Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 47: 47: Tự Thân Chuốc Họa






Chuyện trở về sáng hôm đó, hẳn kể đến thì ai chắc cũng nhớ đến tiếng hét thất thanh vang vọng cả cốc khẩu lúc đó rồi, và hiển nhiên đều có nguyên do của nó cả
"Huynh dẫn đệ đi lung tung ở đâu vậy?" - Triệu Lẫm
Sau khi tách nhau ra, Triệu Lẫm vừa đi một lúc liền gặp được Tôn Tự, liền đành đi theo mặc cho dẫn đi tứ tung nơi
"Ta đâu có biết, ta thấy đệ nhiệt tình quá nên muốn đi đâu cứ đi thôi!" - Tôn Tự
"Tôn Tự, huynh muốn bị đánh không?" - Triệu Lẫm nhăn mày nổi cáu
"È hèm!" - Tôn Tự lại khẽ tằng hắng một tiếng như nhắc nhở cậu ta
"Tôn sư huynh, được chứ, sư phụ không có ở đây đừng có mà bắt bẻ! Ây, không thèm đi theo huynh nữa!"
Đi đi lại lại cả một lúc lâu, ai dè lại chẳng được tích sự gì cả.

Triệu Lẫm đúng là tức chết mà
Cậu ta liền giận dỗi đi riêng một mình một hướng, mắc công cứ nhìn thấy bản mặt đáng ghét kia liền muốn đấm cho vài phát
Nhưng Triệu Lẫm cứ thế mà đi, Tôn Tự trái lại không có chút khuyên can hay níu kéo gì cả.

Nhìn theo bóng lưng của Triệu Lẫm bỏ đi, Tôn Tự lại còn khẽ cười nhẹ
Tôn Tự đứng đó một lúc, như thể đang chờ đợi vậy.

Kết quả một lúc sau, Triệu Lẫm thật sự lại quay trở lại
"Gặp nhau rồi, trùng hợp ha!" - Tôn Tự cười cười nhìn cậu ta
Triệu Lẫm lại không mấy vui vẻ gì, cậu ta cau có hất người vào Tôn Tự một cái rồi bỏ đi.

Tôn Tự lại bèn đi theo, lời bơi còn ghẹo thêm
"Sao lại đi hướng ngược lại rồi vậy? Bên đó có sao, nói sư huynh nghe nào!"
Triệu Lẫm cố nhịn xuống cơn giận, nhưng cái đáng ghét này thì lại không nguôi, cứ liên mồm hỏi đi hỏi lại, nói tới nói lui
"Còn hỏi? Rõ ràng huynh biết đó là ngõ cụt mà!"
Ban nãy còn hậm hực bỏ đi, lại đi nhầm đường phải quay đầu lại, đúng là mất hết mặt mũi, cái tên đáng ghét này còn dám vờ hỏi, há chẳng phải là muốn chọc quê sao
Đi một đoạn, Tôn Tự cũng không còn nói thêm lời nào nữa.

Nhưng mà Triệu Lẫm vẫn còn bức bối trong lòng, kết quả đi một lúc bèn dừng lại
"Hử? Đệ làm sao thế?"
Tôn Tự khó hiểu nhìn Triệu Lẫm, chỉ thấy cậu ta hậm hực lườm mình mới phát.


Thế là Tôn Tự biết điều mím môi không nói lời nào nữa
Nhưng dường như Triệu Lẫm cũng không cảm thấy dịu đi là mấy, cậu ta hậm hực bước tới trước mặt Tôn Tự
Tôn Tự nào có hiểu Triệu Lẫm còn đang nghĩ cái gì trong đầu chứ, trong trường hợp này chỉ có thể nở một nụ cười rất ư là thân thiện
Nhưng sự thân thiện này chỉ làm Triệu Lẫm ghét thêm, kết quả Triệu Lẫm giận dữ dậm chân mạnh một phát vào chân của Tôn Tự
"Ây, ai da! Đệ làm gì đấy, lại phát điên à?"
Tôn Tự đau đớn ôm lấy chân mình, miệng kêu đau còn trách cứ Triệu Lẫm, còn cậu ta sau khi trút giận xong thì cứ thế ung dung bỏ đi
Tôn Tự bất mãn đưa tay nhá nhá vài cái, nhưng cùng lắm cũng chỉ là dám quơ tay muốn chân sau lưng người ta rồi chứ nào có làm được gì
Suốt hai ngày một đêm, cùng nhau sát cánh bắt ma vật trong Tiên Minh Quan, nhưng hai con người không thèm yên bình hòa nhã với nhau được bao nhiêu lần cả
Nói với nhau chưa đến ba câu đã đâm ra mắng nhau rồi đánh nhau một trận.

Sáng hôm nay, vừa mới tờ mờ sớm mở mắt ra Triệu Lẫm ngơ ngác không biết "tên đáng ghét" kia đã đi đâu mất rồi
Triệu Lẫm đứng dậy, phủi phủi chút bụi trên y phục rồi bèn đi thèm "tên đáng ghét" kia
"Phiền phức, đi đâu mất cũng không nói một tiếng nữa!"
Triệu Lẫm đi tìm người mà miệng thì không ngừng mắng mỏ này nọ lắm điều
Cả một ngày cùng nhau đi bắt ma vật không ít, nghỉ ngơi được một đêm nới thức dậy đã phải vác thân đi tìm, xem có tức không cơ chứ
Mắng xong cũng mệt rồi, khô khan cả cổ họng, cũng sẵn đi ngang qua một con suối trong xanh, Triệu Lẫm khẽ cúi người lấy chút nước sạch mà uống
Triệu Lẫm lại khẽ nhìn xuống mặt suối, lại phản lại sau lưng mình dần hiện lên một bóng người đang hướng tới
Triệu Lẫm giữ kiếm phòng bị, vừa quay đầu lại vung kiếm thì một đường kiếm hướng đến chặn lại
"Bình tĩnh bình tĩnh, là huynh mà!"
Người trước mặt vậy mà lại là Tôn Tự, Triệu Lẫm đành thu kiếm lại, quay lưng không thèm ngó ngàng gì
"Ể, giận rồi à?" - Tôn Tự
"Ai mà thèm!" - Triệu Lẫm đến nhìn cũng chẳng buồn lia mắt đến
"Đừng giận, à..

Ta có thứ này muốn tặng cho đệ, muốn xem không?" - Tôn Tự bèn ngỏ lời dỗ dành
Triệu Lẫm nghe có quà lại khẽ nhướng nhẹ mày một cái rồi miễn cưỡng quay đầu
Cậu ta vừa quay đầu, Tôn Tự bèn giơ tay, như thể đang giấu thứ gì đó trong lòng bàn tay mình vậy
"Đệ đưa tay đây, rồi nhắm mắt lại đi!" - Tôn Tự
"Huynh lại muốn bày trò gì đây?" - Triệu Lẫm

"Có quà thật mà, nhắm mắt lại đi!" - Tôn Tự
Trước lời thúc giục của Tôn Tự, Triệu Lẫm cũng buông bỏ đề phòng, nghe theo Tôn Tự mà đưa tay ra rồi khẽ nhắm mắt lại
Tôn Tự thấy Triệu Lẫm đã chịu nghe lời mà nhắm mắt, bèn đặt vào tay cậu ta một thứ gì đó
Triệu Lẫm đột nhiên nhăn mày, dường như cảm thấy thứ vừa được đặt vào lòng bàn tay mình không phải là một đồ vật mà là một con vật, vì cậu ta cảm thấy thứ đó hình như là đang nhúc nhích cử động trong lòng bàn tay của mình
Còn chưa để Tôn Tự lên tiếng, Triệu Lẫm tự suy đoán có điềm bất ổn lập tức tự mở to hai mấy ra nhìn và..
Nhìn xem nhìn xem, cái thứ trong lòng bàn tay của Triệu Lẫm đã ngọ nguậy không ngừng, hàng trăm cái chân của nó cứ bò bo cả người thì uống éo ngọ nguậy trông thật buồn nôn
Triệu Lẫm liền không hoảng hốt mà thét thất thanh inh ỏi không ngừng
"CON MẸ NÓ! TẠI SAO LẠI LÀ RẾT?"
Bản lĩnh tên ranh con này đúng là thâm hậu, hơi thở dồi dào kéo dài còn khỏe đến cực hạn
Thế nên toàn bộ cốc khẩu bao gồm đài lâu trên cao, các chưởng đều có thể nghe được tiếng của cậu ta vô cùng rõ ràng
Tiếng thét này cũng chính là thứ đánh thức một loạt đệ tử trong Tiên Minh Quan hôm sáng, trong đó còn có cả tên Tiêu Vương kia đấy
Triệu Lẫm thét toáng lên sợ hãi, cuống cuồng mà ném con rết gớm ghiếc đó đi
"Há há há, chỉ là con rết thôi mà há há há!"
Tôn Tự nhìn biểu cảm sợ sệt của Triệu Lẫm mà ôm bụng cười thành tiếng
"Huynh..

Huynh..

Muốn chết hả!"
Triệu Lẫm chỉ thẳng vào Tôn Tự vừa sợ lại vừa tức đến không nói thành lời
Thấy Triệu Lẫm có ý muốn làm hùng làm hổ, Tôn Tự còn đang ôm bụng cười lại khẽ cúi người nhặt con rết đó lên
"Đệ giỏi thì tới đây xem!"
Thấy Tôn Tự nhặt con rết kia lên đe dọa, Triệu Lẫm dù có tức tối đến đâu cũng đành chịu kiềm nén cón giận lại mình
Cơ cậu ta càng để yên thì tên đáng ghét kia liền có cơ hội mà lấn tới, còn nhá nhá nó đến gần rồi trêu thêm
"Làm sao vậy ta, đệ không dám à?"
Tôn Tự hiếm khi được chèn ép nên nhóc đanh đá này, đương nhiên muốn trêu cho đã mới chịu
Nay biết Triệu Lẫm sợ những con côn trùng thế này, Tôn Tự làm sao làm dễ dàng tha cho tên nhóc thường xuyên bắt nạt mình được
Thế là Tôn Tự tay vẫn cầm con rết đang ngọ nguậy không ngừng đó, bước đến gần mà còn đưa đưa ra trước mặt Triệu Lẫm trêu chọc khiến cậu ta sợ phát hoảng

"Cút cút cút! Tên đáng ghét, tốt nhất là huynh cút ngay cho đệ!" - Triệu Lẫm liên tục né tránh còn không ngừng mằn Tôn Tự
"Nhìn xem, nó rất muốn được A Lẫm vuốt ve đó nha, tới đây!"
Tôn Tự bị mắng liền xem như lời khiêu khích mà cố tình đưa con rết kia đến gần Triệu Lẫm hơn
Con rết bị đưa đến ngay trước mắt, Triệu Lẫm nhất thời hoảng sợ đến không kịp nghĩ gì, lập tức nhắm mắt đưa tay chắn, chân còn vô thức bước lùi về sau
Kết quả chân vừa lùi đã lập tức bước hụt chân, liền ngã người về sau.

Tôn Tự lập tức vươn tay đến, nhưng chưa kịp giữ cậu ta lại thì "Tùm" vang một tiếng, Triệu Lẫm còn hẳn xuống suối
Cũng sau con suối đó khá nông, cũng chỉ cao hơn mắt cá chân một chút mà thôi.

Bọt nước văng tung tóe, Triệu Lẫm cả người ướt sũng như chuột lột
Tôn Tự đúng là có ý định muốn đỡ Triệu Lẫm lên lắm, cơ mà..

Nên chờ Tôn Tự cười xong cái đã
Nhìn Triệu Lẫm vừa kinh hãi một trận, giờ thì ngồi đó ướt sũng cả người, biểu cảm thì giận đến bất lực luôn.

Ây da, xem ra đúng là bị trêu đến thảm luôn rồi
Tôn Tự sau khi cười một trận đã lòng sướng miệng thì cuối cùng cũng chịu ngừng
"Được rồi, lúc nãy đệ gây chuyện giờ đến lượt ta, chúng ta xem như hòa đi!"
Sau khi trả xong thù thì Tôn Tự cũng chịu ném con rết kia đi xa một khoảng, khẽ cúi người vươn tay đến trước Triệu Lẫm có ý muốn đỡ cậu ta lên
Triệu Lẫm vẫn còn ngồi yên dưới suối, nhìn thấy Tôn Tự đưa tay đến khẽ ngước mặt lên
Cơ mà dường như ánh mắt nhìn vào bàn tay ấy của Triệu Lẫm có chút kì quặc, hình như là không phải để tâm đến Tôn Tự muốn đỡ mình dậy, mà là an tâm khi cái thứ gớm ghiếc kia đã được vứt đi rồi
"Tôn Tự chết tiệt, ta đánh chết huynh!"
Không còn con rết khốn kiếp kia đe dọa nữa, Triệu Lẫm liền nhào đến tẩn cho Tôn Tự một trận nhừ đòn
So với những trận đòn nhẹ nhàng như trước thì ây da lần này Tôn Tự thật sự là bị cậu ta đánh đế thê thảm rồi
Bị véo bị đấm đến mặt cũng tím lên một vết bầm, nhưng cũng chính là Tôn Tự tự chuốt lấy, chớ có mà trách được ai
Sau khi nghe xong câu chuyện của cả hai kể, Lam Tuyên Cơ cười đến rung người
È hèm, bổn cô nương vẫn phải giữ lại vẻ đoan chính mà không được cười thành tiếng đấy
Hai cái con người này như chó với mèo bị nhốt cùng một chuồng vậy, đánh cắn nhau miết thôi
Cũng thật không biết Luân Ninh thánh chủ sư phụ của bọn họ đã nghĩ cái gì mà để hai tên này đi chung với nhau ấy nhỉ?
Đến một người cẩn nhẫn như Trương Trác Tử nghe xong cũng câm ngẫm một lúc sau cũng chỉ thở dài rồi nói với Tôn Tự
"Nếu ta là đệ ấy, ta sẽ đánh cho đệ muốn lết đi cũng không được!"
Ây da, lời nói ra quá cay nghiệt mà.

Cay nghiệt thì cay nghiệt nhưng nó đúng là thật đó
Đi được một đoạn gần đến phía cổng lớn của Tiên Minh Quan, kết giới cũng đã mở, còn cách một khoảng đã bắt gặp không ít những đồng môn đệ tử khác đông như kiến, nhưng so với lúc khi mới vào có lẽ là ít đi một số rồi chăng

Đi một lúc, Lam Tuyên Cơ đột nhiên lia mắt sang một người nào đó trước mặt
Trương Trác Tử cũng khẽ hướng mắt theo, người đứng ngay cổng chính không phải là Mạc Lang sao? Không tham gia mà cũng chịu xuống đây đón sư muội của mình luôn cơ đấy
Vừa thấy người trước mắt, Lam Tuyên Cơ cuống đến quên mấy có người còn đang được cõng trên lưng mà bỏ mặc chạy thẳng đến
May mà có người kịp đỡ chứ không thì chắc Lý Tiểu Mai cũng bị ngã đau điếng rồi
Thấy Lam Tuyên Cơ đang cười dang tay chạy đến, Mạc Lang đương nhiên là cũng dang tay đón này rồi
Chỉ có điều..

Lam Tuyên Cơ cứ như không nhìn thấy y mà cứ thế chạy vụt qua mặt y luôn
Mạc Lang còn đang hoang mang bèn quay đầu nhìn theo thì..
"Tiêu Vương à!"
Lam Tuyên Cơ vui vẻ gọi, còn chạy một mạch tới ôm chặt lấy Tiêu Vương còn chưa kịp quay đầu
Vừa nghe giọng điệu thân thuộc gọi tên, Tiêu Vương biết ngay tỷ tỷ của hắn liền lập tức quay đầu chạy một mạch tới
"Tỷ tỷ, tỷ còn sống kìa!"
Đúng là tỷ đệ một nhà, cả ba cũng chỉ biết nói mỗi câu này sao?
Hai tỷ đệ ôm ấp nhau mừng rỡ các kiểu cứ như là vạn năm xa cách nhau vừa được trùng phùng hội ngộ vậy
Còn Mạc Lang thì nụ cười đã tắt, đúng là vừa quê vừa đau lòng thay.

Bao nhiêu món ăn vặt của y bấy lâu cũng không bằng tên đệ đệ kia, thật là bất lực mà
Trương Trác Tử còn đi đến, chứng kiến cảnh đó cũng chỉ biết vỗ vỗ vai Mạc Lang mà an ủi thôi chứ sao nữa
Còn hai tỷ đệ kia ôm ấp nhau xong, đột nhiên Lam Tuyên Cơ để ý đến vết xước qua dưới mí mắt của Tiêu Vương còn sờ qua, vết thương đã đóng vẩy rồi
Nhưng Tiêu Vương lại trưng ra vẻ mặt thê thảm đáng thương cực độ nhìn nàng
"Tỷ tỷ à, sẽ không để lại sẹo đó chứ! Đệ khóc mất thôi a!"
Nói thiệt liền làm thiệt, Lam Tuyên Cơ còn chưa nói gì Tiêu Vương còn mít ướt than khóc một trận, nàng ta liền loay hoay dỗ dành.


Đúng là không dễ dàng, Tiêu Vương xem trọng dung mạo của bản thân như vậy, phải khó khăn lắm mới có thể dỗ dành được hắn
Cơ mà hình như đến lúc Lam Tuyên Cơ dỗ dành Tiêu Vương xong thì dường như nàng ta vẫn là không phát hiện ra sự có mặt của Mạc Lang luôn ấy chứ
Phải đến một lúc lâu sau, Tiêu Vương mới nhìn thấy Mạc Lang đang bất lực cẩn nhẫn nhìn màn ôm ấp đầy cảm động của hai tỷ đệ nhà họ
Tiêu Vương thầm nghĩ Mạc Lang vốn không tham dự Đại hội Tiên Minh năm nay cớ sao không ở trên đài cao mà xuống đây mà chi nhỉ, thế nên hẳn mới tò mò chỉ tay rồi hỏi Mạc Lang
"Đệ nhớ Mạc sư huynh đâu có tham gia Đại hội Tiên Minh năm nay đâu nhỉ! Tỷ gọi huynh ấy xuống đón à?"
Nghe Tiêu Vương hỏi, Lam Tuyên Cơ bèn nhìn theo hướng chỉ tay của Tiêu Vương, đến lúc mới phát hiện ra Mạc Lang đang đứng đó với vẻ mặt không thể nào cẩn nhẫn hơn
Nghe thì đúng là đau lòng, nhưng Mạc Lang đến đó hơn xả canh giờ để đợi cuối cùng Lam Tuyên Cơ lại phát hiện ra y cuối cùng mới đau chứ
Tiểu Cơ, ta yêu cầu muội thông minh hơn một chút được không?.