Sau khi chú Đông nghe được yêu cầu của Phương Húc Nghiêu thì càng sinh ra cảnh giác với đối phương. Nhưng mà đối phương là cổ đông của truyền thông Thiên Ý Dịch gia, tiếp xúc với Dịch gia cũng không ít, lão gia từng nói, trong đám người trẻ tuổi được ông để mắt, từ năng lực đến nhân phẩm, cũng chỉ có Phương Húc Nghiêu, về sau thiếu gia chắc chắn sẽ phải tiếp xúc nhiều với hắn, mặc kệ đối phương nói gì thì cũng không thể trở mặt được. Thế là chú Đông đè ép chút không tự nhiên đó xuống dưới đáy lòng, tính tình tốt mở cửa xe cho hắn, “Tiện đường cùng đi thôi.”
Hai người đàn ông trưởng thành, hơn nữa chiều cao đều không thấp, Lâm Dịch tuy gầy, nhưng không hề nhỏ, đều ngồi ở ghế sau nên không gian thoáng cái trở nên chật hẹp. Xe vừa di chuyển, hai người không tránh khỏi phải đụng chạm thân thể, Lâm Dịch nhíu mày, bình tĩnh trốn xa một chút.
Phương Húc Nghiêu dường như không phát hiện Lâm Dịch tránh né, lại mỉm cười hỏi: “Cậu tin Phật?” Hắn ngửi được trên người Lâm Dịch có một mùi trầm hương dễ chịu, ở trên tay cậu có một chuỗi tràng hạt, nhìn hình dáng có vẻ đã được nhiều năm tuổi, kiểu dáng cũng rất cổ xưa.
Lâm Dịch nhìn cổ tay của mình, ừm một tiếng, giải thích: “Đây là mẹ tôi đi cầu nguyện mang về, tôi sinh non, lúc nhỏ thân thể không tốt, từ nhỏ đã đeo.” Bị cha đuổi ra khỏi nhà, tính toán gia sản, ngoại trừ quần áo trên người thì chỉ có tràng hạt trên tay là đáng tiền, cậu thật sự là bị lột sạch đuổi ra khỏi nhà.
Phương Húc Nghiêu nói chuyện rất có kỹ xảo, không nên nhắc thì không nhắc, Lâm Dịch lúc không bị giảm huyết áp thì tính tính rất tốt, hai người nhất thời tìm được đề tài còn nói chuyện rất ăn ý. Biết Lâm Dịch trở về là muốn thay Dịch lão quản lý công ty, Phương Húc Nghiêu bắt đầu híp mắt quan sát Lâm Dịch, xem ra sau này sẽ tiếp xúc rất nhiều nha.
Chú Đông thỉnh thoảng liếc nhìn phía sau qua kính chiếu hậu, sau khi cảm thấy Phương Húc Nghiêu hôm nay đặc biệt nhiều lời, trong đầu đã có ý nghĩ. Quay về nhất định phải dạy thiếu gia, đừng nên bị bề ngoài của người ta mê hoặc. Có vài người chỉ có bộ dáng giống người mà thôi, lúc để lộ răng nanh thì chính là một con sói hoang, sẽ cắn nuốt người chẳng chừa cả xương, rõ ràng thiếu gia giống tiểu thư, người đẹp tâm tư lại đơn thuần, rất có thể sẽ bị lừa!
Tóm lại vẫn là con cháu nhà mình tốt, chú Đông lúc trước từng bị thương, cả đời không con nối dõi, sớm đã xem Lâm Dịch như con trai mình, cho nên chú Đông không chỗ để trút hết tình cha cho rằng, nhớ thương con cháu nhà mình đều phải lôi ra ngoài thiến.
Cuối cùng tới được tập đoàn Phương Thụy, Phương Húc Nghiêu xuống xe đi lấy hành lý, Lâm Dịch cũng xuống theo, mặc kệ nói thế nào, xuất phát từ lễ phép, không thể để bản thân người ta tự mình đi mở cốp xe xách valy đi được.
Sau khi Phương Húc Nghiêu xuống xe thì hỏi với vẻ rất nghiêm túc: “Cậu đã từng thấy bánh trôi nước tết nguyên tiêu chưa? Một cục mè đen vuông vắn, bỏ bên trong gạo nếp trắng lăn đều, lăn đến khi bên ngoài tròn trịa trắng nõn, nhân phía bên trong trước khi chưa nấu là hình vuông, có góc có cạnh, nếu bị nước nóng bên ngoài kích thích đến thì sẽ dần tan chảy, dùng đũa đâm một cái đều chảy ra nhân màu đen.”
Lâm Dịch lắc đầu, không hiểu đối phương có ý gì.
“Cảm giác cậu cho tôi, chẳng khác mấy với bánh trôi nước cả, tự mình suy nghĩ đi.”
Lâm Dịch: “…”
Ngay lúc Lâm Dịch rơi vào mơ hồ, cửa tập đoàn Phương Thụy lại dừng thêm một chiếc xe, lúc Lâm Dịch nhìn rõ chiếc xe, đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh, đôi môi mỏng cũng hơi mím lại, sau đó khôi phục bình thường, trở lại dáng vẻ nho nhã vừa rồi.
Lâm Tự Đào xuống xe, nhìn thấy Lâm Dịch trước mắt, cũng sững sờ, tiếp đó lạnh mặt bất mãn nói: “Trở lại cũng không biết về nhà, chạy loạn gì chứ.”
Lâm Dịch chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, chẳng nói lời nào, có lẽ trào phúng trong đáy mắt cậu quá rõ ràng, ngay cả Lâm Tự Đào cũng phải cảm thấy kinh hãi, dáng vẻ này của Lâm Dịch cực giống ánh mắt người vợ quá cố dành cho ông trước khi chết, trào phúng, khinh thường, thậm chí chán ghét buồn nôn. Lâm Tự Đào như bị kích thích đến, trừng mắt nhìn Lâm Dịch giáo huấn: “Nghịch tử, gia giáo của mày đâu!”
Phương Húc Nghiêu kéo hành lý từ phía sau đi ra, bất mãn nhìn Lâm Tự Đào, người này là ai đây, lại dám nói năng lỗ mãng với người bản boss nhìn trúng, cha ruột cũng không được! Thế là người nào đó không khách khí nói: “Chủ tịch Lâm, nộ khí thật lớn đó.” Tuổi cũng không còn nhỏ, cách làm người làm việc vẫn chẳng thể khiến người thích được, mặc kệ con trai làm gì, cũng đã lớn như vậy, há miệng đã nghịch tử, giống như chuyện mình làm rất quang vinh vậy. Con trai ông không đáng tiền vậy sao? Sao nói chuyện không nể mặt mũi vậy chứ, vẻ mặt của người nào cũng chẳng dễ xem.
Lâm Tự Đào thấy Phương Húc Nghiêu, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, còn nghẹn ra một nụ cười, ngượng ngùng nói: “Là chủ tịch Phương à, để cậu chê cười rồi, thằng bé này về nước cũng không biết về nhà, tôi chỉ giáo huấn nó hai câu, trẻ con mà, đừng tính toán với nó.”
Bản thân Lâm Dịch cũng cảm thấy buồn nôn, nếu có quyền lựa chọn sinh mệnh, cậu thà không có mặt trên thế giới này, cũng không muốn lựa chọn người này làm cha của mình. Cậu nghe xong lời nói của Lâm Tự Đào, bật cười ha hả, dung mạo tinh xảo không che giấu được hàn ý nơi đáy mắt, con mắt Lâm Dịch bắt đầu trở nên sâu thẳm, cậu ôm tay dựa lên xe, tiếng cười đó khiến ngực Lâm Tự Đào đều có chút tê dại. Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch thế này thì nhíu mày, xem ra có rất nhiều thứ không hề đơn giản như bên ngoài đồn đãi, còn cần phải thâm nhập điều tra.
Đúng vậy, hết thảy là vì cưới được vợ!
Lâm Dịch cười xong mới hỏi: “Ông dùng thân phận gì để giáo huấn tôi?”
“Tao là cha của mày!” Lâm Tự Đào không thể nào áp chế được giận dữ trong lòng mình, từ nhỏ đã thấy Lâm Dịch không thuận mắt, rõ ràng là con của ông, dáng dấp không giống ông thì cũng thôi đi, tính nết cũng theo người Dịch gia, nhìn thế nào cũng không thuận mắt cả!
Bộ dáng của Lâm Dịch thực sự không giống Lâm Tự Đào, Lâm Dịch giống người Dịch gia, tướng mạo tinh xảo, làn da trắng nõn, tao nhã lịch sự, trong lúc giơ tay nhấc chân vừa nhìn đã biết có giáo dưỡng. Dịch gia là dòng dõi thư hương, trước khi theo thương nghiệp tổ tiên đều theo nghề giáo, đừng nhìn Dịch lão tuổi tác đã lớn, đến giờ cả người vẫn tràn đầy khí chất nho nhã.
Thấy Lâm Tự Đào nổi giận, Lâm Dịch nhớ đến chuyện ông ta từng làm, chẳng chút nể tình phản bác lại: “Tôi chỉ là đứa con bị ông đuổi ra khỏi nhà không cần, ông không thiếu con mà đúng không? Lúc tôi bị người ta coi như chó nhà có tang sao ông không nói ông là cha tôi? Thật buồn cười, giờ lại còn muốn lấy thân phận đến áp chế tôi? Lần này tôi trở lại sẽ không đi nữa, cha con chúng ta có nhiều thời gian, vài ngày nữa tôi sẽ tìm ông, xin ông ký một tờ đơn ly hôn, tôi muốn đốt cho mẹ tôi, lúc còn sống chưa kịp làm, chết rồi cũng phải được yên ổn chứ đúng không?”
Lâm Tự Đào bị lời này của cậu chọc giận đến mức xuýt thì ngất xỉu, thằng nghiệt tử này! Nói cái gì vậy chứ, trước đây ông nên bóp chết nó, đỡ nhìn thấy lại phiền lòng!
Lúc này chú Đông ở trong xe hô một tiếng: “Thiếu gia, chúng ta về nhà thôi.” Lời của chú Đông mang theo thúc giục, Dịch gia đã triệt để kéo Lâm Tự Đào vào danh sách đen. Một câu thôi cũng lười nói với đối phương.
Sau khi Lâm Dịch nghe thấy cũng không nhìn sắc mặt Lâm Tự Đào nữa, xoay người để lại một câu: “Cha con chúng ta còn nhiều thời gian! Chủ tịch Phương, tạm biệt.” Lâm Dịch lên xe, đóng cửa xe xong thì nhắm mắt, không để tâm tình của mình lộ ra bên ngoài, hận ý đã từng được áp chế xuống, trải qua thời gian lên men chỉ sẽ khiến người càng điên cuồng hơn. Giờ thấy được chính chủ, cậu mới cảm thấy ngực đau đớn khó nhịn, chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau đầu.
Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch muốn đi, gõ gõ kính, quấy rối tâm tư của Lâm Dịch, sự âm u còn chưa kịp che giấu bị Phương Húc Nghiêu nhìn thấy rõ, Phương Húc Nghiêu dường như chẳng chút phát giác, cười khẽ nói với Lâm Dịch: “Tôi sẽ gọi điện cho cậu, đến lúc đó chúng ta lại trò chuyện!”
Lâm Dịch trầm mặc 3 giây, tuy không biết đối phương tại sao lại có ấn tượng tốt với cậu đến vậy, vẫn gật đầu trả lời: “Được.”