Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 92




Lúc ăn cơm trưa, 1 nhà 3 người Thiện gia với chú Lâm, Thường Thanh Hà, còn có Tang Vũ, đều ngồi xuống một bàn. Chú Lâm từ bên ngoài mua đồ trở về, thấy Thiện Diệu lại đội mũ ở nhà, không khỏi nghi hoặc. Một lần hai lần thì cũng thôi, cả ngày đội làm chi, chẳng lẽ có thể vài ngày không gội đầu?

Tang Vũ rốt cục như nguyện nhìn thấy Phục Kỳ, bật người đi qua, lại là muốn kí tên, còn hỏi lung tung này kia.”Sao anh không ca hát nữa, lúc tôi học đại học rất thích nghe anh hát, tôi còn đi xem anh biểu diễn nữa đó.”

Thiện Diệu không thể nhịn được nữa, nhiệt tình gắp đồ ăn cho Phục Kỳ, chờ đồ ăn trong bát Phục Kỳ chất cao cao liền giúp bê về phòng mình: “Ghế dựa rất cứng, em về phòng ăn nhé. A a, đi thôi, tí nữa anh cũng qua.”

Phục Kỳ cũng không muốn lảng vảng nhiều trước mặt Thiện Phú Phong, nói câu xin lỗi với mọi người rồi bưng bát trở về phòng.

“Hừ.” Thiện Phú Phong không quen nhìn điệu bộ nịnh nọt của con mình, quay đầu gắp đồ ăn cho 2 thằng cháu trai.”Thiện Diệu, về sau đừng đặt mấy thứ cơm nước vớ vẩn từ bên ngoài về, anh không thuê nổi 1 đầu bếp à. Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần mới nhỏ như vậy, cứ ăn đồ bên ngoài thì sao được chứ?”

Chú Lâm ám chỉ nói: “Tiểu Sơ không thích nhiều người, tôi cùng thiếu gia cũng biết làm cơm.”

“Đúng vậy, ba, con làm cũng không tồi đâu.” Thiện Diệu một tay bưng bát cơm của mình, 1 tay bưng bát canh vừa múc cho Phục Kỳ, đi lên lầu.

Thiện Phú Phong lại “hừ hừ” hai tiếng. Con mình không hiếu thuận với mình, lại còn nấu cơm cho thằng đàn ông khác, nghĩ tới lại lại thấy khó chịu cực kỳ.

Phục Thần thấy hai ba đi rồi, đầu nhỏ lại bắt đầu chuyển. Chạy tới ngồi lên đùi ông nội, ghé vào tai ông nói mấy câu. Trở lại chỗ ngồi, Thiện Sơ  liền bu lại, nhỏ giọng hỏi: “Em nói gì với ông thế?”

“Em bảo ông ăn nhanh lên, sau đó mang 2 anh em mình đi. Em thật không muốn đi học đâu, thầy Tang so với thầy giáo trước còn dài dòng hơn. ” Phục Thần cũng khe khẽ trả lời.

Thiện Sơ  gật gật đầu đáp ứng, cứu vớt em trai khỏi nước sôi lửa bỏng, người làm anh trai như nó sao có thế nghĩa bất dung từ (thấy việc nghĩa thì k dc chần chừ). Chẳng qua, Thiện Sơ lại hỏi: “Ông nội sẽ mang anh đi hả?”

“Em nói với ông nội, anh sẽ đi theo em nghe ông kể chuyện xưa, ông nội đáp ứng rồi.”

“A.” Thiện Sơ  bất mãn nói: “Chính là, ông nội kể chuyện anh cũng không thích đâu.”

“Anh ơi, giúp em đi mà, lại nói, đến nhà ông rồi, 2 đứa mình còn không lừa được 1 mình ông sao?” Phục Thần ôm lấy cánh tay Thiện Sơ, dài giọng làm nũng: “Anh ~~ ”

Thiện Sơ sao lại không đáp ứng. Bình thường em trai rất ra vẻ người lớn, em trai biết làm nũng mới càng đáng yêu.

Sau đó chờ Thiện Diệu ở trong phòng vặn vẹo chán với Phục Kỳ rồi, lúc xuống lầu trả bát mới phát hiện một già 2 trẻ còn có 1 thanh niên không thấy đâu. Chú Lâm đang ở phòng bếp rửa chén, bác sĩ Thường ngồi ở trên ghế sa lông viết luận văn của mình.

“Ba tôi đâu, hai thằng nhỏ quấn ông ấy trở về phòng rồi sao?” Thiện Phú Phong thường trụ ở khách phòng tại lầu hai, nếu trở về khẳng định sẽ đi qua cửa phòng hắn, nhưng có thấy đâu.

Chú Lâm nhịn không được cười nói: “Tôi cũng không biết nên nói sao về thiếu gia tiểu Thần nữa. Thừa dịp cậu cùng Phục Kỳ không ở đây, ngay cả cơm cũng không cho lão gia ăn, lén lút trở về phòng cầm điện thoại di động của mình, liền đi với lão gia rồi.”

“Cái gì?” Thiện Diệu kinh hô. Thằng nhỏ này —— rất thông minh cơ trí. Thiện Diệu đúng là rất thích điểm này. Nhưng mà đợi Phục Kỳ biết, khẳng định sẽ lại lo lắng khó chịu vì Phục Thần không học hành tử tế.

Trở về phòng, nói cho Phục Kỳ, quả nhiên Phục Kỳ bắt đầu khó chịu.

Thiện Diệu an ủi nói: “Kỳ thật học tập cũng không nhất định chỉ kia 1 phương pháp kia, hơn nữa cũng không tất mỗi lần đều phải thi đứng đầu. Tôi ngược lại cảm thấy, bọn nhỏ có thể duy trì thành tích nằm trong top, mỗi ngày sống vui vẻ chút, chính là điều tốt nhất dành cho bọn nó.”

“Không phải là tôi lo lắng Tiểu Thần không học giỏi sao? Cả ngày chỉ biết chơi game, mắt cận thị thì làm sao? Cho dù là chơi với tiếu Sơ, đánh đàn dương cầm, luyện chữ gì đó cũng được mà. ”

“Không có việc gì, thầy giáo Tang cũng đi cùng, coi như anh ta có trách nhiệm. Chờ lát nữa anh sẽ đi ra ngoài một chuyến, bận chút chuyện.” Phục Kỳ còn chưa nói gì, thậm chí ngay cả cái ánh mắt cũng chưa quay qua. Thiện Diệu lại tự giải thích trước: “Ừm, là chuyện của KJ, đi cùng thư ký. Buổi tối hẳn là có thể trở về dùng cơm.”

Phục Kỳ khóe môi gợi lên: “Anh cũng quá cậy mạnh, thân thể có thể chịu được không, tối hôm qua còn nằm ở trên giường rên rỉ cơ mà.”

“Không có chuyện gì lớn, hơi hơi đau 1 chút, dù sao cũng là ngồi văn phòng, không được thì anh sẽ trở lại.” Thiện Diệu ôm lấy tay Phục Kỳ, trán kề trán Phục Kỳ, giọng nói nồng đậm giọng mũi: “Em lo cho anh sao?”

Phục Kỳ nào dám đè nặng hắn, dùng sức ngửa về, Thiện Diệu nào dám dùng sức lớn, cứ ôm không chịu buông tay.”Đừng làm rộn, còn không chín chắn hiểu chuyện bằng Tiểu Thần nữa?”

“Còn khen Tiểu Thần hiểu chuyện, vừa rồi ai lo lắng nó không chịu học hành tử tế?”

“Đi, đừng làm rộn tôi nữa.” Phục Kỳ hỏi: “Buổi tối tôi muốn đi dạo siêu thị, chờ anh về nếu không mệt thì không cần cất xe, đợi tôi đi cùng là được. Tết đến rồi, cũng phải mua chút đồ chứ.”

Thiện Diệu đầy mắt đều là ý cười: “Là tự em thèm ăn đi.”

Phục Kỳ đẩy hắn ra, chỉa chỉa bụng: “Là con trai hoặc con gái anh thèm ấy chứ.”

Hai người nói đùa xong, Thiện Diệu thu thập chỉnh tề liền ra ngoài. Phục Kỳ gọi điện thoại cho Vân Hạo Dương, hẹn y tại một quán cà phê nói một ít chuyện.

Vân Hạo Dương trước kia đều luôn chủ động hẹn Phục Kỳ ra ngoài, hiện tại lại nghe Phục Kỳ hẹn y ra ngoài nói chuyện phiếm chỉ 2 người, lại bật người từ chối.”Tôi qua nhà cậu đi. Giờ trong thành phố người nhiều lắm, trộm cắp cũng nhiều, không an toàn.”

Phục Kỳ kinh ngạc. Cậu thì sợ gì trộm cắp. Đến nhà cũng không phải là không được. Bọn nhỏ cũng không có nhà, Thiện Diệu cũng không có, chú Lâm hẳn là sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu đi.

“Được rồi, thế qua chỗ cậu đi.” Vân Hạo Dương không để cho Phục Kỳ cự tuyệt, nhanh chóng cúp điện thoại. Nhớ tới Phục Kỳ cư nhiên lại có thai, y vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vô cùng tò mò. Mặc kệ y cảm tưởng như thế nào, để Phục Kỳ một mình ra khỏi cửa lén lút bàn chuyện với y, đó là tuyệt đối không thể, y cũng không muốn bị Thiện Diệu mắng chết.

Phục Kỳ xuống dưới lầu đánh tiếng với chú Lâm trước, nói Vân Hạo Dương muốn tới đây, không phải tìm Thiện Diệu, là tới tìm cậu. Chú Lâm không hỏi nhiều, cùng Phục Kỳ chuẩn bị vài đĩa trái cây.

“Cam này ăn ngon thật.” Phục Kỳ thuận tay bóc 1 quả, ăn xong lại duỗi tay đi lấy chanh.”Chanhcháu lấy 1 ít pha nước uống nhé, vừa nghĩ tới chua chua đã thấy thoải mái cả người.”

“Cái này không thể được. Phản ứng lúc mới mang thai của cậu, vẫn là ăn ít chanh thì hơn. Chờ thêm một đoạn thời gian mà không còn bệnh trạng nôn nghén hãy ăn cũng không muộn.” Chú Lâm cất chanh với long nhãn đi, cắt thêm chút táo.

Phục Kỳ cười nói: “Ờm, kỳ thật cháu thấy giờ tốt hơn nhiều lắm.”

“Đó là bởi vì tâm tình cậu tốt.” Chú Lâm cũng không phải chỉ tới để làm việc, chú tới làm nằm vùng cho lão gia tử: “Lúc cãi nhau với thiếu gia thì khó chịu, lúc ngọt ngào với thiếu gia thì vấn đề gì cũng hết.”

Phục Kỳ hai má ửng đỏ, đang không biết làm sao, tiếng gõ cửa đã giải cứu cậu. Cuống quít đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Hạo Dương đến, cháu đi mở cửa.”

Chú Lâm cười lắc đầu, bê đĩa trái cây qua phòng khách.

Phục Kỳ vội mở cửa, cũng không lưu ý màn hình theo dõi trên cửa là ai, mở cửa, phát hiện đứng ngoài cửa chính là Mộ Dung Khanh. Ửng đỏ trên mặt lập tức biến thành giận nghẹn đến đỏ.

“Cậu là ai?”

Phục Kỳ còn chưa lên tiếng, Mộ Dung Khanh lại đã há mồm chất vấn, một bộ y mới là chủ nhà này. Phục Kỳ bị khí thế của y hỏi tới ngẩn người, đây là nhà con cậu nhá, huống hồ Thiện Diệu giờ phút này còn đang thích cậu cơ mà, sao có thế chịu người khác làm càn ở địa bàn của cậu được. Đang chuẩn bị cãi lại, lại thấy Vân Hạo Dương đang từ bãi đỗ xe đi tới.

Phục Kỳ căm giận nuốt cục tức xuống, mấy tháng này thực rèn luyện tính tình cho cậu, nhất là còn cọ xát với Thiện Diệu. Nếu Mộ Dung Khanh cùng Thiện Diệu có quan hệ gì khác lạ thì chú Lâm cũng sẽ không hoan nghênh người này vào.

“Hạo Dương, anh đã đến rồi, mau… á.” Phục Kỳ không để ý, bị Mộ Dung Khanh đụng phải một chút. Tuy rằng cậu đứng ở cửa nhưng bằng thân thể này căn bản không che kín được cửa, nói cách khác Mộ Dung Khanh muốn đi vào, hoàn toàn có thể không đụng tới Phục Kỳ.

“Cẩn thận.” Vân Hạo Dương chạy lại đây đỡ Phục Kỳ. Mộ Dung Khanh đụng cậu lực không nhẹ, Phục Kỳ duỗi cổ chào hỏi với Vân Hạo Dương, không phòng bị, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Mà cú này ngã xuống thật, chuyện sẽ to lắm đây.

Mộ Dung Khanh lúc này mới quay đầu lại, gật gật đầu với Vân Hạo Dương. Sau đó đi thẳng vào phòng khách, cười cười với chú Lâm đứng trước bàn trà quan sát hết tất cả sự việc: “Chú Lâm đúng không, cháu là tiểu Khanh, chú còn nhớ cháu không ạ?”

Chú Lâm nheo mắt, cẩn thận nhìn hồi lâu, mới nhớ ra, trên mặt lạnh lẽo, để Mộ Dung Khanh ngồi lên ghế sa lông: “Là tiểu Khanh à, mau ngồi đi. Nhớ lúc cậu lên trung học, cả nhà liền chuyển ra nước ngoài. Về lúc nào vậy?”

“Hơn một năm trước ạ, giờ cháu làm nghệ nhân ở công ty của Diệu. ”

“Tôi đã nói nhìn cậu sao quen mắt như thế mà. Lớn rồi, chú Lâm cũng không nhận ra. ”

Phòng khách hai người nói chuyện vui vẻ. Ở cửa, Phục Kỳ sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch. Thái độ của chú Lâm có thể đại biểu cho thái độ của lão gia tử ít nhiều.

“Hai ta đi lên phòng sách trên lầu đi.” Vân Hạo Dương như có điều suy nghĩ nhìn hai người một cái, nhỏ giọng nói với Phục Kỳ.

Phục Kỳ dẫn Vân Hạo Dương vào phòng sách.

“Sao rồi, khó chịu?” Vân Hạo Dương tự tìm ghế dựa ngồi: “Mộ Dung Khanh này, khi còn bé theo chúng tôi chơi, khi đó y đặc biệt dính Thiện Diệu, Thiện Diệu ngại cha mẹ y giao hảo với chú Thiện nên thường xuyên mang theo y đi chơi chung quanh. Sau thằng nhóc này chuyển ra nước ngoài thì Thiện Diệu không liên hệ nữa.”

“Thằng nhóc này vừa về liền ký hợp đồng với LK, bám dính Thiện Diệu không tha. Ngay từ đầu Thiện Diệu đã không nhớ đến y, xa cách, thậm chí còn từng muốn xử lý y, chính là nhà y có tiền có thế, bản thân y lại có thể coi là cây hái ra tiền nên không động vào. Sau thì thằng nhóc này nói tỉ mỉ lai chuyện trước kia với Thiện Diệu, lại lấy cha mẹ mình cùng chú Thiện tạo áp lực với Thiện Diệu, Thiện Diệu lúc này mới cho y sắc mặt hoà nhã, nhưng cũng chỉ như bạn bè bình thường thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Phục Kỳ hít sâu  một hơi, cười cười: “Không nghĩ nhiều, kệ bọn họ quan hệ ra sao.”

“A?” Vân Hạo Dương không dự đoán được Phục Kỳ lại trả lời như vậy.

Vân Hạo Dương biểu hiện rõ ràng kinh dị, khiến Phục Kỳ cảm thấy thực xấu hổ.”Tôi cũng không phải không có Thiện Diệu thì sống không nổi. Nếu anh ta thực thích tôi thì người khác làm gì cũng không ảnh hưởng hắn được. Nếu hắn có mới nới cũ, dù tôi có cố gắng ra sao cũng chỉ uổng công.”

“Có thể nghĩ như vậy, rất không tồi.” Những thứ như vậy, có thể nhìn rõ là tốt.

Phục Kỳ nói: “Đúng vậy, giờ tôi mới phát hiện, có đôi khi tôi cho rằng phía trước chỉ có 1 con đường, kỳ thật chỉ cần chịu đụng vào chướng ngại, nói không chừng 1 mặt tường nào đó sẽ buông lỏng, mở ra một con đường khác. Tựa như, tôi có thể cùng anh hợp tác mua lại 《 thời thượng D》vậy.”