Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 91




“Ông nội.” Phục Thần có thể tan học sớm, đặc biệt kích động.

“Mau xuống đây, để ông coi có cao thêm không?” Thiện Phú Phong giang hai tay, Phục Thần chạy xuống, chậm rãi cọ vào ngực ông nội. Nó không giống Thiện Sơ  mỗi khi vui đều là nhào về phía người khác.

“Cao hơn rồi, Tiểu Thần nhà chúng ta mau lớn, công ty của ông còn dựa vào Tiểu Thần đây.” Thiện Phú Phong tuy rằng mệt chết đi, nhưng vẫn cứ ôm Phục Thần xoay tại chỗ hai vòng, chọc cho Phục Thần cười khanh khách.

Thiện Sơ thấy thế đỏ mắt, ôm đùi ông: “Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn.”

“Đừng làm rộn, đến, để ba ôm, cho ông nghỉ ngơi một lát.” Thiện Diệu không để cho Thiện Sơ  phản kháng, một tay chộp nó từ dưới đất lên, còn 1 tay đón lấy Phục Thần trong ngực Thiện Phú Phong.

Thiện Phú Phong buông tay, để Thiện Diệu ôm Phục Thần qua, hỏi: “Tiểu Thần, lễ mừng năm mới ở với ông vài ngày được không?”

“Được ạ,  đến lúc đó ông lại giảng cho cháu thế nào la kiếm tiền nhé.” Phục Thần thấy đầu ba lắc lắc, đôi mắt đen bóng chuyển chuyển.”Ông ơi, giờ cháu đã muốn qua chỗ ông ở mấy ngày rồi.” Đến lễ mừng năm mới thì nó cũng không cần học bù.

Thiện Phú Phong sao lại không đồng ý: “Nhưng mà, trong khoảng thời gian này ông còn phải đi công ty, Tiểu Thần cháu phải đi làm với ông, ghế ông chủ của ông nội cho Tiểu Thần ngồi, được không?”

“Ông ơi, cháu cũng muốn đi.” Thiện Sơ  reo lên.

“Cháu đồng ý ngoan ngoãn đợi ở công ty ông không? Thằng quỷ nhỏ, vẫn là ở nhà phá ba cháu đi.” Thiện Phú Phong xoa bóp mặt Thiện Sơ.

Thiện Sơ  giận. Vì cái gì không cho nó đi, vì sao ai cũng thích bóp mặt nó? “Ông, không cho cháu đi thật ạ?”

“Nghe lời, nếu ông mang Tiểu Thần ra ngoài chơi, khẳng định sẽ qua đây đón Tiểu Sơ đầu tiên.” Thiện Phú Phong dỗ dành nói.

Thiện Sơ  hừ lạnh một tiếng, hừ mãi đến khi Thiện Phú Phong thực sợ nó giận.

“Cháu trai ngoan, ông nội mừng tuổi cho cháu nhiều thêm 1 chút nhé, 150 tr thì sao?”

“Ông nội xấu, một chút tiền trinh đã muốn cháu bán em trái á? Hừ, Tiểu Thần.” Thiện Sơ  lại quay đầu nói với Phục nói: “Đến nhà ông sẽ không thể ngủ chung với anh. Em muốn thật nhiều ngày cũng không được thấy anh thì đi đi.” Thiện Sơ nhìn thấy Phục Thần do dự, lại châm thêm lửa: “Sau khi trở về, anh sẽ không thèm để ý em đâu.”

“Biết ngay Tiểu Sơ nhà chúng ta cáu kỉnh mà.” Thiện Phú Phong đã sớm nghĩ đến chuyện Thiện Sơ  khẳng định sẽ giận dỗi.”Tốt lắm, Tiểu Sơ nếu giận ông nội, ngày thường ông đã uổng công thương cháu rồi.”

Thiện Sơ trong nháy mắt, nước mắt liền lăn xuống, ủy khuất, khí thế vừa rồi nháy mắt biến mất.”Cháu cũng muốn đi, ông nội có Tiểu Thần, liền không thương cháu nữa.”

Thiện Phú Phong tự nhiên đau lòng, tự qua ôm lấy Thiện Sơ, lại dẫn Phục Thần, 3 ông cháu đi qua khách phòng.

Tang Vũ phê chữa bài tập cho Phục Thần xong, đi ra khỏi phòng sách, mang theo đầy mình nghi hoặc hỏi Thiện Diệu: “Phục Kỳ đâu, cậu ấy cũng ở nơi này sao?” Phục Thần bị truyền là con nuôi hoặc con riêng của Thiện Diệu, mà Phục Thần là con trai Phục Kỳ, Phục Kỳ cùng Thiện Diệu còn ở chung nhà, đây rốt cuộc là tình huống gì.

“Ừm, em ấy ở chỗ này, nếu thầy tìm em ấy có việc, thì giờ em ấy đang ngủ.” Thiện Diệu không thích ánh mắt sáng quắc của ông thầy này khi nhìn thấy Phục Kỳ.

“A, là thế này, tôi muốn nói về biểu hiện ở trường của con cậu ấy. Tôi cũng vừa mới hỏi thăm chủ nhiệm cũ của em ấy, không quá tốt. Nhưng nếu Phục Kỳ giờ không tiện thì anh có thời gian không, tôi định nói trước với anh về biểu hiện thường ngày của Tiểu Sơ.”

Thiện Diệu mời thầy giáo vào phòng sách lớn, “Tiểu Sơ biểu hiện cũng không tệ lắm đi. Đừng nhìn nó ở nhà làm ầm ĩ, ở bên ngoài hẳn là rất an tĩnh.”

“Là rất an tĩnh. Nhưng tính tình nó quá mức nội hướng, bình thường ở lớp rất ít khi chơi đùa hay ăn cơm với bạn học, trong lớp hay trong khối đều có rất nhiều bạn quý Tiểu Sơ, thư tình cũng viết không ít, nhưng Tiểu Sơ thì với ai cũng lạnh lùng không phản ứng. Ngược lại ở năm nhất có ba học sinh cá biệt, tôi thấy nó hay đi chung với 3 đứa nhỏ này.”

“Học sinh cá biệt?” Thiện Diệu hỏi lại.

“Đúng vậy, 3 học sinh này cùng lớp với Tiểu Thần, chơi rất thân với Tiểu Thần.”

Thiện Diệu gật đầu: “Tôi biết là ai. Ba đứa nhỏ kia, tôi cũng gặp qua, hơi nghịch ngợm chút nhưng tôi không phản đối Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần chơi với bọn nó, bạn bè mà chỉ 1 cũng không tốt, cái loại học sinh ngoan từ tiểu học, lớn lên cũng không xuất sắc.”

Tang Vũ bị nghẹn một chút, lần đầu gặp thầy được gia trưởng nói ra lý luận quái như vậy.”Chính là, ba học sinh này ở trường học luôn đánh nhau, Tiểu Sơ chơi với bọn chúng không thích hợp đi.”

“Không sao, chỉ cần con tôi không tự mình ra trận là được.” Thiện Diệu nghĩ nghĩ, cảm thấy Thiện Sơ  chắc là không biết chủ động đi đánh nhau. Gặp việc, với tính của Thiện Sơ khẳng định sẽ lựa chọn phương thức văn minh kiểu cáo trạng. Về phần Phục Thần, thì khó mà nói, không chừng việc đánh nhau là do nó khơi mào đâu.”Biểu hiện của Tiểu Thần thầy cũng nói với tôi đi, nó cũng là con tôi.”

“Có tiện không?” Tang Vũ vẫn rất muốn nói đôi câu với Phục Kỳ.

Thiện Diệu nói: “Rất tiện, Phục Kỳ có thể ngủ qua giờ cơm trưa.”

“Tôi nói luôn, Tiểu Thần trước kia không ở lớp tôi, tình huống của em ấy, cùng với tình huống của 3 em kia, đều là tôi hỏi các thầy cô giáo khác. Có thể đúng có thể sai. Nói không dễ nghe anh cũng đừng sốt ruột.”

Thiện Diệu hít lãnh khí: “Tiểu Thần cùng 3 đứa kia cùng đi đánh nhau?”

“Tiểu Thần thật không có tự mình ra trận, nhưng chủ nhiệm lớp ban đầu của em ấy nói, từ khi Tiểu Thần quan hệ tốt với 3 học sinh kia, trên cơ bản kia ba học sinh kia đánh nhau đều là do Tiểu Thần khởi đầu, có thể nói ba học sinh kia giống như đàn em của Tiểu Thần vậy, nghe phân phó làm việc. Chủ nhiệm trước của em ấy là 1 cô giáo mới, không dám tới tận nhà thăm hỏi các gia đình, còn kính nhờ tôi giải thích cho anh.”

Thiện Diệu yên tâm nói: “Còn may còn may, con tôi không tự mình ra trận.”

Tang Vũ đã nhịn không được hai má run rẩy. Đây là phụ huynh tới từ hành tinh quái nào vậy, xúi giục gây chuyện so với tự mình đánh nhau, hưng trí càng ác liệt đi.

Buổi chiều còn phải học bù, cho nên Tang Vũ không trở về, ăn cơm trưa ở Thiện gia, sau khi ăn xong sẽ nghỉ ngơi một lát, tiếp theo đi học. Tìm 1 khách phòng, dàn xếp cho Tang Vũ, Thiện Diệu liền hí hửng mà trở về phòng. Hình như đã lâu không nhìn thấy Phục Kỳ của hắn, thật sự là một giờ không thấy như cách 3 thu, tương tư đến chết mất.

“Tỉnh. Anh còn tưởng em sẽ ngủ thẳng đến cơm trưa cơ.” Thiện Diệu đem áo khoác cởi ra treo lên.

Phục Kỳ khép máy tính lại, cười nói: “Đã sớm tỉnh, không quá muốn chạm mặt với ba anh mà thôi. Anh sẽ không trách tôi chứ, kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ sợ ba anh thấy tôi lại tức giận.”

“Không có việc gì, giờ ba anh nào dám giận với em, sợ em giận thì có. ”

“Truyền thống nhà anh di truyền hoàn toàn nhỉ. Anh với ba anh chỉ biết có người thân nhà mình, nhi nô tôn nô, chưa bao giờ lo lắng tâm tình người khác. Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần cũng vậy, nhìn Tiểu Thần thiên hướng tất cả nghe anh trai, tiểu Sơ cũng vậy, trừ mình ra em trai, cũng không thể nào chơi với bạn bè khác.”

“Ha ha, đại nhân giáo huấn chí phải, tiểu nhân về sau nhất định bác ái chúng sinh.” Thiện Diệu cởi luôn cả áo sơmi trong, “Có đói bụng không? Anh đi lấy đồ ăn cho em nhé?”

“Không đói bụng, hai con để đồ ăn vặt trong tủ quần áo, tôi lấy ra ăn, cũng ngon lắm. ”

“Đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cũng đừng nghịch máy tính thời gian dài, mắt mỏi lắm, anh xoa cho em nhé?” Thiện Diệu nhào qua.

Phục Kỳ đẩy tay hắn ra, cười nói: “Anh không mặc quần áo lắc lư trước mặt tôi, tôi thấy anh mới mệt đấy.”

Thiện Diệu bĩu môi: “Bị ghét bỏ, quá đau khổ.”

Phục Kỳ lấy chân đá hắn: “Trong nhà có hai con trai đáng yêu, anh còn dám giả đáng yêu, xấu chết.”

“Ai nha.” Thiện Diệu kêu thảm thiết, chọc cho Phục Kỳ ở trên giường ôm bụng cười cười to. Thật sự là tính tình khó hầu hạ, lúc trước sao lại nhìn không thấu nhỉ? Thấy Phục Kỳ không cười, Thiện Diệu nhanh chóng thu liễm thần sắc khó chịu.”Anh đi tắm rửa, trên người ra nhiều mồ hôi quá.”

“Cho nên anh nhanh chóng chỉnh lại nhiệt độ phòng đi.” Phục Kỳ nguýt hắn một cái.

Thiện Diệu đang gội đầu, Phục Kỳ đã chạy tới gõ cửa: “Điện thoại anh kêu.”

“Ai thế?”

“Mộ Dung khanh.” Phục Kỳ nói mà nghe thấy cả tiếng răng nanh oán hận chạm vào nhau.

Thiện Diệu lau bọt trên mặt, kỳ thật hắn mới bôi 1 ít bọt, có thể nghe điện, nhưng mà: “Em nghe hộ anh 1 tí. Hẳn là không có gì quan trọng, em quyết định là tốt rồi.”

“Tôi nghe… không tốt lắm.”

“Sợ cái gì, em cứ nghe đi, 2 đứa mình sắp kết hôn đến nơi, em còn kiêng dè cái gì.”

Vì thế Phục Kỳ liền nghe.

“Diệu, đã kêu là mời khách ăn cơm mà? Em đợi anh gần một tháng rồi đó.”

Tâm tình Phục Kỳ vừa tốt lên thoáng chốc rơi xuống đáy vực, xuất ra móng vuốt đã lâu không bung ra của mình: “Anh ấy hả, đang tắm. Muốn mời cậu ăn cơm hả, có lẽ sắp tới sẽ không quá tiện…. Tôi là ai? Ừm, cái này không có tiện lộ ra, nhưng ngày kết hôn nhất định mời cậu đến, dù sao thì cậu cũng là bạn tốt của Diệu.”

“Đứa thứ 3 khốn kiếp nào đấy, cũng dám tranh đàn ông với Mộ Dung Khanh, tao…”

“Được rồi, lời kịch của cậu mấy ngàn năm trước đã dùng nát rồi. Còn có, mời cậu tôn trọng người khác 1 chút, nói chuyện văn minh, người nào thì nói lời đấy.” Phục Kỳ nói xong, nhanh chóng cắt điện thoại, quyết đoán kéo vào sổ đen.

Thiện Diệu tránh ở phía sau cửa cười trộm. 6 năm trước, Phục Kỳ rất thẳng ruột ngựa, không yếu đuối giống hiện tại. Mà hiện tại khôi phục cá tính thẳng thắn, điều này thuyết minh nỗ lực của hắn cuối cùng cũng không uổng phí, Phục Kỳ không ủy khuất là tốt rồi.

Phục Kỳ lại nghĩ, người quả nhiên là có chỗ dựa mới có thể tùy tâm sở dục. Chính là, trước kia cậu ỷ lại vào sủng ái của Thiện Diệu, mà hiện tại cậu ỷ lại vào sự nghiệp cuả mình.

Nói đến sự nghiệp, Vân Hạo Dương gọi điện thoại tới.”Số báo cuối năm, chúng ta làm 1 bữa tiệc tụ hội các minh tinh là được, phỏng vấn vài bài độc nhất với mấy đại bài (người nổi tiếng lớn), không lo không ai mua.”

Đao lý đúng là như thế, tuy rằng Phục Kỳ không lớn thích phong cách mạnh mẽ hiện tại của 《 thời thượng D》, nhưng vì để tạp chí khởi tử hồi sinh, một bước này nhất định phải đi, trước bắt lấy tâm độc giả, rồi chậm rãi thay đổi phong cách cũng không muộn.

“Nhưng đâu ra nhiều đại minh tinh cho chúng ta phỏng vấn, tạp chí của chúng ta hiện giờ có thể thỉnh một hai đại bài minh tinh cũng đã không dễ dàng.” Nhiếp ảnh gia  danh tiếng cùng biên tập phóng viên đều đi rồi, minh tinh nào lại muốn để ý tới tạp chí của bọn họ.

“Yên tâm đi, tôi ở LK nhiều năm như vậy đâu có ở không.”

Phục Kỳ mỉm cười: “Đúng vậy, cũng là anh lợi hại.”

Thiện Diệu còn đang nghe lén, nhưng lần này cười không nổi. Hắn tình nguyện bán đi KJ, cũng muốn giữ lại LK, vì nơi đó có thể trộm giúp đỡ Phục Kỳ. A, chính là, người Phục Kỳ cảm ơn lại không phải là hắn. Thôi, là hắn thiếu Phục Kỳ, nên trả lại.