Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 35: Vây giết linh thú kích động




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

882309_247489478739047_1650168462_o

Sau khi Tưởng Chấn Vũ từ viện nghiên cứu trở về, sắc mặt vẫn cứ âm trầm, đôi mắt nhíu chặt, trông rất tâm sự, Dịch Tiểu Lâu đến trước mặt hắn, đi qua đi lại vài vòng hắn cũng không phát hiện..

Dịch Tiểu Lâu cảm thấy có chút không thích hợp, lo lắng kéo hắn đến một góc khuất, hạ giọng lặng lẽ hỏi: “A Vũ, cậu có tâm sự sao? Có việc đừng giấu tôi nha, nói ra mọi người cùng nhau giải quyết.”

Tưởng Chấn Vũ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, ra vẻ thoải mái vỗ vỗ đầu Dịch Tiểu Lâu: “Yên tâm đi, tôi chỉ đang nghĩ đến chuyện linh thú bị kích động thôi, nhất thời quá tập trung mới không chú ý tới cậu, lại đây~ chúng ta trở về chuẩn bị xuất phát!”

Tiểu Lâu, đoạn ký ức kia, chỉ cần một mình tôi nhớ là tốt rồi, bi thương cũng tốt, khổ sở cũng tốt, mấy thứ này không thích hợp với cậu, tôi chỉ muốn nhìn cậu cứ hồn nhiên vô tư tươi cười là tốt rồi.

Dịch Tiểu Lâu vẫn cảm giác không thích hợp còn muốn hỏi thêm chút, nhưng khi nhìn đôi mắt Tưởng Chấn Vũ, đôi mắt như đang khẳng định sẽ chẳng nói thêm gì nữa, mới không mở miệng hỏi tiếp, y hiểu Tưởng Chấn Vũ, nếu người này không muốn nói, như vậy mặc dù ép buộc hắn thế nào, đều uổng công, bức hắn nóng lên, nhiều nhất cũng chỉ nhận được một đáp án cho có lệ, thế thì thà rằng không nghe, cuối cùng, y đành vỗ vỗ vai hắn, cười hì hì nhưng thành khẩn nói: “A Vũ, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu.” Cho nên, chờ ngày nào đó cậu muốn nói, nhớ hãy cho tôi biết mọi chuyện.

Tưởng Chấn Vũ gật gật đầu, một phen ôm mạnh eo Dịch Tiểu Lâu, xoa bóp vòng eo mảnh khảnh của y, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều, cúi đầu bên tai y dịu dàng nói: “Tiểu Lâu, tôi thích nhìn cậu cười, cậu chỉ cần cười, tôi liền vui vẻ.”

Hai người được sở triệu tập, bảo bọn họ trở về chuẩn bị trang bị, nghỉ ngơi một giờ sau đó xuất phát đi vào rừng.

Một giờ sau, một nhóm người đúng giờ đi sâu vào rừng.

Trong tay Tưởng Chấn Vũ cầm một thanh trường đao, dạt cây cỏ xung quanh mở đường, cẩn thận đề phòng tình huống xung quanh, những người theo sau cũng xem xét trái phải hai bên, quan sát địa hình và đề phòng những tình huống đột ngột phát sinh.

Hai người phụ trách quan sát phía sau, hai người ở phía trước mở đường, còn một người đứng ở trung tâm, người ngoài cùng cầm trong tay súng ống, cây cối cỏ dại xung quanh che khuất đại bộ phận tầm mắt, hơn nữa địa hình gập ghềnh, sương mù tràn ngập, ngẫu nhiên lại có một hai âm thanh linh thú rống lên một tiếng khiến mọi người khẩn trương đề phòng, dọc theo đường đi thần kinh mỗi người đều liên tục căng chặt.

Bởi vì không quen địa hình, hơn nữa bị vây trong địa bàn của bọn linh thú, không biết khi nào thì nguy hiểm xuất hiện, đoàn người đi tương đối rất cẩn thận, giữ vững tốc độ tiến lên phía trước.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vang ‘rầm rầm rầm’, như là tiếng một sinh vật khổng lồ dẫm lên cây cỏ phát ra, Tưởng Chấn Vũ đưa tay ngăn mọi người đi tới, đồng thời thủ thế ra lệnh mọi người ngừng thở, nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ không khí lưu động xung quanh, toàn thân căng chặt, như vậy ngay cả gió thổi lay một ngọn cỏ hắn cũng có thể lập tức cảm nhận được, cũng bằng tốc độ nhanh nhất tiến hành công kích.

Sinh vật kia như cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng giấu nhẹm hơi thở của nó, trong nháy mắt, thời gian dường như ngừng trôi, ngưng đọng khiến người ta cảm thấy bất an.

Graòoooo~ một tiếng rống chấn động trời đất, một đại hổ to dũng mãnh dường như đã bị kích động nhảy ra, há cái mồm to như cái bồn máu thẳng tắp cắn về phía Tưởng Chấn Vũ.

Tưởng Chấn Vũ quyết định thật nhanh, giơ cây trường đao trong tay lên, ‘két’ một tiếng ngăn hàm răng của đại hổ xông đến, đồng thời trong tay ngưng tụ một hỏa cầu, không chút do dự đưa vào miệng đại hổ, đại hổ bị đau lui về phía sau vài bước, đứng ở đằng xa nằm úp sấp luống cuống dùng chi trước cào cào, miệng phát ra tiếng gầm rú đe doạ.

Sau đó, những người phía sau cũng dần dần xông tới, đứng xung quanh Tưởng Chấn Vũ, cảnh giác nhìn đại hổ phía xa.

Gràoooo~ Đại hổ rống vài tiếng lên trời, chốc lát sau, bốn phía truyền đến những tiếng rống ‘Grào grào grào’.

Tưởng Chấn Vũ thay đổi sắc mặt, kêu sợ hãi: “Con này vậy mà biết gọi viện binh! Mau, xử lý nó, đừng cho nó gọi thêm nhiều con khác đến giúp nữa.” Nói xong, bản thân dẫn đầu vọt lên, vận một hỏa long lao thẳng vào đại hổ.

Lúc hỏa long sắp bổ nhào vào trước mặt đại hổ, một đại hổ khác to tương đương lao vọt ra, che trước người đại hổ, trực tiếp dùng thân mình chặn thế công của hỏa long, chỉ tiếc thực lực cách nhau quá xa, đại hổ dính đòn liền ầm ầm ngã xuống đất, run rẩy vài cái liền bất động, không khí tản ra mùi thịt khét.

Dịch Tiểu Lâu thấy đại hổ không chú ý đến mình, liền hạ thấp người nấp vào bụi cỏ, lặng lẽ hướng tới chỗ nó từng chút từng chút một phủ phục tới gần, khi thấy đại hổ nhìn về phía bụi cỏ, liền nhanh chóng ngừng lại, lẳng lặng chờ đợi, cho đến khi cảm giác tầm mắt đại hổ dời đi mới yên tâm tiếp tục phủ phục đi tới

Ưư~ Dịch Tiểu Lâu nhịn tiếng kêu đau sắp thốt ra khỏi miệng, nhịn đau tiếp tục tiến về phía trước, cổ chân y không biết bị cái gì cắn, cũng không biết có chảy máu hay không.

Đại hổ liên tục kêu không ngừng, dần dần, một đám linh thú đem đoàn người Tưởng Chấn Vũ bao quanh vây quanh, ánh mắt chúng nó đều đỏ đậm, hộc hộc hộc hộc thở hổn hển, tứ chi vươn móng vuốt sắc nhọn, tùy thời đều có thể phóng lên, đương nhiên, chúng nó phóng lên thật, há to miệng cắn liên tục, cũng không quản có làm bọn họ bị thương hay không nữa.

Một cước đá văng một con linh thú bên vai phải, lại linh hoạt xoay người cầm đao tấn công hai con linh thú phía trước, Tưởng Chấn Vũ hô lớn: “Tản ra! Cứ tụ lại một chỗ như vậy, bị bao vây mãi sẽ chết hết cả lũ!”

Dịch Tiểu Lâu quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận bò lên phía trước, đến khi có thể nhìn thấy móng vuốt đại hổ mới nép cả người lên mặt cỏ, lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, nằm úp sấp tại chỗ chờ đợi thời cơ.

Hướng 3 giờ có hai linh thú, hướng 10 giờ một con, hướng 8 giờ một con, cứ như vậy đi ra ngoài vẫn rất nguy hiểm, chỉ cần còn có thể gần hơn một chút là có thể……

Như nguyện vọng của Dịch Tiểu Lâu, con đại hổ kia đột nhiên lui về phía sau.

Nắm tay chủy thủ, tiểu Lâu biết– cơ hội tới.

Cả người y vùng lên, thấp người tránh hai linh thú canh giữ bên cạch đại hổ, nháy mắt vọt tới bên sườn đại hổ, giơ chủy thủ nhắm ngay tim đâm một đao, vốn một dao đó là đòn công kích chết người, nhưng lại bị đại hổ gian nan tránh được, chỉ đâm vào lưng nó.

Đại hổ ăn đau, phát cuồng xoay vòng tại chỗ, quăng Dịch Tiểu Lâu ra ngoài, văng trúng thân cây, rơi xuống.

Tưởng Chấn Vũ thấy thế, hô to một tiếng tiểu Lâu, vội vã định chạy đến, lại bị hai linh thú ngăn cản đường đi, hắn phóng liên tiếp vài đại hỏa cầu trực tiếp vào những linh thú ngăn cản, đồng thời rất nhanh đâm một đao vào tim một con khác, không thèm rút ra, vội vã chạy đến bên người Dịch Tiểu Lâu, nâng y dậy, đau lòng hỏi: “Cậu không sao chứ? Không phải đã dạy cậu đâm một đao xong là phải chạy trốn thật nhanh sao? Sao còn đứng ngốc ở đó chờ bị hất văng ra?”

Dịch Tiểu Lâu đưa tay dũng cảm lau máu tươi trên khóe miệng, đỉnh đạc vỗ vai Tưởng Chấn Vũ, không thèm để ý nói: “Tôi đây không phải không có việc gì sao? Đổ máu là huân chương của đàn ông, mau, đi đánh con linh thú này!”

Tưởng Chấn Vũ lo lắng lại hỏi: “Cậu thật sự không có việc gì? Đừng gạt tôi.”

Dịch Tiểu Lâu khẳng định gật gật đầu, cam đoan nói: “Thật sự không có việc gì.” Nói xong liền đứng lên, lấy sau lưng ra một thanh chủy thủ, chạy về phía linh thú, chỉ là ở lúc đưa lưng về phía Tưởng Chấn Vũ, y hơi nhíu mi, chỗ cổ chân bị cắn rất đau, cảm giác nóng rát không diễn tả được bằng lời không ngừng từ miệng vết thương truyền đến.

Tưởng Chấn Vũ thấy dáng chạy của Dịch Tiểu Lâu cũng không có gì khác thường, cũng an tâm, theo y xông lên vây sát linh thú.

Một trận chém giết kinh tâm động phách kết thúc, có thể đứng vững chỉ còn mỗi con hổ đại vương, cùng hai con hổ khác đứng hai bên như hộ vệ.

Trái lại bên phía Tưởng Chấn Vũ không tốt chút nào, đã chết ba người, những người còn lại cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau, có người cố không được, quỳ rạp xuống đất, mồm mở to thở hổn hển, cố gắng duy trì ý thức dù thể lực đã cạn kệt, chân chính có thể tiếp tục chiến đấu cũng chỉ còn lại Tưởng Chấn Vũ, Dịch Tiểu Lâu và một nam nhân lớn tuổi khác.