“Tự cam thấp hèn?” Phương Húc Nghiêu hừ lạnh một tiếng. Cái từ này hắn nghe rất là chói tai, hắn hừ lạnh nhìn Lâm Tự Đào, ánh mắt u ám, “Gia giáo của Lâm gia, giờ tôi được lĩnh giáo rồi, Tiểu Dịch nhà chúng tôi được như bây giờ, tuyệt đối là được truyền từ Dịch lão gia tử, bằng không cũng là đến từ trên người của mẹ.”
“Cha đà đà một cái, mẹ đà đà một ổ*, ở quê của bọn tôi đều nói như vậy” Tiêu Đậu Đậu ở đằng sau nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Tóm lại chính là con cái đều theo mẹ, bát cơm vàng nhà tôi theo mẹ, nên mới được như bây giờ. Hai đứa con nhà các người cũng theo mẹ, kết quả một đứa trộm điện thoại của Ma Đại, một đứa mắng bát cơm vàng của cậu, đúng là đáng ghét.
*Câu này ý chỉ ảnh hưởng di truyền của người cha với con cái rất nhỏ, còn của người mẹ là rất lớn nên bây giờ mới được thế này.
Phương Húc Nghiêu nói chuyện đã xem như khách khí, trực tiếp chỉ gà mắng chó. Mà thằng nhóc Tiêu Đậu Đậu đầu óc thành thật, nghe thấy người ta mắng đối tượng mình bảo vệ nên lập tức mặc kệ luôn. Cậu nhóc bây giờ coi Lâm Dịch như đại ca, trả tiền lương, mua đồ ăn vặt, còn giúp cậu tìm anh trai, tìm đâu ra được ông chủ tốt như vậy chứ, cho nên nói chuyện rất trực tiếp.
Lâm Tự Đào giận dữ lập tức bạo phát, “Nghịch tử! Hai thằng không nên thân bọn mày!”
Vừa vặn có một chiếc gậy gỗ tử đàn được đặt bên chân Lâm Tự Đào, cũng không biết ai đặt đó nữa, Lâm Tự Đào tìm được thứ thuận tay, nắm lấy đánh về phía Lâm Thái Chi cách mình khá gần trước. Lưu Uyển Quân thấy không xong nhào tới ôm lấy cánh tay của Lâm Tự Đào, hoảng sợ nói: “Đào ca, anh muốn đánh chết con trai của anh à! Thái Chi là con trai ruột của anh đó!”
Lâm Tự Đào hiển nhiên đã không nghe vào được gì nữa, nhấc chân đá văng Lưu Uyển Quân, sức lực mạnh mẽ khiến đầu Lưu Uyển Quân đập lên góc cạnh bàn trà, lập tức một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy xuống.
“Mẹ!” Lâm Thái Chi vừa bò vừa lăn bổ nhào qua, ôm lấy Lưu Uyển Quân, mặt gã ta tái nhợt bịt lại miệng vết thương của Lưu Uyển Quân. Lâm Tự Đào như điên rồi, chẳng thèm nhìn đến Lưu Uyển Quân, một gậy tiếp theo nhắm về phía Lâm Dịch. Nhưng Lâm Thanh Hải ở ngay đối diện Lâm Dịch, lúc đánh về phía Lâm Dịch bất ngờ quét qua người lão gia tử, sức lực chậm lại, sau đó đã bị Phương Húc Nghiêu giơ tay bắt được.
Lão gia tử giận đến sắc mặt xanh mét, một tay ôm lồng ngực một tay đỡ tay vịn mới đứng dậy được. Với sức lực vừa nãy, khẳng định ông cụ cũng đã bị thương, không tránh được ứ máu, lão gia tử giận đến run rẩy, nghiêm giọng nói: “Người đâu còn không trói nó lại cho ta! Các người chết hết rồi hả!”
Mấy người làm tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chẳng ai dám ra tay cả.
Tiêu Đậu Đậu tiến lên chặt tay sau gáy Lâm Tự Đào, vẻ mặt vô tội nhìn đối phương ngã xuống, giang tay nhún vai, “Té xíu…”
Lão gia tử thở hổn hển, “Gọi bác sĩ! Không, báo cảnh sát, gọi pháp y!”
“Ba, chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt!” Lưu Uyển Quân bưng trán, loạng choạng đứng dậy, “Dù thế nào cũng không được báo cảnh sát, chuyện của Hiểu Nhiễm còn chưa qua, cảnh sát lại tới nữa, nhà chúng ta sau này phải sống thế nào?”
“Sống thế nào? Bây giờ đã chẳng thể nào sống được nữa rồi! Ta đang rất bực, một người đang tốt đẹp sao lại điên thành như vậy, chỉ hơi chịu chút kích thích đã muốn giết người!”
Ánh mắt Lưu Uyển Quân chớp lóe, Lâm Thái Chi đỡ bà ta nhìn thấy rõ ràng, sau đó chợt thấy lòng lạnh lẽo, oán trách nhìn mẹ của gã. Mẹ ra tay quá sớm, đã nói không thể bởi vì Lâm Dịch trở về mà tự loạn đầu trận tuyến, gã ở Lâm thị vẫn chưa đứng vẫn gót chân, mẹ làm như vậy, lỡ như bị tra ra thì chúng ta đều chơi xong rồi!
Tiêu Đậu Đậu rất ngây thơ chỉ về phía Lâm Thái Chi, “Vừa lúc xem thử luôn cho thiếu gia nhà mấy người, gã bị thương rồi!”
Lâm Thái Chi lạnh mặt nói: “Thân thể của tôi không có vấn đề gì cả, không cần bác sĩ, trẻ con thì ít xen mồm!”
Tiêu Đậu Đậu bất mãn nhất là người khác gọi cậu trẻ con, dáng vẻ hơi nhỏ không phải lỗi của cậu ta, là lỗi của thượng đế! Thế nên vì để chứng minh mình nói đúng, Tiêu Đậu Đậu vọt tới bên cạnh Lâm Thái Chi, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, giơ tay nắm lấy đai lưng của Lâm Thái Chi. Bởi vì đang ở nhà nên gã mặc một bộ đồ rộng rãi, mọi người kinh ngạc kêu lên một tiếng, mấy cô gái hét lên che lấy mắt, cả xem cũng không dám.
Phương Húc Nghiêu nhanh chóng vươn tay che lấy mắt của Lâm Dịch, thứ bẩn thỉu như vậy vợ nhất định không được nhìn.
Lưu Uyển Quân cánh gần nhất, thấy được vết tích sâu sâu cạn cạn bị ngược đãi trên người con trai, dấu răng và vết roi tuy đã khép lại, nhưng vẫn nhìn ra được lúc trước gặp phải những gì, Lưu Uyển Quân hít một hơi, trợn trắng mắt trực tiếp ngất xỉu.
Lâm Dịch khó hiểu hửm một tiếng, nắm lấy tay Phương Húc Nghiêu kéo xuống, “Chuyện gì vậy? Anh buông em ra…”
“Không được nhìn, nghe lời, nhìn thì mắt sẽ bị mù!” Phương Húc Nghiêu che kín không buông tay, cuối cùng trực tiếp ôm đầu của Lâm Dịch vào trong lồng ngực của mình, tuyệt đối không thể để vợ nhìn thấy được.
Tiêu Đậu Đậu a một tiếng, giọng nói thanh thúy: “Tôi đã nói trên người anh ta có vết thương, mấy người phải tin tưởng tôi!”
Phương Húc Nghiêu ôm lấy đầu của Lâm Dịch không hề buông lỏng tay, hắn hơi áy náy nói với Lâm Thanh Hải đã không biết nên biểu đạt phẫn nộ của mình thế nào: “Chuyện nhà của Lâm gia, chúng tôi sẽ không quấy rầy, xin cáo lui.”
Lâm Dịch vẫn luôn bị che mắt, đã sắp cáu rồi, chờ lúc Phương Húc Nghiêu buông cậu ra thì Lâm Thái Chi đã sửa sang lại quần áo. Lâm Dịch thấy vẻ mặt đối phương như tro tàn, dáng vẻ sống chẳng còn gì luyến tiếc đó khiến cậu chẳng hiểu gì sất. Thấy hai vợ chồng Lâm Tự Đào một người bị đánh ngất một người bị chọc tức tới ngất, Lâm Dịch cũng phiền, cậu qua loa nói tạm biệt với Lâm Thanh Hải, sau đó bị Phương Húc Nghiêu kéo rời đi.
Ra khỏi cửa lớn Lâm Dịch mới hỏi: “Anh che mắt em làm gì? Có thứ gì anh có thể nhìn mà em không thể chứ!”
Tiêu Đậu Đậu vừa định nói chuyện, Phương Húc Nghiêu đã cắt ngang cu cậu, “Đậu Đậu làm tốt lắm, tháng này có tiền thưởng!”
Tiêu Đậu Đậu vui mừng nên lập tức quên luôn lời muốn nói, “Cảm ơn ông chủ Phương, ha ha ha ha…”
Lâm Dịch: “…” Cho nên nói, rốt cuộc có thứ gì mà cậu không thể nhìn?
Sau khi trở về nhà, Lâm Dịch hỏi Phương Húc Nghiêu: “Anh cũng nhìn ra được Lâm Tự Đào không bình thường đúng không, đặc biệt là phản ứng của lão gia tử, không tin tưởng cả bác sĩ gia đình, muốn báo cảnh sát tìm pháp y, đây rõ ràng là đang hoài nghi thân thể của Lâm Tự Đào có vấn đề.”
Phương Húc Nghiêu ừ một tiếng, “Tuyệt đối không bình thường, nhưng chúng ta cũng không thể nhúng tay vào được. Không phải em nói cái người đằng sau Lâm Thái Chi rất cưng chìu gã hả? Sao lại khiến gã người đầy thương tích vậy?” Điểm quan tâm của Phương Húc Nghiêu đã dời đi.
“Bị thương ở đâu? Trên lưng và trên chân? Nói thử mấy người đã nhìn thấy thứ gì? Anh có thể đừng đánh đố em nữa được không?”
“Em rất tò mò?”
“Tất nhiên!”
“Đi tắm trước đi, chờ anh xem xong hai bản báo cáo sẽ kể lại tỉ mỉ cho em!”
“Dám đùa giỡn em thì nhất định phải chết!”
Phương Húc Nghiêu cười nheo mắt đứng lên, “Nếu em nghe đến một nửa bị dọa chạy, anh sẽ trói em lại!”
Lâm Dịch bĩu môi, coi tôi là trẻ con chắc?
Trở lại phòng của mình, Lâm Dịch cầm khăn đi tắm rửa. Nhớ lại từng màn ở Lâm gia, trong lòng rất nhiều cảm xúc rối ren. Mềm lòng sao? Sao có thể! Cậu chỉ có chút cảm khái mà thôi. Mẹ của cậu bởi vì tính tình mạnh mẽ, nên bị Lâm Tự Đào và Lưu Uyển Quân chọc tức chết ngay trên giường bệnh! Châm chọc chừng nào, cả đời thông minh, chết lại không được nhắm mắt! Ánh mắt đó quanh quẩn trong lòng cậu cả hai đời, đến hôm nay vẫn không thể quên được.
Có lẽ bọn họ không định dùng cách này để chọc mẹ cậu tức chết, đáng tiếc, Lưu Uyển Quân tới trước mặt mẹ cậu làm bộ giả nhân giả nghĩa, không thể nghi ngờ là một vị thuốc mạnh để kích thích mẹ cậu.
Thu lại mạch suy nghĩ, Lâm Dịch tắm rửa xong đến phòng khách uống nước, đột nhiên nhớ tới trong túi còn có một quyển sách dạy nấu ăn, sau khi Lâm Bách Hân cho cậu thì cậu vẫn chưa xem, tính cầm về ném cho Phương Húc Nghiêu.
Mấy chuyện mệt mỏi như xử lí này cứ giao cho đầu bếp là được, cậu chỉ phụ trách ăn.
Phương Húc Nghiêu mở cửa phòng sách, sau đó thu dọn bàn sạch sẽ, thấy Lâm Dịch mặc áo choàng tắm chạy khắp phòng khách, lập tức cảm thấy đầu hơi đau. Vợ là quá tự tin năng lực tự vệ của bản thân mình, hay là quá tin tưởng nhân phẩm của hắn?
Lâm Dịch uống nước xong đi tới cửa lấy quyển thực đơn trong túi ra, “Chị đại phòng nhân sự tặng một quyển thực đơn, anh có thể nghiên cứu thử xem, em không dùng…” Lâm Dịch tiện tay giở ra xem thử, lời bị nghẹn trở về lại, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngón tay đều đang run rẩy.
Tư thế mị hoặc này là thể loại gì đây?! Ai lại xào rau còn xào cả vào trong bồn tắm thế này! Chữ thuyết minh trên ảnh còn rõ ràng như vậy, đây rốt cuộc là thực đơn gì chứ!
Lâm Dịch lập tức ôm sách vào trong lòng, lắp bắp nói: “Cái này, chị đại tặng nhầm rồi, anh đừng xem!” Nói xong thì quay người bỏ chạy.
Phương Húc Nghiêu cười xấu xa hai tiếng, vừa thấy phản ứng của Lâm Dịch liền biết là thứ không tầm thường, hắn nắm lấy đai lưng Lâm Dịch trực tiếp đuổi theo, từ đằng sau ôm lấy eo Lâm Dịch, hứng thú hỏi: “Thứ gì vậy? Đừng nói là thư tình người khác đưa cho em đó nhé?”
“Đã là thời đại nào rồi ai còn dùng thư tình!” Sắc mặt Lâm Dịch có hơi quẫn bách, trong lòng hận không thể bóp chết Lâm Bách Hân, chị ta còn là phụ nữ không hả, thứ này tìm ở đâu ra vậy!
Phương Húc Nghiêu nắm lấy quyển sách đó không buông tay, “Vậy em đưa cho anh xem thử.”
“Không đưa!” Lâm Dịch nắm chặt tay không buông, sao có thể mất mặt vậy được!
Phương Húc Nghiêu ôm lấy Lâm Dịch quay người đi hai bước, ngã người lên trên sofa, quay người đè lên lưng Lâm Dịch, nhìn sắc mặt đỏ bừng 囧 của người dưới thân, hô hấp của Phương Húc Nghiêu dần có chút bất ổn, hắn hôn cổ Lâm Dịch, uy hiếp nói: “Thật sự không đưa?”
“Anh đừng quậy!” Lâm Dịch bị đè ép, có thể cảm giác rõ được người trên lưng mình đang có biến hóa gì. Khoảng thời gian này tình cảm của hai người tiến triển rất thuận lợi, mập mờ như có như không trôi nổi giữa hai người, tình cảm mờ nhạt tuy không nóng bỏng nhưng lại rất ấm áp.
Lâm Dịch căng thẳng qua đi thì chậm rãi thả lỏng, cậu nghiêng đầu, giọng nói dần trở nên trầm thấp, “Anh rời khỏi người em trước đi.”
Phương Húc Nghiêu cúi đầu, ngửi nhẹ mùi vị trên người Lâm Dịch, sau đó bèn ngậm lấy thùy tai của cậu, hắn cảm giác được người dưới thân lại bắt đầu căng thẳng. Phương Húc Nghiêu cười ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Buông em ra thì em sẽ chạy mất, anh còn phải tốn công đuổi theo nữa.”
Lâm Dịch cảm giác được người phía trên càng lúc càng không thành thực, nhịp tim đã bại lộ sự căng thẳng bây giờ của cậu, cảm nhận được nụ hôn khẽ khàng từ sau tai kéo dài đến cổ, đụng chạm ngưa ngứa như mang theo dòng điện, cảm giác tê dại bắt đầu kéo dài trên người.
Phương Húc Nghiêu thấy cậu không trốn nữa, cái tay đặt trên eo Lâm Dịch bắt đầu không thành thật, từ kẽ hở của áo choàng tắm duỗi đi vào, vuốt ve men theo chiếc eo thon nhỏ của Lâm Dịch.