng hoa cho cậu vào lễ tình nhân chứ, hơn nữa còn không tự mình ra mặt mà phải gửi chuyển phát nhanh. Chuyển phát nhanh tặng hoa? Nhận thầu hết cả công ty chuyển phát nhanh rồi hả?
Mã Trí Viễn cũng tưởng rằng là Phương Húc Nghiêu tặng, còn chẳng có cả địa chỉ người gửi, nhân viên chuyển phát nhìn cái là biết giả rồi, còn chọn đúng thời gian này, cho nên mới nhanh chóng đưa tới, đừng làm lỡ thời gian chủ tịch Phương dỗ ông chủ.
Phương Húc Nghiêu nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ chói, còn không có cả ký tên, trong lòng thầm ghen tuông, lại là tiểu tiện nhân nào dòm ngó vợ hắn rồi, lén lén lút lút không dám lộ cả mặt! Hắn xuống xe nhận lấy hoa từ trong tay Mã Trí Viễn, đè ép ghen tuông lộ ra một nụ cười cởi mở, huơ huơ tay đuổi Mã Trí Viễn đi, xong mới nói với Lâm Dịch còn đang suy nghĩ xem là ai tặng hoa cho cậu: “Em yêu à, lễ tình nhân vui vẻ!”
Lâm Dịch chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải anh nói không phải anh à?”
“Muốn dành cho em một sự bất ngờ, vừa nãy anh diễn có giống không?”
Lâm Dịch lúc này mới thu hồi tâm tư, bày vẻ em biết ngay là anh mà, kéo mở cửa xe ngồi vào ghế lái xe, chỉ vào ghế lái phụ nói: “Anh ngồi vào đó cho em! Ôm hoa nữa!”
Phương Húc Nghiêu: “… Không phải chứ?”
Lâm Dịch trừng mắt, Phương Húc Nghiêu bất đắc dĩ ôm bó hoa hồng đỏ tươi ngồi lên ghế lái phụ, Lâm Dịch thấy vậy mới thuận mắt được chút, cười nắm lấy cằm của Phương Húc Nghiêu, hôn lướt nhẹ qua một cái, cười tủm tỉm nói: “Người đẹp hơn hoa, hoa tôn người đẹp!”
Phương Húc Nghiêu ●▽●
Tự Lâm Dịch thấy còn chưa đã ghiền, nhớ đến rất lâu đã không show ân ái rồi, hôm nay phải show một phát, thế là chụp một tấm hình đăng lên weibo của mình. Một đám người nhấn like ở bên dưới, còn sôi nổi conment: Nghịch CP? Tổng giám đốc Lâm lại nghịch ngợm rồi!
Lâm Dịch thấy quẩy hăng nhất chính là nhân viên và nghệ sĩ của cậu, lập tức cảm giác được tính tình của mình phải chăng quá tốt, nuông chiều bọn họ quen rồi, dám nói hươu nói vượn! Thiếu ngược!
Đáng giận nhất là Phương Húc Thần, like xong còn comment: Chị dâu, chị hỏi anh em, ổng vẫn còn tiết tháo chứ?
Thế là tất cả mọi người đều comment: Chị dâu, chị hỏi anh em, ổng vẫn còn tiết tháo chứ?
Ngay cả fan của Phương Húc Thần đều chạy tới xây lầu, weibo của Lâm Dịch có không ít fan, đám nghệ sĩ trong công ty cậu đều follow cậu, có qua có lại nên cậu đã follow lại, thế là fan đều thuận tiện bò qua, bây giờ toàn bộ bọn họ đều đang xây lầu.
Lâm Dịch giận rồi, tại sao Phương Húc Nghiêu ôm hoa mấy người lại cho rằng hắn không có tiết tháo, nếu ông đây ôm hoa, mấy người sẽ nói thế nào? Còn có đừng có gọi ông là chị dâu! Càng đừng nói gì mà nghịch CP! Ông đã đi học bổ túc rồi, hiểu được nó nghĩa là gì đó!
Tức giận trở về nhà, Lâm Dịch thay quần áo xong thì nằm bò lên giường, chờ ăn cơm.
Tay cầm hoa của Phương Húc Nghiêu run run, chốc nữa mua một bó hoa giống hệt, đổi bó cỏ dại này đi! Để đỡ chướng mắt!
Hừ, chuẩn bị buổi tối ánh nến, đêm nay là một đêm lãng mạn~
An Tước biết kế hoạch của mình mỗi lần đều bị Phương Húc Nghiêu quậy cho hỗn loạn. Đưa thư cho Lâm Dịch, vốn ý chính là để Lâm Dịch xa lánh Phương Húc Nghiêu, kết quả Lâm Dịch tâm tình không tốt bị Phương Húc Nghiêu dẫn ra ngoài uống rượu, trở về thì ăn người ta luôn.
Lần này tặng hoa, vốn ý của hắn chính là cho dù không thể xuất hiện ở bên cạnh Lâm Dịch, cũng phải tự an ủi mình về mặt tâm lý, lễ tình nhân tặng hoa cho Lâm Dịch, biểu đạt tiếng lòng của mình.
Thế mà Phương Húc Nghiêu lại mượn hoa hiến phật, còn khiến Lâm Dịch show ân ái một trận.
Lúc này sắc mặt An Tước khó coi đến mức có thể kéo ra bóng mờ được rồi, không chỉ bởi vì Phương Húc Nghiêu, còn có Lâm Thái Chi nữa. Tên ngu này lại dám động vào xe của hắn, còn gặp phải Lâm Dịch! Với sự thông minh của Lâm Dịch chỉ cần một manh mối nhỏ cậu nhất định có thể mò đến tận gốc tìm ra hắn!
Nếu Lâm Dịch biết mình là một trong người sau màn đã hại chết cậu kiếp trước, cậu sẽ nghĩ thế nào chứ? An Tước nhìn tấm hình trong tay, đau khổ nhíu chặt mày, thành kính giơ tấm hình dán lên trán của mình, chuyện đến nước này, bản thân mình vẫn còn ôm lấy kỳ vọng sao? Quả thực là nghiệp chướng…
Sau khi thuộc hạ không một tiếng động nhận được tin tức thì đè thấp giọng nói: “Tổng giám đốc An, Lâm thiếu gia tới rồi.”
An Tước chẳng thèm mở mắt, vẫn là dáng vẻ cũ, giọng nói không hề biến hóa quá nhiều, lạnh nhạt nói: “Đưa gã ra ngoài, bảo gã cút đi thật xa, đừng để tôi nhìn thấy gã nữa.”
Trợ thủ đó nghe được lời của An Tước thì vẻ mặt vẫn như thường cúi đầu, cung kính nói một tiếng vâng, lui ra ngoài.
An Tước vuốt nhẹ khuôn mặt của Lâm Dịch trên tấm hình, ánh sáng trong mắt chậm rãi sáng lên, tham lam nhìn ánh mắt của Lâm Dịch, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào, sau đó lầm bầm nói: “Gã thủy chung không phải là em, tôi đã chơi đủ rồi, bước tiếp theo phải làm sao đây?”
Dưới lầu vang lên tiếng ồn ào, An Tước nhíu mày, bị quấy rầy nên tâm trạng càng thêm khó chịu. Hắn ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thái Chi đã đến lầu một, nhìn dáng vẻ như đang định lên lầu, nhưng lại bị người bên dưới chặn lại, đang giãy giụa.
Nhìn thấy An Tước đi ra, sắc mặt Lâm Thái Chi đỏ bừng, giận đến cả người đều run rẩy, giọng gào thét lộ ra tuyệt vọng, “An Tước! Anh chưa bao giờ động lòng với tôi chút nào cả sao? Anh coi tôi là gì chứ?”
An Tước chỉ lẳng lặng nhìn gã, thấy dáng vẻ chất vấn của gã, dưới đáy mắt lại không hề chút gợn sóng, nếu nói có gì thì đó chỉ là chán ghét. Hắn nhìn xuống Lâm Thái Chi, lạnh lùng mở miệng: “Từ lúc bắt đầu, chính là cậu tự mình dán lên, tôi che chở cho cậu, cậu lại hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của tôi.”
“Giới hạn? Lâm Dịch sao?”
Sắc mặt An Tước rét lạnh, “Đừng nhắc đến tên của em ấy, cậu không xứng!”
Lâm Thái Chi ha ha cười lạnh mấy tiếng, không xứng? Gã không xứng?