*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Muốn đi đâu?”
“Đi dạo đi, đã lâu không trở về, không biết thành phố S thay đổi nhiều không.” Dịch Tiểu Lâu kéo tay Tưởng Chấn Vũ, tay trái cầm túi xách màu đen, nhảy nhót đi về phía trước, trong mắt mọi người xung quanh, đây chính là cảnh tượng một cặp tuấn nam mỹ nữ dắt tay nhau đi dạo phố.
“Được thôi, thành phố S không khác xưa lắm.”
“Tiệm bánh ngọt kia còn không?”
“Còn, ông chủ tiệm bánh vẫn hay nhắc về cậu.” Tưởng Chấn Vũ đưa tay nhéo nhéo hai má Dịch Tiểu Lâu, giả bộ nói: “Nhìn cậu xem, nhỏ như vậy đã biết quyến rũ người khác rồi!”
“Đó là tôi dễ thương từ nhỏ!” Dịch Tiểu Lâu đắc ý nâng nâng cằm, cười đến tít mắt.
“Từ nhà tôi đi ra đương nhiên dễ thương rồi.” Tưởng Chấn Vũ định đưa tay xoa đầu Dịch Tiểu Lâu, kết quả nhớ tới một màn phát sinh trong quán cà phê khi nãy, khóe miệng co rút, đành phải bất đắc dĩ buông tay.
“Tôi cũng không phải là người nhà cậu~” Dịch Tiểu Lâu cười khẽ nháy mắt mấy cái,”A vũ, đi đến tiệm quần áo trước đi, bộ đồ này mặc phiền toái.”
“Nhìn cũng đẹp, tôi đã rất ngạc nhiên đó.” Tưởng Chấn Vũ cười nhìn đôi chân lộ ra ngoài của Dịch Tiểu Lâu, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tựa như đang nhấm nháp mỹ vị gì đó.
“Nhìn cậu như ông chú háo sắc vậy!” Dịch Tiểu Lâu nhăn mặt nhăn mũi, hừ nói:” Tôi cũng không định mặc, chỉ vì muốn trở về sớm một chút, mới đồng ý điều kiện quái đản này của mẹ.”
“Đơn giản như vậy là có thể khiến cậu mặc đồ nữ?” Tưởng Chấn Vũ lắc đầu, bỏ qua hai chữ “quái đản” trong lời Dịch Tiểu Lâu.
“Chẳng lẽ mặc đồ nữ không quái đản?” Dịch Tiểu Lâu sợ hãi than,”Không bằng cậu mặc cho tôi xem đi.”
“Trước đây không phải cậu thường xuyên mặc sao?” Tưởng Chấn Vũ nhíu mi, đột nhiên thu lại nụ cười, biểu cảm cũng nghiêm túc hẳn lên,”Tôi nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu mặc đồ nữ! Thật dễ nhìn! Cứ như tiên đồng!”
“Tôi là hảo hán! Mặc đồ nữ nhiều mất mặt lắm!” Dịch Tiểu Lâu bất mãn lấy chân đá đá bụng Tưởng Chấn Vũ, rầm rì nói.
“Vậy vừa rồi ai yêu nghiệt ngồi trên đùi tôi khoe khoang phóng túng?”
“Khoe khoang phóng túng?” Dịch Tiểu Lâu phản ứng không kịp, chỉ chỉ bản thân,”Cậu nói tôi?”
“Chính là cậu!” Tưởng Chấn Vũ lộ ra vẻ mặt khẳng định, vừa lòng nhìn Dịch Tiểu Lâu nhanh chóng trầm mặt xuống.
“Cậu biết cái gì mà nói?” Dịch Tiểu Lâu vươn ngón trỏ chọt chọt ngực Tưởng Chấn Vũ, vốn là hai người đang giận dỗi, ở trong mắt người khác lại thành Dịch Tiểu Lâu dựa sát vào Tưởng Chấn Vũ làm nũng.
Trên đời này, mọi người luôn tin tưởng những gì bản thân nhìn thấy, sau đó yên lặng trong lòng cho rằng đó là sự thật luôn, để rồi để cảm xúc che mất lý trí mà hành động thiếu suy nghĩ, cũng vì vậy, cảnh tượng Dịch Tiểu Lâu mặc trang phục nữ cùng Tưởng Chấn Vũ tay trong tay đi dạo phố ở trong mắt Bạch Trì, thì ra lời đồn là thật, Tưởng Chấn Vũ bên ngoài có tư tình!
“Cậu dám lăng nhăng bên ngoài!” Cái gọi là người chưa tới, đã nghe giọng là đây, Bạch Trì xa xa thấy Tưởng Chấn Vũ thân mật kéo một cô gái, liền săn ống tay áo, há to miệng, khí thế mãnh liệt hét lên.
“Bộp–” Ngay sau đó, âm thanh đồ vật rơi xuống đất thanh thúy truyền đến, người đi đường không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, sau đó có một thanh niên nằm ngửa giữa đường.
Có người hiểu chuyện phát hiện, thanh niên nằm té giữa đường này thoạt nhìn rất quen mắt, không khỏi nhìn kỹ vài lần, nhịn không được hít sâu, sau đó mang theo cảm giác có chút sung sướng khi người gặp họa xem kịch vui, này không phải cái người đi xem mắt bảo đã có vợ trong quán cà phê lúc nãy sao, sao bây giờ lại bị người ta bắt quả tang bên ngoài! Quả nhiên không phải phường tốt đẹp gì!
“Tiểu Bạch! Cậu con mẹ nó điên cái gì?” Tưởng Chấn Vũ vuốt cái ót bị đánh đau, hùng hùng hổ hổ ngồi dậy.
“Tưởng Chấn Vũ! Cậu lăng nhăng sau lưng tiểu Lâu! Xem tôi dạy dỗ cậu này!” Bạch Trì nắm áo Tưởng Chấn Vũ, liên hoàn đấm.
Sau đó, thường thì sẽ có một hồi trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, tuy rằng Tưởng Chấn Vũ cũng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, Bạch Trì cũng không phải ác bá quấy rối dân nữ gì, nhưng cái khuôn mẫu anh hùng cứu mỹ nhân sáo rỗng này vẫn được trình diễn, Dịch Tiểu Lâu nãy giờ bị làm lơ bắt lấy tay Bạch Trì đang chuẩn bị giáng nắm đấm, cười tủm tỉm nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đánh người là rất dã man.”
Nhảm nhí, cô gái này nghịch thiên rồi! Thế mà có thể một tay vững vàng chặn nắm đấm của một thằng con trai, nhìn kỹ lại, cô gái này cũng không thấp, ước chừng cao hơn cậu trai kia nửa cái đầu! Có con gái như thế, làm sao đám đàn ông chiều cao khiêm tốn trên đời tìm được vợ chứ! Đám người đi đường vây xem đều che mặt, vì bản thân hoặc vì nam đồng bào nhỏm cúc nhỏ lệ đồng cảm một phen!
“Đàn bà chiết tiệt! Chút nữa tới lượt cô!” Bạch Trì tránh tránh tay, lại phát hiện không thể động đậy, không khỏi có chút tức giận, quát: “Buông tay!”
“A nha nha~ cả giọng của tôi cũng không nhận ra sao? Thật là đau lòng mà~” Dịch Tiểu Lâu một tay vững vàng cầm tay Bạch Trì, một tay ôm tim, trên mặt lộ ra gương mặt bi thương, giả bộ ủy khuất nói.
“Cô là ai?” Bạch Trì biểu tình vặn vẹo nói.
“Bạch, buông tay, đây là tiểu Lâu.” Hắc Hâm khoan thai chậm rãi vỗ vỗ vai Bạch Trì, trấn an nói.
“Hả? Cậu lặp lại lần nữa.” Bạch Trì vươn một cây ngón tay đào đào lỗ tai, vừa rồi có phải y nghe lầm cái gì hay không?
“Ha ha! Tiểu hắc, cậu vẫn giống như trước đây, luôn theo sau Tiểu Bạch.” Dịch Tiểu Lâu buông tay đang cầm tay Bạch Trì ra, hào sảng vỗ vỗ bờ vai của y, lãng cười nói, hoàn toàn không để ý tới bộ trang phục nữ của bản thân khi làm động tác hào sảng sẽ như thế nào, đánh mạnh vào thị giác của người ngoài ra sao.
“Tiểu Lâu?” Bạch Trì lắc đầu, chỉ vào Dịch Tiểu Lâu kinh ngạc nói: “Cậu thật sự là Dịch Tiểu Lâu?”
“Như giả bao hoán*.” Dịch Tiểu Lâu dang hai tay, cười nói: “Tiểu Bạch, đã lâu không gặp.”*Như giả bao hoán: TT_______TT mình không hiểu bạn nào hiểu thì giúp mình với TT____________TT“Oa!” Bạch Trì hoan hô một tiếng, vọt vào lòng Dịch Tiểu Lâu, vô cùng vui vẻ nói:” Đã lâu không gặp! Vừa gặp lại thay đổi nhiều như vậy!”
“Không thay đổi đau, vẫn là suất khí tuấn lãng trước sau như một! Cuốn hút nam nữ gia trẻ không tha!” Dịch Tiểu Lâu tự đắc khoe nói.
“Đúng vậy, không phải đẹp trai cuốn hút nam nữ già trẻ, mà là xinh đẹp mắt mù.” Tưởng Chấn Vũ đứng lên, oán hận nói, oan nhất chính là hắn, tự nhiên bị quăng ngã, còn bị hai người kia bỏ sang một bên.
“Bạch, ôm.” Hắc Hâm thân thủ túm Dịch Tiểu Lâu một chút, đem y ném tới trong lòng Tưởng Chấn Vũ, bản thân ôm chặt lấy Bạch Trì, mắt mang cảnh cáo nhìn Dịch Tiểu Lâu, rõ ràng đang nói, đừng có sờ mó vợ tôi.
Dịch Tiểu Lâu híp mắt quan sát Hắc Hâm, khóe miệng cong lên,”Chậc chậc, tiểu Hắc, dục vọng chiếm hữu của cậu sao lớn vậy? Vậy mà Bạch Trì kia lại chịu được cậu.”
Tưởng Chấn Vũ ôm sát người trong lòng, cười trêu nói: “Tiểu Hắc là trung khuyển dục vọng chiếm hữu rất mạnh, Tiểu Bạch rất thích.”
Bạch Trì hướng Tưởng Chấn Vũ nhe răng trợn mắt, hừ nói: “Xem ra đánh cậu một chút vậy là còn ít!”
“Chúng ta vẫn là đến tiệm quần áo đi, bộ này mặc rất khó chịu.” Dịch Tiểu Lâu kéo kéo váy ngắn, bất mãn nói, còn có giầy cũng cao, mang vào khiến gót chân đau quá.
“Tôi cõng cậu đi.” Tưởng Chấn Vũ phát hiện Dịch Tiểu Lâu không được tự nhiên động động chân, đi lên vài bước, nửa ngồi, vươn hai tay, ý bảo người nào đó đi lên.
“Ha ha! A Vũ! Vẫn là cậu tốt nhất!” Dịch Tiểu Lâu nhảy lên lưng Tưởng Chấn Vũ, hai tay gắt gao ôm cổ hắn, cười nói: “Hướng tiệm quần áo xuất phát!”
“Đi, mua quần áo xong chúng ta đến tiệm bánh cũ ăn bánh ngọt!” Bạch Trì kéo Hắc Hâm phấn khích ở phía trước dẫn đường.
“Được! Tôi cũng nhớ ông chủ quán!”
Sao không nghe cậu bảo nhớ tới tôi? Tưởng Chấn Vũ dưới đáy lòng âm thầm oán thầm.
“Cây tăm~ tôi cũng nhớ cậu nữa, một chút thôi~” Dịch Tiểu Lâu ghé vào trên lưng Tưởng Chấn Vũ, nhẹ giọng bên tai hắn nói, vừa lòng nhìn người nào đó giống như trúng thuốc kích thích, đi nhanh như bay.
“Đi, thay quần áo, ăn bánh ngọt!”
“Oái! Sao cậu đi nhanh vậy?”