Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 19: Không bế nổi cậu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

935119_474186706026406_328692923_nQuà mừng 8-3 đây. Mong mọi người luôn trẻ, khoẻ, đẹp, may mắn và thành công nha!  

“Đây là trò ‘Vừa bế vừa chạy’, bế kiểu công chúa* đê, học sinh nào muốn tham gia nhanh chân đăng kí! Phần thưởng vô cùng hấp dẫn!”____________________Hôm nay là ngày hội trại ở học viện Kỳ Ba, có rất nhiều tiết mục thú vị, nào là hai người ba chân, thiếu nữ xinh đẹp ngồi kiệu hoa… Còn có rất nhiều đồ ăn ngon, có thể nói, hôm nay là ngày đến trường mà bọn nhỏ thích nhất.

*Trong QT là ngày du ngoạn, về hình thức thì khá giống hội trại ở VN nên mình để vậy cho dễ hình dung.

“Tiểu Lâu, chúng ta đi chơi trò bế công chúa kia đi!” Tưởng Chấn Vũ chỉ tấm áp phích to đùng đằng xa nói.

“Không thích, tôi muốn ăn bánh hạt dẻ*, muốn ăn bắp nướng*!” Dịch Tiểu Lâu ôm cây cột ở quán bắp nướng không chịu buông, bướng bỉnh lắc đầu.

“Tiểu Hắc, tôi không đi! Tôi muốn ăn cơ!” Tiểu Bạch cũng ôm cây cột còn lại không chịu đi, Hắc Hâm nhìn mà thở dài.

Thầy giáo phụ trách quán bắp thấy vậy cười ha ha không ngừng, chế nhạo nói:” Hai người các cậu mà còn ăn nữa sẽ thành tiểu Trư Bát Giới mất thôi.”

“Thầy cũng cười cậu kìa!” Tưởng Chấn Vũ tách từng ngón từng ngón tay Dịch Tiểu Lâu ra, vẻ mặt nghiêm túc nói:”Chúng ta đi chơi đi.”

“Đúng, không ăn nữa.” Hắc Hâm vỗ vỗ vai Bạch Trì, ghé sát mặt y nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Vậy chơi xong chúng ta lại về ăn nha!” Dịch Tiểu Lâu cúi đầu nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nói.

“Được, giờ mình đi chơi đi?” Tưởng Chấn Vũ bĩu môi, ý nhắc Dịch Tiểu Lâu buông cây cột ra.

“Không được gạt tôi đó!” Dịch Tiểu Lâu lưu luyến không rời buông tay ra, ngồi xuống, nuốt nuốt nước miếng “Bắp ngoan nha, chờ ta trở lại.”

“Oa oa~ bắp ơi bắp ơi~ tiểu Hắc chia rẽ đôi ta, nhớ chờ ta trở lạiiiiii~” Tiểu Bạch cũng ngồi xổm xuống cùng diễn kịch Quỳnh Dao* với trái bắp.

“Thầy sẽ chừa cái bắp lớn nhất lại cho các cậu.” Thầy ở quán Cây Bắp bị chọc nở nụ cười, hai đứa nhỏ này cuồng ăn quá!

“Chúng ta đi thôi…” Hai người bị Tưởng Chấn Vũ và Hắc Hâm lôi đi từng bước về phía trước.

Bốn người đi thẳng đến khu trò chơi bế công chúa, Tưởng Chấn Vũ là có ý đồ riêng, đây là cơ hội tuyệt vời để gần gũi với cục cưng, sao có thể bỏ qua được chứ?

“Thầy ơi, chúng con muốn đăng kí.” Tưởng Chấn Vũ kiễng chân, tay vững vàng nắm cạch bàn cố hết sức nói, haizz, vóc dáng nhỏ cũng là cái tội.

“Các con tên gì?” Thầy giáo nâng mắt, tươi cười như hoa cúc nói.

“Tưởng Chấn Vũ, Dịch Tiểu Lâu, Bạch Trì, Hắc Hâm.” Tưởng Chấn Vũ theo thứ tự chỉ, nhất nhất giới thiệu.

“Lại đây, đây là khu vực diễn ra trận đấu, thi tốt nha.”

“Cám ơn thầy.” Tưởng Chấn Vũ lễ phép cúi gập người.

“Thầy ơi thầy, thắng có thưởng sao?” Dịch Tiểu Lâu rướn lên bàn, cố gắng xem tờ giấy tuyên truyền trên bàn.

“Giải cho hạng nhất là một cái Bánh Mousse* to thật to.”

“Yeah, quyết định rồi, chúng ta lần này nhất định phải thắng!” Dịch Tiểu Lâu nắm tay, tích cực nói: “Thắng là tất cả.”

“Đúng, không thắng là có lỗi với danh tiếng nhà họ Bạch.” Bạch Trì thề son sắt.

Tưởng Chấn Vũ nhìn hai người đột nhiên nhiệt tình vô hạn, khóe miệng giật giật, sức mạnh của bánh kẹo thật sự lớn như vậy sao?

Lúc bọn họ đang nghiên cứu bản đồ khu vực thi đấu thì ngoài ý muốn gặp được người quen.

“Chú Đoàn, chú cũng đến chơi trò này sao?” Dịch Tiểu Lâu vẫy tay nhiệt tình.

“Ừ, bởi vì phần thưởng là bánh Mousse mà!” Đoàn Dự Thanh phe phẩy cái quạt không biết lấy ở đâu ra, rung đùi đắc ý nói.

“Nhưng đây là trận đấu của trẻ con, sao chú có thể tham gia?” Bạch Trì giọng non nớt không cam lòng lên án, thi với người lớn, bọn họ nào có phần thắng.

“Ai nói không thể! Trên nội quy không quy định người lớn không được chơi.” Đoàn Dự Thanh vô sỉ cười nói, ha ha, chiến thắng chắc chắn thuộc về y rồi.

“Tiểu Bạch, đây là kẻ thù!” Nét tươi cười trên mặt Dịch Tiểu Lâu sụp xuống, oán giận nói.

“Tiểu Lâu, chúng ta đoàn kết vùng lên, đồng tâm chiến đấu!” Bạch Trì nắm tay Dịch Tiểu Lâu, một tay chỉ lên trời xanh, giương giọng nói.

“Được.” Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ đầu Bạch Trì, hứa hẹn: “Chúng ta nhất định sẽ thắng!”

“Mary, thi đấu cố lên nha~”  Đoàn Dự Thanh xoè quạt che miệng, cười đến mặt mày cong cong nói.

“Vâng, thưa chủ nhân.” Mary ôm bọ cánh cam, nghiêm, nghỉ, cúi chào.

“Thầy, con muốn hỏi, Mary bế hoặc ai bế Mary vậy?” Tưởng Chấn Vũ nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai khác ngoài Trần ca.

“Bọ cánh cam trên tay nàng đấy thôi~”

“Này, đây là phạm quy!” Chẳng lẽ như vậy cũng có thể cho thi đấu sao? Thật sự không thành vấn đề?

“Ai u~ ta thật vất vả mới mua chuộc được người ta cho Mary dự thi đó.” Giọng điệu có chút tự hào.

“Thầy, hình như thầy không để ý làm vậy là thiếu đạo đức.”

“Không quan hệ, không quan hệ, mọi người đều một hội như nhau cả thôi.”

“Không, thầy là đối thủ của tụi con!” Dịch Tiểu Lâu và Bạch Trì trăm miệng một lời lên án.

“Trận đấu bắt đầu.” Trần Hạo chỉ chỉ vạch xuất phát, ý bảo đừng gây nữa, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

Cái gọi là ‘Vừa bế vừa chạy’, trận đấu ‘bế công chúa’, quy tắc rất đơn giản, chính là trong đó một người bế người còn lại lên theo kiểu công chúa, chạy trong 300m, ai đến đích trước người đó thắng, cho nên, chủ yếu là dựa vào lực cánh tay của người bế cả.

Đing–

Tiếng trống vang lên, mọi người bế đồng đội của mình vào vạch xuất phát, chuẩn bị tư thế, hướng về phía trước.

Tưởng Chấn Vũ hít sâu một hơi, một tay khoát lên vai Dịch Tiểu Lâu, một tay luồng qua đầu gối, dùng sức một cái, vốn tưởng rằng sẽ nâng người lên lại khiếp sợ phát hiện, người không lên nổi?

“A Vũ?” Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ bả vai Tưởng Chấn Vũ, thúc giục “Mau lên!”

“Được rồi.” Tưởng Chấn Vũ âm thầm lên tinh thần, vận sức một phát. Ơ!  sao vẫn là không nhúc nhích?

Kỳ thật chúng ta không thể trách Tưởng Chấn Vũ sức yếu, bạn nhỏ Dịch Tiểu Lâu cũng không tính là ốm, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô không nói, bụng cũng tròn vo, mà Tưởng Chấn Vũ lúc nhỏ rất còi trông cứ như suy dinh dưỡng, tay ốm chân ốm, làm sao bế nổi Dịch Tiểu Lâu đô đô tròn vo béo tốt.

“A Vũ!” Dịch Tiểu Lâu nhìn mọi người chạy càng lúc càng xa, trong lòng rất gấp, y muốn cái bánh!

“A ha ha, đợi một chút.” Trong lòng Tưởng Chấn Vũ cũng rất gấp, mẹ kiếp, sao không bế lên nổi?

“Không đợi nữa!” Dịch Tiểu Lâu xoay người một cái nhảy xuống, ngồi xổm xuống, lấy tư thế của Tưởng Chấn Vũ một phen nâng Tưởng Chấn Vũ lên, lao ra.

“Tiểu, tiểu Lâu?” Tưởng Chấn Vũ chết lặng, mất mặt quá, hắn là công, cường công, sao lại bế không nổi tiểu Lâu?

“Đừng nhiều chuyện.” Với sức mạnh của bánh kẹo, Dịch Tiểu Lâu ôm Tưởng Chấn Vũ rất nhanh vượt qua các tuyển thủ khác, cán đích đầu tiên.

Bạn đang thắc mắc bọn người chú Đoàn, Mary đâu? Ngại quá, chú Đoàn bị Trần ca ôm đi rồi, không biết đi đâu nữa, mà chủ nhân đi rồi, Mary đương nhiên cũng sẽ đi theo.

“Tiểu Lâu, thiệt lợi hại!” Bạch Trì nhảy khỏi cái ôm của Hắc Hâm, vui cười, Hắc Hâm vẻ mặt khinh thường nhìn Tưởng Chấn Vũ, khiến hắn vô cùng buồn bực.

“Ha ha! Bánh Mousse!” Dịch Tiểu Lâu buông Tưởng Chấn Vũ, đánh trống lảng, một tiếng ‘rẹt’ phát ra.

“Tiếng gì vậy?” Bạch Trì tò mò nhìn trái phải.

“…” Dịch Tiểu Lâu đột nhiên lui về phía sau vài bước, che mông, đỏ mặt cúi đầu không nói.

“Ha ha! Tiểu Lâu, quần cậu rách luôn rồi kìa!” Bạch Trì ôm bụng không khách khí cười trêu.

“Xí, ai cần cậu lo.” Dịch Tiểu Lâu xấu hổ quát, ôm mông nhỏ chạy mất.

“Cậu không thể không cười sao?” Tưởng Chấn Vũ ghét bỏ liếc Bạch Trì một cái.

“…..Ha ha……”

_____________________*Bế kiểu công chúa:19528_7212935968c3eb5d843e8037cb365c851229187139_full_123_431lo*Bánh hạt dẻ:vo ngua cao*Bắp nướng aka ngô nướng (mình người miền nam nên thích để là bắp hơn)bap*Quỳnh Dao: tác giả tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng của Trung Quốc. Nhiều tác phẩm của bà được chuyển thể thành phim, kịch, ca nhạc...Nội dung có phần hơi sến, đau thương, quằn quại nên kịch Quỳnh Dao ở đây ý chỉ diễn kịch sến súa. Tìm hiểu thêm Link *Bánh Mousse:

banh mousse