“Cậu vẫn khoẻ chứ?” Thiện Diệu nhìn Phục Kỳ bước chân không vững, dựa vào cửa thở gấp. Tuy rằng phần lớn thời gian đều ngồi trên xe nhưng lăn qua lộn lại như vậy Phục Kỳ cũng vẫn chịu không nổi.
Phục Kỳ cười cười: “Không có việc gì, uống chút nước đường là tốt rồi. Anh muốn sa thải cô giáo người ta sao?”
“Chứ sao nữa, tôi đem con trai bảo bối giao cho cô ta, lại để nó bị đánh, tất nhiên là phải thu dọn mà cuốn xéo đi, còn 3 thằng nhóc kia, không thể cùng lớp với tiểu Thần nữa.”
Thiện Sơ đang xem cô giáo ở phòng y tế xử lý vết thương cho Phục Thần nghe vậy hỏi: “Tiểu Thần?”
“Ừ, em trai con về sau đại danh kêu là Phục Thần, được không?”
Thiện Diệu kéo Thiện Sơ lại, chỉnh lại quần áo xộc xệch cho nó.
Thiện Sơ nghiêm túc nói: “Phục Thần dễ nghe hơn nhiều, cái tên cũ cứ như là không cần cái gì ấy.”
Không cần cái gì? Thiện Diệu tà mắt liếc Phục Kỳ một cái, khẳng định không phải ý tốt đẹp gì. Tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, tên này không phải cậu đặt nha, là 1 “cậu” khác mà, nhưng rõ ràng là mình không chối được trách nhiệm.
Phục Thần trên đầu dính một miếng băng gạc, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tóc rớt một dúm, Thiện Sơ cứ đòi cô giáo băng lại, kêu là không thể để lại di chứng. Mấy người đi ra khỏi phòng y tế, Phục Thần đi gần lại bên cạnh Phục Kỳ, một lớn một nhỏ sau đầu đều có 1 miếng băng trắng, Thiện Sơ liền ồn ào 1 trận đòi quay lại bắt cô giáo cũng băng cho nó 1 cái.
– Sao, mẹ con với em trai bị thương, đừng có đi theo giúp vui. Mang kính giả cận thị còn có vẻ ngoan ngoãn 1 chút, mang cái băng gạc này làm gì?
Thiện Diệu cầm 2 cái cặp sách của 2 đứa nhỏ, trách Thiện Sơ động kinh.
“Giả?”
Phục Kỳ còn đang vì Thiện Sơ nhỏ tuổi như vậy mà đã bị cận thị đau lòng gần chết, nhưng lúc ở nhà có đôi khi Thiện Sơ không mang kính mắt, cho rằng độ cận của nó còn thấp, còn âm thầm an ủi mình, lúc Thiện Sơ làm bài tập cũng thường xuyên nhắc nhở nó ngồi thẳng lưng. Không nghĩ tới này thằng nhóc này không bị cận thị, thế nó đeo kính làm cái gì?
Phục Kỳ kéo Thiện Sơ qua: “Cả ngày đeo kính không thấy nặng sao, đè cái mũi nhỏ thì mũi sẽ không cao đâu.”
“Sẽ không đâu, mẹ không biết là đeo kính trông sẽ rất lợi hại sao, trong người có tài hoa đều đeo kính đó.”
Thiện Sơ đẩy đẩy kính, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, hỏi Phục Kỳ: “Có phải rất có khí chất u buồn hay không?”
Phục Thần gãi gãi tai: “U buồn là cái gì?”
“Nghệ thuật gia đều phải u buồn.” (=)))
Thiện Sơ nắm nắm nắm tay: “Con lớn lên sẽ phải làm nhà thơ cùng nghệ sĩ dương cầm.”
Thiện Diệu mở cửa xem ôm Phục Thần ném vào, Thiện Sơ đào thoát dưới tay hắn, tự mình vào xe.- Có 2 thằng nhóc này chúng ta đừng hòng đến công ty, tìm chỗ ăn cơm thôi.”
Thiện Sơ ló đầu từ ghế sau ra: “Hai người đi hẹn hò sao, con với Tiểu Thần có phải là bóng đèn hay không đây?”
Phục Kỳ không khỏi ở trong lòng oán giận Thiện Diệu, xem xem thằng nhóc 5t bị rót cái gì vào đâu đây. Phục Kỳ vô ý thức mà bĩu môi, Thiện Diệu lúc khởi động xe vừa lúc nhìn sang bên này, bắt gặp biểu tình này của Phục Kỳ, tâm thần hốt hoảng.
“Chúng ta phải đi làm chính sự.” Thiện Diệu thuận tay cốc đầu Thiện Sơ 1 cái.
Thiện Sơ ủy khuất che đầu, thanh âm ngọt ngào non nớt kêu: “Mẹ ơi, ba đánh con nè.”
“Là đàn ông con trai thì đừng có mà mách lẻo.” Thiện Diệu buồn cười nói, vẫn chưa phát hiện 2 cha con đối thoại như vậy không thích hợp xuất hiện giữa những người không cùng 1 nhà.
Loại tình cảnh này rất có hương vị gia đình, Thiện Sơ nói càng tự nhiên, Phục Kỳ lại càng không biết tư vị gì. Cậu vừa muốn mở miệng, chợt nghe Phục Thần chồm lại, tức giận mặt đỏ rần thay Thiện Sơ biện giải: “Anh trai là đang tố giác hành vi phạm tội của ba, là hành vi đàn ông con trai phải làm.”
“Đúng vậy.” Thiện Sơ thực vừa lòng giải thích của em trai.
“Ba, con muốn ăn tôm cay nổi tiếng.”
“Con không ăn được cay, chúng ta đi ăn hải sản, cho con ăn tôm ngọt. Tiểu Thần có thích ăn tôm không, ở nhà thấy con có vẻ không ăn nhiều lắm.”
Thiện Diệu thuận miệng hỏi.
Phục Thần mặt có chút ửng đỏ, một hồi lâu mới nói: “Không phải thực thích ăn.”
Sao ba cứ thích hỏi nó vậy, có chút không thích ứng nhưng cũng thực thoải mái.
“Không sao hết, con thích ăn gì thì gọi món đó.”
Bốn người đi đến 1 nhà hàng hải sản ngon nổi tiếng, dọc đường đi có không ít người nhìn về phía bọn họ, vốn 2 người đàn ông dẫn theo 2 đứa nhỏ đi ăn cơm cũng không có gì kỳ quái, chính là có một lớn một nhỏ trên đầu có băng gạc liền khiến người khác chú ý. Vào thang máy, Thiện Diệu nói dưới lầu cửa hàng này có 1 cửa hàng tạp hoá, cơm nước xong sẽ mua mũ cho 2 người.
“Tôi không cần đâu, mua cho tiểu Thần 1 cái đi, nhóc con mà, thích chạy nhảy bên ngoài, đội mũ cho ấm.”
Phục Kỳ không đồng ý tiêu tiền của Thiện Diệu lắm, cậu ăn cơm chữa bệnh ở Thiện gia, có thể tính là Thiện Diệu bồi thường cho cậu, nhưng những thứ khác, cậu không muốn dây dưa tiền bạc với Thiện Diệu nữa. Năm đó, Thiện Diệu khinh thường cậu nguyên nhân lớn nhất chính là vì cậu không có tiền, bọn họ là người của 2 thế giới.
Đầu Phục Thần cũng không cần dán băng gạc, cùng lắm chỉ cần dính 2 miếng urgo là được. Phục Kỳ nghĩ ngày đông lạnh vẫn là đội mũ, khăn len cho ấm, cơm nước xong thì mua thêm vài cái, hình như cũng chưa thấy tiểu Sơ dùng qua lần nào, ừm, chọn luôn cho nó vài cái mới được.
“Tùy cậu.”
Thiện Diệu khẩu khí không thế nào tốt được, hình như tên Phục Kỳ này lúc nào cũng muốn đối nghịch với hắn, nhưng lại không rõ ràng hiến hắn muốn phát hỏa cũng không biết vin vào cái gì, người cứ khó chịu.
Chọn 1 nhã gian, Thiện Diệu ôm Phục Thần ngồi lên đùi mình, bảo Phục Thần gọi món ăn. Phục Thần cứ tưởng khách sạn nhỏ chỉ bán vài món rau xào và mì gì đó thôi, đâu biết hải sản nào ăn ngon, hải sản nào không ngon đâu, vì thế nhìn menu, thấy món nào đẹp liền chọn vài món.
Thiện Sơ giương đôi mắt tròn xoe trông mong xem xét mẹ nhà mình, muốn ăn hương lạt tôm (tôm cay). Phục Kỳ bị đôi mắt to đen tròn như hắc diệu thạch kia nhìn đến tim mềm nhũn, nghiêng đầu hỏi Thiện Diệu: “Thật sự một chút cũng không thể ăn sao?”
“Nó không có thể ăn cay, dạ dày chịu không nổi.”
Thiện Diệu nghĩ, vì cái gì Thiện Sơ chưa bao giờ tội nghiệp nhìn mình như vậy chứ, mỗi lần kêu mình làm gì đều vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như mình là người hầu của nó vậy.
“Bác sĩ Thường nói có thể ăn một chút, 2 tháng nay con đã chưa ăn tí cay nào rồi.”
Thiện Sơ quệt mồm, trừng Thiện Diệu.
“Như vậy đi.” Phục Kỳ nhìn không được con trai thèm ăn như vậy mà.
“Tôi sẽ lột (bóc vỏ) tôm khô cho nó, ớt bên ngoài đều gạt hết đi, thịt tôm bên trong hẳn là sẽ không cay lắm.”
Thiện Sơ vui vẻ: “Mẹ tốt nhất, con ghét nhất là lột tôm khô, ba cũng nói tôm khô tương đối khó tiêu hóa, đối với dạ dày không tốt.”
“Con cũng muốn nữa.”
Phục Thần vốn là ngồi ở ngoài cùng bên phải, ở giữa Phục Kỳ và Thiện Sơ, lúc này vui vẻ kéo ghế lại ngồi giữa Phục Kỳ và Thiện Diệu.
“2 con sâu lười này.”
Thiện Diệu đứng lên giúp Phục Thần kê ghế, còn trước nghiêng người duỗi tay dài mà nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thiện Sơ, trong giọng nói đều là yêu chiều.
Đồ ăn rất nhanh liền bưng lên đầy 1 bàn, 2 đứa nhỏ 1 trái 1 phải vây quanh Phục Kỳ ăn tôm. Thiện Diệu chậm rì rì ăn cơm, nhìn hai đứa nhỏ vui cười tranh nhau cướp tôm dưới tay Phục Kỳ. Hắn đột nhiên cảm thấy không khí này thật tốt lắm, giống như bốn người cùng một chỗ liền có cảm giác hoà thuận, không giống như khi hắn mang tình nhân cùng ăn cơm với Thiện Sơ, luôn bị phá hỏng bét, đại khái chủ yếu là do thái độ của Thiện Sơ đi, nếu nó mà thích thì không khí liền thật ấm áp.
Người mà hắn muốn kết hôn cùng kia, có lẽ nên thay đổi tiêu chuẩn, không tất phải là thiên kim nhà ai môn đăng hộ đối, chỉ cần có thể toàn tâm đối tốt với bọn nhỏ là được. Có thể chăm sóc cuộc sống cho bọn nhỏ mới là chuyện quan trọng nhất, tiếp theo đương nhiên cần lớn lên cũng coi được.
Nếu có thể tìm được 1 người giống Phục Kỳ, thiệt tình đối tốt với 2 đứa nhỏ, lại được bọn nó thích thì tốt rồi. Bao nhiêu tình nhân của hắn, mỗi người dù gia thế tốt hay xấu, không phải coi trọng tiền của hắn, thì chính là muốn mượn thế lực của Thiện gia, kỳ thật điều này cũng chẳng có gì, bản thân hắn cũng đâu giao ra 1 tia chân tình, tất cả mọi người đều là vui đùa một chút mà thôi. Nhưng mà mấu chốt là hiện tại hắn muốn tìm mẹ kế cho bọn nhỏ, vừa có ý nghĩ này hắn mới phát hiện hình như có thể đáp ứng yêu cầu này lại không được mấy người, có vẻ chính mình thực thất bại.
Mắt thấy một đĩa tôm lớn đã thấy đáy, Thiện Diệu cũng đã ăn lưng lửng dạ, mà Phục Kỳ lại chưa ăn được miếng nào, chỉ thường thường uống vài hớp canh.
“Mấy đứa đừng quấn mẹ nữa, tự ăn đi, để mẹ 2 đứa còn ăn nữa chứ.”
Hai đứa nhỏ ầm ĩ lúc này mới phát giác mẹ chỉ lo lột tôm khô cho bọn nó, Phục Thần gắp một miếng thịt bò lớn vào trong bát Phục Kỳ: “Cha ơi, cha ăn nhiều một chút.”
Thiện Sơ lại không tự mình gắp mà sai ba nó: “Ba, gắp đồ ăn cho mẹ đi chứ, đàn ông không phải đều phải săn sóc cho vợ mình sao.”
“Khụ khụ.” Phục Kỳ nghẹn họng.
“Không có việc gì chứ, cha hóc xương cá hả?” Phục Thần kích động rót nước cho Phục Kỳ.
Thiện Diệu cũng cho rằng Phục Kỳ bị hóc xương cá, đoạt lại chén nước đã đưa đến tay Phục Kỳ: “Uống nước không được, phải uống dấm, con qua gọi bồi bàn lấy dấm đến đây. Xem nào, để ba nhìn xem có thể rút ra hay không.”
Thiện Diệu vòng qua Phục Thần, nâng cằm Phục Kỳ: “Há mồm, tôi nhìn xem.”
“A, hình như không sao.” Phục Kỳ rất muốn giải thích là mình bị lời của Thiện Sơ doạ nghẹn, chính là Thiện Diệu căn bản không cho cậu cơ hội giải thích, trực tiếp bóp má khiến cậu há mồm.
“Sao lại nhiều thịt như vậy, nhổ ra.” Thiện Diệu buông tay.
Phục Kỳ nghiêng đầu phun lên khăn tay.
“Tôi không sao, nghẹn thôi mà.”
Cậu uống 2 ngụm nước, hỏi: “Tiểu Sơ, sao con lại biết nhiều thứ như vậy hả?”
Cậu nói chuyện, lại lấy mắt liếc Thiện Diệu ngồi bên kia.
Thiện Diệu cảm thấy cực bi ai và thất bại khi bị chất vấn, Phục Thần là Phục Kỳ mang theo, nuôi đến thông minh lanh lợi, phúc hắc đáng yêu, vì cái gì chính mình nuôi con trai thì nó lại luôn nói mấy thứ vớ vẩn, làm mấy chuyện điên rồ vậy.
“Đừng nhìn tôi, tôi không dạy nó mấy thứ này, chắc là nó được di truyền từ chỉ số EQ (Chỉ số cảm xúc) siêu cao của tôi đây mà.”
Thiện Diệu tự kỉ gật gù: “Không tồi, về sau tuyệt đối không lo không có vợ.”
Bốn người ăn cơm xong, xuống cửa hàng tổng hợp dưới lầu mua mũ, gặp được Tổng giám sát mảng Internet Tiết Thành Cố cũng mang theo con trai ra ngoài đi dạo. Ba đứa nhỏ tuổi xấp xỉ, thấy mấy người lớn nói chuyện, liền tự mình dạo quanh cửa hàng.
“A, cái túi bút này của cậu trông thật đẹp, bán lại cho tôi đi.” Thiện Sơ nhìn trúng cái túi bút vừa mới mua của Tiết Tiểu Phú.
“Không, cái này tôi cũng rất thích, nó không sản xuất nữa, mua lại không được.”
Tiết Tiểu Phú năm nay học lớp 8, vì bại một lần trong cuộc thi ngữ văn cấp thị bởi Thiện Sơ mới học lớp 1 nên từ đó rất không thích Thiện Sơ.
Thiện Sơ chưa từ bỏ ý định: “Cậu có thể tùy tiện chọn 1 thứ khác trong này để đổi…2 thứ…bằng không cậu cho 1 cái giá đi…gấp 10 giá tiền cậu có bán không?” (đây là lời trẻ con nói sao =.=b)
Phục Thần vừa nghe, vội kéo Thiện Sơ qua 1 bên, tận tình khuyên bảo: “Đắt quá, chúng ta phải trả thêm bao nhiêu tiền chứ.”
Thiện Sơ dậm chân: “Nhưng mà anh thích, ba của nó còn do ba của chúng ta quản, thế mà lại không nể mặt anh, hừ.”
“Ba cậu ta là do ba quản thật không, vậy anh đừng hỏi cậu ta nữa, xem em đây này.”
Phục Thần lôi kéo Thiện Sơ đi chỗ khác.
Chờ cho ba người lớn nói xong, quay lại đón 3 đứa nhỏ. Phục Thần rất ngoan ngoãn kêu Tiết Thành Cố là “chú”, sau đó cười làm nũng với Thiện Diệu: “Ba, con rất thích túi bút của Tiết Tiểu Phú, nhưng không sản xuất nữa, chỉ có cậu ấy mới có, ba có thể giúp con mua lại được không ạ?”
“Đây là?” Tiết Thành Cố hỏi.
“Con nuôi của tôi Phục Thần.”
Tuy rằng Thiện Diệu nói là con nuôi, nhưng xét nhân phẩm của Thiện Diệu, Tiết Thành Cố thực dễ dàng hoài nghi đứa nhỏ này là do Thiện Diệu tư sinh, ánh mắt hai người cơ hồ giống nhau như đúc. Không phải chỉ là một túi bút thôi sao, con trai ông chủ thích tất nhiên là phải đưa cho rồi, ông chủ chính là nổi danh khó tính đó. Một cơ hội nịnh sếp tốt như vậy, tất nhiên là chỉ có thằng ngốc mới có thể bỏ qua.
“Nếu Tiểu Thần thích, vậy chú sẽ tặng cho cháu, cái gì mua hay không mua, chỉ là một cái túi bút thôi mà.”