*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu cầm cái gì trong tay vậy?” Dịch Tiểu Lâu ngồi trên giường Tưởng Chấn Vũ đọc sách, thấy hắn ôm cái này nọ thần thần bí bí để lên giường, nhịn không được hỏi.
“Điệp Phiến*, hàng tốt đó.” Tưởng Chấn Vũ lần lượt trả lời Dịch Tiểu Lâu, lăn qua lộn lại nghịch ngợm bắt tay vào làm cái gì đó.*Điệp phiến aka GV“Cái gì Điệp?” Dịch Tiểu Lâu tò mò nhìn điệp phiến trong tay Tưởng Chấn Vũ, không rõ tại sao hắn lại thần bí như vậy.
“Hư, trộm đựơc trong phòng cha Tưởng.” Hắc hắc, tuy rằng vợ còn nhỏ nhưng bất quá vẫn có thể cho y ‘mở rộng hiểu biết’ chút.
“Tôi muốn xem, cậu nhìn kỹ nha.” Tưởng Chấn Vũ đem Điệp Phiến bỏ vào máy chiếu phim, nghiêm túc ngồi xuống, ý bảo y đừng nói gì cả.
“Cái gì vậy, thần thần bí bí…” Dịch Tiểu Lâu tập trung nhìn vào màn hình, nhỏ giọng nói thầm.
“Hắc hắc, đương nhiên là cái gì đó tốt lắm tốt lắm~…” Tưởng Chấn Vũ sờ sờ cằm, nhẹ giọng cười đáng khinh.
“Không phải chỉ là phim Hàn mẹ thích nhất thôi sao?” Dịch Tiểu Lâu nhìn anh mỹ nam đẹp trai trên màn hình, không rõ có cái gì tốt.
“Cậu ngoan ngoãn ngồi xem đi nha.” Tưởng Chấn Vũ vỗ vỗ vai Dịch Tiểu Lâu, ý bảo y an tâm một chút chớ vội, trò hay còn ở phía sau.
“Ư… A…” Mĩ nam đẹp trai trên màn hình đột nhiên biến mất, sau đó truyền đến một vài âm thanh kỳ quái.
“Âm thanh kia làm tò mò quá…” Dịch Tiểu Lâu có chút nghi hoặc, sao không thấy người mà lại xuất hiện mấy âm thanh kỳ quái, có huyền cơ bên trong?
“Nhìn kỹ, trọng điểm sắp tới kìa!” Tưởng Chấn Vũ hưng phấn chụp thẳng lên đùi Dịch Tiểu Lâu, khiến y tập trung lại.
“Xem cái gì… Sao…” Dịch Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn màn hình, hai mĩ nam ôm nhau, quần áo bán cởi, sắc mặt ửng hồng…
“!” Tuy rằng còn có chút tỉnh tỉnh mê mê nhưng cuối cùng Dịch Tiểu Lâu cũng hiểu được đây là cái gì, mặt đỏ tai hồng, nhảy xuống giường định chạy.
“Chạy cái gì!” Tưởng Chấn Vũ phản ứng nhanh chóng kéo Dịch Tiểu Lâu lại, cười nói: “Đồ tốt đó, sao lại không xem?”
“Xem, xem cái gì!” Dịch Tiểu Lâu đỏ mặt, nhắm mắt, cả giận nói.
“Sao lại không thể xem, cha tôi cũng xem nha!” Tưởng Chấn Vũ chếch mi, khẳng định nói.
“Đó là cha cậu không đúng! Không thể xem!” Dịch Tiểu Lâu ngẩng đầu, nắm chặt quyền, khuôn mặt tươi cười giáo huấn.
“Làm điệp phiến là để xem chứ còn gì!” Tưởng Chấn Vũ nắm cằm Dịch Tiểu Lâu, không cam lòng yếu thế nói.
“Cậu, cậu không nói đạo lý!” Dịch Tiểu Lâu cắn răng nói “Làm vậy là không đúng!”
“Như thế nào là không nói đạo lý!” Tưởng Chấn Vũ một tay chống nạnh, kiêu ngạo: “Có người dám làm điệp phiến, đương nhiên sẽ có người xem rồi.”
“Dù sao không đúng là không đúng!” Dịch Tiểu Lâu ngẩng đầu,cứng cổ cứng giọng nói.
“Xem đi~ có thể học được rất thứ nhiều này nọ đó!” Tưởng Chấn Vũ đem đầu Dịch Tiểu Lâu chuyển hướng về màn hình.
“Nè!” Dịch Tiểu Lâu trừng lớn mắt, cái kia, cái kia này nọ sao lại có thể đâm vào đó! Không, không đau sao?
“Xem, có phải rất thú vị không ~” Tưởng Chấn Vũ kề bên tai Dịch Tiểu Lâu thấp giọng cười nói.
“Một, một chút cũng không thú vị…” Dịch Tiểu Lâu lấy tay bịt mắt, nhưng vẫn không nhịn được hé ra cái khe hở nhìn lén, trời ạ, thì ra còn có thể làm như vậy… Thật dữ dội…
“Tôi đã nói hay lắm rồi mà.” Tưởng Chấn Vũ vừa lòng gật gật đầu, được, trước phải học kiến thức, phải phổ cập khoa học thật tốt.
“Không, khó coi…” Ngoài miệng không chịu nói nhưng đáy lòng lại yên lặng cảm thán, oa, tư thế kia khó quá, eo không gãy luôn sao?
“Này! Cậu, cậu không biết xấu hổ!” Dịch Tiểu Lâu đột nhiên nhảy dựng lên, che mông lui về phía sau.
“Ha ha! Tôi sao lại không biết xấu hổ! Lúc trước là ai lần đầu gặp mặt liền sờ đệ đệ của tôi a?” Dám nói hắn cây tăm? Hừ! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, được rồi, hắn Tưởng Chấn Vũ chính là dạng người lòng dạ hẹp hòi đó thì sao.
“Mới không có sờ! Là cậu bắt lấy tay của tôi!” Dịch Tiểu Lâu nói xạo.
“Cậu còn nói tôi là cây tăm!” Tưởng Chấn Vũ chỉ vào Dịch Tiểu Lâu, oán giận nói.
“Cậu vốn chính là cây tăm!” Dịch Tiểu Lâu nâng cằm ngưỡng ngực, cường thế nói.
“Cậu không biết xấu hổ! Cậu khẳng định là từng xem đồ bậy bạ rồi!” Tưởng Chấn Vũ khẳng định nói.
“Tôi không có, cậu đừng nói bậy” Dịch Tiểu Lâu đỏ mặt phản bác.
“Không có sao lại biết tôi là cây tăm!” Tưởng Chấn Vũ không tin “Khẳng định xem rồi có mới dám nói như vậy.”
“Đó là mẹ dạy tôi! Mẹ nói bảo nam sinh nơi đó chỉ bé như cây tăm, có thể hung hăng chọc thủng sự tự tin của nam sinh đó.”
“Tôi không tin! Cậu không biết xấu hổ! Cậu khẳng định xem rồi.” Tưởng Chấn Vũ mặt không chút thay đổi, chặt đinh chém sắt nói.
“Cậu mới không biết xấu hổ! Đồ vu khống!” Dịch Tiểu Lâu oán hận ra tiếng, xoay chỗ khác không để ý tới hắn, thân mình run run.
“!” Tưởng Chấn Vũ trợn tròn mắt, má ơi, hình như đùa quá tay làm người ta khóc rồi, không xong!
“Tiểu Lâu~ tôi sai rồi.” Tưởng Chấn Vũ cẩn thận tiến lên, lấy lòng nói.
“~~~~”
“Là tôi không biết xấu hổ, tôi không phải người tốt, về sau đều nghe cậu nói có được không?” Tưởng Chấn Vũ kéo kéo tay áo Dịch Tiểu Lâu, nhỏ giọng nói.
“Tôi, tôi chưa xem qua…” Dịch Tiểu Lâu tiếp tục không để ý tới hắn, chuyển người, hừ hừ nói.
“Cậu chưa xem, chưa xem gì cả.” Tưởng Chấn Vũ nhanh nhẹn ứng thanh nói.
“Cậu, cậu không phải người tốt, cho tôi xem loại này này nọ nọ.” Dịch Tiểu Lâu lui lui thân mình, rầm rì nói.
“Đúng đúng đúng, tôi không phải người tốt, tôi không ngoan.”
“Cậu, cậu chính là cây tăm.”
“……” Má ơi, này khẳng định là không thể thừa nhận!
“Ô ô…” Dịch Tiểu Lâu ngồi thụt xuống, đầu gắt gao chôn trên đầu gối.
“Được được đựơc, tôi là cây tăm!” Tưởng Chấn Vũ cam chịu gầm nhẹ, tự tôn cái gì, vợ là lớn nhất!
“Thật sự?”
“Thật! Tôi là cả nước cây tăm độc nhất vô nhị trên đời, nhỏ đến bỏ đi!”
“Ha ha, đây là chính cậu nói, tôi không ép cậu!” Dịch Tiểu Lâu té trên mặt đất, ôm bụng cười ha ha không ngừng.
“Dịch Tiểu Lâu! Cậu dám gạt tôi!” Tưởng Chấn Vũ khó thở, vòng tay ôm eo Dịch Tiểu Lâu, cào loạn một trận.
“A! Buông ra… Buông…” Dịch Tiểu Lâu giãy dụa, lại không dám dùng sức, sợ đá trúng vết thương ở chân Tưởng Chấn Vũ.
“Cậu đi theo đại gia tôi đi!” Tưởng Chấn Vũ nhìn ra Dịch Tiểu Lâu cố kỵ, đặt y trên người không kiêng nể.
“Không cần, buông!”
“Tưởng Chấn Vũ! Con, cái đứa nhỏ không biết ngượng này!” Cha Tưỏng mở cửa, thấy rõ tình hình bên trong khiếp sợ kêu to.
“Con làm sao?” Tưởng Chấn Vũ không rõ sờ sờ cổ, cha Tưỏng sao lại tức giận vậy.
“Ư… A…”
“Chiết tiệt! Oan uổng quá!” Tưởng Chấn Vũ quên mất đĩa phim còn đang chiếu, hơn nữa hiện tại hắn ôm Dịch Tiểu Lâu trên người, chính là một bộ thanh niên phát dục!
“Tưởng Chấn Vũ, con úp mặt vào tường cho cha!” Cha Tưỏng chỉ vào góc tường cả giận nói.
“Oan uổng quá!” Vì thế, người nào đó liền như vậy bị oan nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, ác giả ác báo.