Hai người cứ tẻ ngắt như vậy đến tận nửa đêm. Phương Húc Nghiêu cảm thấy mình sắp điên luôn rồi, vốn muốn trọng chấn phu cương, kết quả Lâm Dịch biến thành hũ nút, cứ tiếp tục thế này thì làm sao sống được đây? Cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, Phương boss lạnh giọng hỏi: “Em có phải nên…” Giải thích cho anh không…
Lâm Dịch nằm trên ghế sofa, ôm gối đầu, ngủ mất rồi…
Phương Húc Nghiêu cảm thấy mình như đấm một quyền lên bông, giận dữ như lên men, một mình nghẹn lâu như vậy, thế mà Lâm Dịch lại ngủ mất rồi! Nhìn anh đi chứ! Không nhìn thấy ông xã em đang tức giận à! Ông xã em đang ghen đó em yêu à! Phương boss tự dưng muốn lấy bánh kem còn lại trên bàn úp lên mặt mình ghê. Sớm biết Lâm Dịch ngủ rồi thì hắn sầm mặt đói bụng cho ai nhìn chứ?
Thở dài, Phương Húc Nghiêu nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh Lâm Dịch, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt ngủ của Lâm Dịch, ngón tay rơi lên lông mi của cậu, sợ đánh thức Lâm Dịch nên rụt về lại. Bản thân hắn sắp tức điên rồi, thật sự chẳng có cách nào với Lâm Dịch cả. Sao lại có một người thế này chứ, có thể khiến mình cứ phải nhượng bộ hoài, làm chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện? Sau đó Phương Húc Nghiêu nhẹ nhàng lấy cái gối đầu trong lòng Lâm Dịch ra, khom lưng bế người lên. Lâm Dịch cao 1m8, cho dù khá gầy nhưng vẫn không nhẹ. Phương Húc Nghiêu thấy mình vẫn còn cần phải rèn luyện, bằng không ngày nào đó vợ được hắn nuôi mập rồi sẽ bế không nổi nữa.
Nhẹ nhàng đặt Lâm Dịch lên giường, Phương Húc Nghiêu cúi đầu cởi giày cho Lâm Dịch, lại không chú ý đến khóe miệng của người trên giường khẽ nhếch lên, muốn cười lại cố gắng đè ép xuống.
Phương Húc Nghiêu liếc nhìn Lâm Dịch một cái, thấy cậu không bị đánh thức, đặt một nụ hôn lên trán cậu, tắt đèn rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lâm Dịch, dán mặt lên tóc của cậu. Hắn vừa định nhắm mắt thì cảm thấy Lâm Dịch trở người, mặt hướng về phía hắn tựa đầu lên vai hắn, luồng hơi truyền ra khi hô hấp quét lên lồng ngực hắn, tê ngứa, Phương Húc Nghiêu lập tức không dám nhúc nhích.
Lâm Dịch dường như không biết kích thích như vậy đối với Phương Húc Nghiêu lớn chừng nào, một chiếc chân dài gác lên đùi của Phương Húc Nghiêu, như thể đang tìm một vị trí thoải mái, còn cọ cọ mấy cái.
Phương Húc Nghiêu tê một tiếng hít một ngụm khí lạnh, tiểu yêu tinh này biết bản thân đang làm gì chứ? Hay là nói cậu coi hắn như gối ôm? Trong bóng đêm Phương Húc Nghiêu cảm giác được mình càng lúc càng nóng, cố gắng đè ép xao động trên thân thể mình xuống, lại thấy người đang ôm lấy mình vẫn hít thở đều đặn không tim không phổi ngủ rất say, Phương boss thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, sao lại biết dày vò người khác vậy chứ!
Đêm nay Phương boss qua lại giữa đau khổ và sung sướng đến hai giờ hơn mới ngủ, vấn đề là không ngủ cũng không được, cơm tối không ăn, không ngủ thì sẽ thấy đói.
Sáng sớm Lâm Dịch mở mắt thấy Phương Húc Nghiêu còn đang ngủ, vẻ mặt mệt mỏi khiến cậu nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên. Chậc, đây chính là kết cục của đùa giỡn tiểu tính tình!
Gọi điện bảo người mua đồ ăn sáng đưa tới xong thì Lâm Dịch bắt đầu xem email. Tối hôm qua lúc Lâm Tự Đào tiếp nhận phỏng vấn, thế mà ở trước mặt truyền thông nói trước đây Lâm Dịch có quan hệ rất tốt với An Tước, không biết hai người gây gỗ xích mích gì, cụ thể là chuyện gì thì ông ta cũng không rõ, nhưng trước đây ông rất xem trọng cặp đôi này, không ngờ sau khi trưởng thành thì cảnh còn người mất.
Lời của Lâm Tự Đào nghe có vẻ như chẳng có gì, suy xét tỉ mỉ thì lại là chuyện khác rồi. Truyền thông không khỏi bắt đầu đoán mò, Lâm Tự Đào đứng ở góc độ cha của Lâm Dịch hình như đã gián tiếp bày tỏ quan hệ lúc trước của hai người, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể gọi là trúc mã trúc mã, 6 năm trước Lâm Dịch 19, An Tước 20, hai người này còn là bạn học, nghe nói ở cùng một phòng ngủ, một năm này rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Quan hệ lúc trước chắc cũng không đơn giản như vậy đâu nhỉ.
Lâm Dịch nhìn video phỏng vấn của Lâm Tự Đào, ánh mắt chậm rãi nheo lại, quả nhiên là cha ruột, hãm hại con trai rất là chuyên nghiệp. Phương Húc Nghiêu hãm hại ông ta ba ngàn vạn, khiến Lâm Tự Đào rất bất mãn với Phương Húc Nghiêu, cho nên chơi một vố hãm hại luôn hai người bọn họ, liên đới đỉnh đầu Phương Húc Nghiêu sắp xanh* lè rồi.
*Màu xanh ở bên TQ ý chỉ bị cắm sừng.
Mở trang tin tức, Lâm Dịch thấy tin đồn bát quái đã bay đầy trời. Đối với bát quái của người khác thì có vẻ như người Trung Quốc rất thích, mắng chửi, văng tục, suy đoán, tiếc hận, thế mà vẫn có người cầm cờ ủng hộ cậu. Lâm Dịch không biết những người này nghĩ thế nào, cảm thấy còn hưng phấn hơn cả chính cậu.
Nghĩ xong Lâm Dịch bèn gọi điện thoại cho ông ngoại, uất ức nói: “Ông ngoại, lúc nào thì ông giao cái tiểu tổ đó cho cháu, giờ cháu làm gì cũng trói tay trói chân.”
Dịch lão đang dẫn Bì Bì tản bộ, nghe Lâm Dịch oán giận thì trêu chọc hỏi: “Không phải cháu có thể lấy tiền mua à? Tự mình lén lút kiếm được nhiều tiền như vậy, giữ lại có tác dụng gì chứ?”
“Giữ lại cho ông dưỡng lão!” Lâm Dịch cười khẽ nói.
“Chỉ biết miệng ngọt.” Dịch Lão cười mắng một câu, “Được rồi, ông bảo chú Đông của cháu chuẩn bị, chờ cháu trở về thì sẽ giao quyền điều động tiểu tổ đó cho cháu.”
Lâm Dịch cảm thấy mỹ mãn đáp một tiếng, sau đó nghe thấy người bên kia nghiêm túc hỏi: “Lúc nào thì hai đứa mới sinh con? Nhân lúc thân thể xương cốt ông còn khỏe mạnh, ông sợ qua vài năm nữa sẽ bế không nổi.”
Lâm Dịch ⊙_⊙ giục sinh!?
“Khụ khụ…” Lâm Dịch nhanh chóng chuyển đề tài, “Chuyện này để nói sau đi ạ, bữa sáng của cháu tới rồi, cứ vậy ông nhé!”
Dịch lão nghe tiếng tít tít trên điện thoại, chậc một tiếng, thầm nghĩ có nên tìm người sinh hộ trước khi cháu ngoại tổ chức hôn lễ không nhỉ? Người trẻ tuổi bây giờ ấy à bạn không thúc giục nó thì nó sẽ không muốn có con đâu.
Lâm Dịch nhận lấy bữa sáng từ trong tay trợ lý, không hiểu vẻ mặt của trợ lý tại sao lại kinh hãi như vậy, nhướng nhướng mày đóng cửa phòng. Trợ lý ở bên ngoài đang lung lay trong gió. Ông chủ Phương bị phản công rồi? Tại sao người mở cửa là tổng giám đốc Lâm, tại sao tại sao? Hắn nhanh chóng đăng nhập “tiểu đội nhỏ hủ a hủ”, nói cho mấy cô nàng biết nghịch CP rồi! chuyện lớn rồi!
Lâm Dịch đặt bữa sáng lên bàn, trở lại nhìn thì thấy Phương Húc Nghiêu đã ngồi dậy, có thể do chưa ngủ đủ, sắc mặt vẫn không tốt lắm. Lâm Dịch mềm lòng, có thể là tối qua cậu chơi hơi quá…
Phương Húc Nghiêu nhìn chằm chằm Lâm Dịch, không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm như vậy, mặt xụ y hết quan tài, hình như đang nói ai tới gần thì đập người đó.
Lâm Dịch ho một tiếng hắng giọng, bị nhìn như vậy tự dưng khiến cậu cảm giác như mình đã phạm tội, còn chính là cái loại nên bị tử hình tại chỗ ấy. “Ừm, dậy ăn chút đồ đi, tối qua anh chưa ăn cơm đúng không?”
Phương Húc Nghiêu vẫn nhìn cậu không nói lời nào, ánh mắt lúc sáng lúc tối, có xung động muốn kéo Lâm Dịch lên giường xử theo pháp luật.
“Em chỉ là muốn nói, cái vũ khí phòng thân anh đưa em dùng rất tốt, ừm… tới ăn sáng đi.”
Phương Húc Nghiêu thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Lâm Dịch, hơi kinh ngạc chút xíu, vợ đang giải thích với hắn hả? Là nói đó không phải ý muốn của cậu? Chỉ mới nghĩ như vậy, Phương boss đã cảm thấy mình full máu sống lại. Vợ đang để ý hắn, cho nên mới giải thích với hắn, tuy rằng có hơi muộn, nhưng nể mặt bữa sáng cậu đã sớm chuẩn bị xong, là một ông lớn lòng dạ rộng rãi, hắn sẽ tha thứ cho cậu.
Lâm Dịch nhìn Phương Húc Nghiêu vênh mặt ưỡn ngực như một con gà trống đi rửa mặt, bật cười ra tiếng, thì ra dễ dỗ vậy cơ đấy.
Ăn sáng xong hai người bàn bạc trở về, lần tin tức mặt trái này đối với Lâm Dịch không nhỏ không lớn, chuyện đời tư của lãnh đạo lẽ ra người khác sẽ không quản được, nhưng bây giờ Lâm Dịch vừa mới tiếp nhận Thiên Ý. Trước giờ xuôi gió xuôi nước, một là chính Lâm Dịch có năng lực, hai là có Dịch lão tọa trấn, ba ấy à chính là Phương Húc Nghiêu có chuyện hay không đều chạy tới Thiên Ý, cổ đông lớn nhất này cũng chẳng nói gì, người khác tất nhiên không dám có ý kiến quá lớn.
Nhưng scandal này vừa ra, mấy ông lão nhát gan trong công ty sợ quan hệ lợi ích của Dịch gia và Phương gia xuất hiện vấn đề, thế là đều vội vã bảo Lâm Dịch trở về bày tỏ thái độ.
Phương boss cảm thấy quá đáng tiếc, nếu không có chuyện này quấy rối, bọn họ còn có thể ở lại nhiều thêm vài ngày, cố gắng chút nữa thì chắc có thể ăn được vợ rồi.
Xế chiều hôm đó, hai người về đến nhà, Phương Húc Nghiêu nhắc một câu, “Em thấy người thêu dệt chuyện lần này là ai?”
Lâm Dịch cầm chai nước ngọt đứng ở bên cửa sổ cười nhạt, “Ở nơi nào có thể dùng dư luận đè chết một người? Người nào có thói quen dùng thủ đoạn này chỉnh người? Tâm tư của người nào vẫn khá non nớt, còn chưa làm đủ hung ác? Đáp án có thể nghĩ ra được.”
“Em là nói người Lâm gia?”
Lâm Dịch uống một ngụm nước ngọt, liếm liếm khóe miệng, cười nói: “Không phải Lâm Tự Đào, bởi vì ông ta sẽ không dùng thủ đoạn này, ông ta nhiều nhất chỉ thêm dầu vào lửa, có lẽ ông ta cũng không biết chủ mưu là ai. Không phải Lưu Uyển Quân, bởi vì chắc giờ đây bà ta không rãnh đâu, nghe nói ngài Lâm dạo gần đây tính tình rất không tốt, có lẽ do vào thời kỳ mãn kinh, bà ta chẳng có thời gian. Cho nên chỉ còn lại có một người, Lâm Thái Chi! Thủ đoạn quá non nớt, hơn nữa chẳng ai giúp gã, là gã tự mình làm. Quả nhiên vẫn quá trẻ nhỉ?”
Câu cuối của Lâm Dịch giọng không lớn, cậu cũng đang suy nghĩ người sau lưng Lâm Thái Chi là ai. Đời trước nếu không phải nhờ có người đó giúp đỡ, cậu căn bản sẽ không chết. Là ai hận không thể giết cậu, nhưng lại không tự mình ra tay chứ? Nhất định phải nhanh chóng điều tra ra người này!
Lâm Dịch vốn chỉ là suy đoán, bởi vì vẫn chưa có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng mà Lâm Thái Chi có một đồng đội heo, vào lúc này lại bán đứng gã. Lâm Dịch vốn lệnh cho người ta đi điều tra Lâm Thái Chi đầu tiên, đừng sợ xảy ra chuyện, vào lúc cần thiết có thể dùng vài thủ đoạn bạo lực.
Nhưng mà ngay sau đó lại có một tin tức ra lò, Lâm Dịch nhất thời vui vẻ, coi bộ không cần quá phí sức. Bởi vì đột nhiên bạo phát ra một tin tức mới: Thần tượng phái thực lực Phương Húc Thần thầm mến vị hôn phu của anh trai, nội bộ Phương gia có quan hệ hỗn loạn.
Trên tin tức nói có bài có bản hẳn hoi, còn có cả ảnh chụp của Lâm Dịch ở phòng làm việc. Dựa vào nguồn tin tức đáng tin chứng minh, mấy tấm ảnh này được lấy từ trên di động của Phương Húc Thần.
Thế là: Phương Húc Nghiêu giận dữ! Phương phu nhân giận tím mặt! Ngay cả ngài Phương thường không nói nhiều lắm đều vỗ bàn, tốt lắm! Lần này chơi rất đẹp, một vố đã tính toán luôn ba đứa con nhà bọn họ, quả thật là quá đẹp mà.
Phương Húc Thần muốn quỳ với anh hắn rồi, ai biết điện thoại lại bị trộm chứ, vốn ảnh chụp là để tặng cho anh trai, hắn vừa coi kịch bản cái là quên mất tiêu luôn biết sao được chứ? Sau khi Phương Húc Thần bị Phương Húc Nghiêu nhốt lại đánh một trận no đòn, Tiêu Đậu Đậu vội vàng trả lại tiền mình nợ cho Phương Húc Thần.
Bản thân Tiêu Đậu Đậu cũng nói, con người Ma Đại quá không đáng tin, loại người thế này quả thực không thể làm bạn, không phải vì tâm tư của hắn quá bẩn, nhớ thương cả chị dâu của mình, mà là bởi vì cu cậu biết Phương Húc Thần không phải loại người như vậy, trọng điểm là hắn làm mất đồ cơ!
Đồ của mình cũng không bảo vệ được, sao lại có thể để bị trộm được chứ? Một đầu ngón chân cậu ta thôi là có thể đạp bay hắn luôn, ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức thảm không nỡ nhìn, thế là tạm thời tuyệt giao, đỡ tránh bị truyền nhiễm.