"CON MẸ NÓ! TẠI SAO LẠI LÀ RẾT?"
Bản lĩnh vị tên ranh con này có chút thâm hậu, hơi thở dồi dào kéo dài còn khỏe hơn con yêu vật ban nãy
Toàn bộ cốc khẩu bao gồm đài lâu trên cao, các chưởng đều có thể nghe được tiếng của cậu ta vô cùng rõ ràng
Luân Ninh thánh chủ khẽ tằng hắng một tiếng, gượng cười rồi lẳng lặng đáp
"Thật ngại quá, đó là tiểu đệ tử của ta!"
Chu Lạp An mà phải cười gượng như thế trước các vị thánh chủ chưởng môn thì cũng đủ hiểu
Xem ra cũng thật sự là lực bất tòng tâm rồi, ngày đó nhận Triệu Lẫm làm đệ tử vì nhìn thấy dáng vẻ thư sinh dễ chọc dễ ghẹo đó
Nào có ngờ được, tên tiểu tử mới chính là đứa không nên chọc vào nhất, cũng là đứa khó dạy dỗ lại tính nết nhất
Thế nên, với một người có trách nhiệm cao như Luân Ninh thánh chủ đây
Đoán xem Chu Lạp An sẽ chọn cách giải quyết nào? Không sai, Chu Lạp An quăng tên nhóc đó cho Tôn Tự dạy
Muốn dạy thành cái gì cũng được, Chu Lạp An chỉ dạy Triệu Lẫm học pháp thuật còn cái tính nết "hiền lành" kia thì cứ để Tôn Tự dũa đi dũa không xong thì bị nó cho "ăn hành" thôi
Cơ mà đừng khiến nó quạo mà chửi sập Luân Chi Viên của ta là được
Còn về phía chính chủ, cậu ta thét một hơi vang cả địa cốc của Tiên Minh Quan.
Đúng là không đùa được mà, mới sáng sớm đã náo loạn rồi
Nhưng cũng tốt, đằng nào cũng gián tiếp đánh thức được vài tên đệ tử ngủ say như chết, tựa như cái tên họ Tiêu nào đó
"Dậy luôn rồi à?"
Tiêu Vương ngáp ngắn ngáp dài một trận rồi vươn vai đứng dậy, Cao Viễn ngồi trên một tảng đá lớn gác kiếm ngồi đó như đang chờ hắn dậy vậy
"À..
Hình như đêm qua đệ ngủ một mạch luôn phải không?" - Tiêu Vương
"Tự biết thì hỏi làm gì?" - Cao Viễn
Tiêu Vương bất giác cảm thấy thật là tội lỗi quá đi mà, người đang hỗ trợ nhau thay nhau canh gác để người còn lại nghỉ ngơi
Vậy mà hắn dám ngủ một mạch tới sáng sớm, người mới quen biết hắn chưa hết một ngày đang canh gác cho hắn ngủ như chết
Thật là tội lỗi, cũng thật cảm động quá đi a
"À, chuyện đó, đệ xin lỗi!"
"Không sao, ta cũng hơi khó ngủ, đệ cơ gác thay ta cũng chẳng ngủ được nên cũng không sao!"
Người mà tốt bụng quá vậy, thật là cảm động quá mà
"Cơ mà, đệ nghĩ huynh phải gấp rút lắm chứ! Chẳng phải huynh thích đầu bảng lắm sao, chứ ở đây không sợ bị cướp mất à?" - Tiêu Vương
"Nếu bị cướp mất thì đệ phải đền bù tổn thất tinh thần cho ta đấy!"
Nói xong, Cao Viễn nhấc kiếm, đứng dậy phủi phủi nhẹ y phục, lại chuẩn bị "đi săn"
Tiêu Vương cũng chỉ chỉnh chỉnh lại chút y phục của mình rồi đi, Cao Viễn nghiêng đầu nhìn hắn
Nhìn Tiêu Vương có vẻ là không để ý, băng vải màu trắng quấn trên cổ hắn dường như có chút lỏng lẻo, khẽ đưa tay đến có ý muốn giúp hắn chỉnh lại một chút
Nào ngờ tay còn chưa chạm đến, Tiêu Vương đã phát giác mà lấy tay che lại, còn vội lùi đi vài bước
"Huynh làm gì đấy?"
Không phải, khẩu khí này cứ như là muốn ra tay đánh Cao Viễn tới nơi rồi ấy
"Ta..
Ta không có ý gì cả, chỉ là do nó lệch nên.."
Cao Viễn chẳng hiểu sao là cũng tự dưng trả lời một cái ấp úng mà quơ tay múa chân này nọ
Tiêu Vương nghe Cao Viễn nói thế bèn vội vàng kiểm tra lại, rồi quấn băng vải chỉnh tề lại
Chỉ một hành động này, giữa hai người lại bắt đầu trở nên gượng gạo hẳn đi
Cũng chẳng tìm được chủ đề nào để nói chuyện thêm mấy câu nữa, kết quả đi qua một đoạn địa cốc cả hai đã chọn tách nhau ra đi đường riêng
Một phía nào đó, có hai con người đang chật vật cãi nhau kịch liệt
"Đệ cần huynh đi theo chắc?" - Triệu Lẫm
"Sư phụ bảo ta phải đi theo đệ, nhỡ có chuyện gì thì sao đây! Mới có mỗi một con rết nhỏ đã sợ đến hét toáng lên rồi!" - Tôn Tự
"Thì sao nào? Đệ vậy đấy huynh có ý kiến gì?" - Triệu Lẫm
Trong khi bao nhiêu đệ tử đang dốc sức leo lên bảng vàng thì hai tên Tôn Tự và Triệu Lẫm đang ở đây mà tranh cãi, chỉ vì những chuyện bé hơn cả một nốt ruồi nữa
"Ể? Đó chẳng phải Triệu Lẫm sao?"
Tít bên kia dòng suối, Lam Tuyên Cơ còn dèn tung tăng mò đường thì gặp ngay đệ đệ của mình, nhưng hình như không đúng lúc thì phải
Nàng ta kêu kêu gọi gọi mà dường như hai người còn chẳng bận để tâm mà nghe thấy lời nào
Lam Tuyên Cơ còn định đi vòng qua đến chỗ họ, kết quả hai con người đó còn đng cãi nhau ầm ĩ chẳng hiểu kiểu gì lại đi chung nữa, đừng có nói mới giận nửa mùa rồi hòa nhau nha
Mới đó mà đã đi mất tiêu, Lam Tuyên Cơ bèn nhảy qua nhưng tảng đá băng ngang qua dòng suối mà đi đến chỗ họ
Nhưng mới nhảy qua được rảnh đá thứ hai, đá ngấm nước đã trở nên trơn trượt vô cùng, thế Lam Tuyên Cơ bất ngờ trượt chân một phát
Suýt chút nữa thì ngã nhào xuống dòng suối kia, Lam Tuyên Cơ nhất thời nhắm tịt mắt
Cơ mà lại chẳng có chuyện gì xảy ra, đến khi nàng ta dần dần mở mắt ra, lại mặt đã kề sát gần mặt nước lắm rồi
Cổ áo lại dường như bị ai đó đưa tay nắm lấy mà kéo ngược lại.
Đối phương cứ thế vẫn nắm lấy cổ áo nàng, dễ dàng xách Lam Tuyên Cơ mang vào bờ
"Đa tạ, nhưng đừng có mà kéo cổ áo như vậy chứ, hỏng y phục thì sao?"
"Một nữ nhân, lại chẳng biết lễ tiết nam nữ thụ thụ bất thân à?"
Ngữ điệu này nghe thật là dễ ghét mà, Lam Tuyên Cơ ngước mắt lên nhìn đối phương
Là một nam nhân cao lớn, y phục trên người lại chính là đệ tử của Kim Quang Mạc Thị
Đột nhiên nàng lại cảm thấy người này có chút quen quen, không lẽ từng gặp qua rồi sao nhỉ
Dáng người nhìn ra lại khiến Lam Tuyên Cơ trông lại cảm giác khá giống với Mạc Lang hơn năm phần
Tuy là giống với Mạc Lang hơn năm phần, nhưng xét về nét mặt nhìn liền thấy khác.
Mạc Lang hòa nhã dịu dàng, đối với người lại trên mặt lại rất hậm hực khó ở thế nào ấy
Lại chú ý đến ánh mắt của đối phương vậy mà đang nhìn nàng ấy
Ánh mắt đối phương cũng không biết là đang dò xét cái gì nữa, nhìn nhìn nàng, lại nhìn y phục của nàng từ dưới lên, cuối cùng lại chăm chăm nhìn vào hai bím tóc song nha kế của nàng
"Ánh mắt gì đây, lưu manh à?"
Lam Tuyên Cơ liền cảnh giác, nàng cầm lấy chiếc phiến Nhu Sắc trong tay, khẽ bung quạt ra nhìn đối phương mà dè chừng
"Ta chỉ nhìn bím tóc của cô thôi!"
"Bím tóc? Ngươi nhìn bím tóc của ta làm gì?" - Lam Tuyên Cơ khó hiểu
"À ha, hay là ngươi thích bím tóc song nha kế này? Có cần ta thắt cho ngươi không?"
Nàng ta dứt lời bèn đưa tay đến muốn chạm vào tóc người ấy.
Nghe câu này của Lam Tuyên Cơ, đối phương lập tức lùi một bước
"Không cần! Ta chỉ muốn xác nhận một chút!"
"Xác nhận? Xác nhận cái gì?" - Lam Tuyên Cơ
"Muội, tên là Lam Tuyên Cơ đúng không?"
"Hửm, phải, ta tên Lam Tuyên Cơ, huynh biết ta?" - Lam Tuyên Cơ
Xác định được thân phận của Lam Tuyên Cơ xong, đối phương lạo khẽ thở nhẹ một hơi rồi mới nói ra lý do và mục đích của mình
"Ta nhận được một lời giúp đỡ nên mới tìm muội!"
"Ơ lạ, ai giúp đỡ gì ở đây, ta đâu có quen biết huynh! Huynh biết ta, ta lại không biết huynh!" - Lam Tuyên Cơ
"Vậy ta nói, ta tên Trương Trác Tử! Ta là biểu đệ của Mạc Lang, huynh ấy là người truyền lời cho ta, nhờ ta trông chừng bảo vệ tiểu nha đầu hậu đậu nào đó tên Lam Tuyên Cơ ấy!"
"Giờ thì hết lạ rồi nhỉ?"
Nghe đến cái tên Mạc Lang, Lam Tuyên Cơ bèn hạ tay không dè chừng nữa
"Ngươi là biểu đệ của Mạc Lang ca ca ư? Sao huynh ấy chưa từng nói?" - Lam Tuyên Cơ
"Chắc là muội chưa hỏi đấy!" - Trương Trác Tử
"Không được, ta không tin huynh!" - Lam Tuyên Cơ nghi hoặc
Tuy vậy, trên mặt của Trương Trác Tử không có phần nào là bối rối hay gì cả, trái lại còn là nhẹ nhõm ấy chứ
"Được, muội không tin thì ta cũng không cần làm theo lời huynh ấy nữa!"
Nói đoạn, cái người tên Trương Trác Tử khi cứ thế mà quay đầu định bỏ đi
"Khoan khoan!" - Lam Tuyên Cơ đột nhiên lại lên tiếng gọi ngược lại, đối phương cũng liền quay đầu lại
"Thế nào?"
"Ừ thì, sao huynh ấy lại nhờ huynh trông chừng ta?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta đâu phải biểu ca, sao hiểu! Huynh ấy chỉ bảo ta tìm muội rồi để ý đến muội, chắc là sợ muội gặp nguy hiểm ấy!" - Trương Trác Tử
Nghe được câu này, Lam Tuyên Cơ đột nhiên lại cười phá lên, thật là ấm lòng quá đi mà
Cơ mà với Trương Trác Tử, nhìn nàng ta thích thú cười phá lên rồi tủm tỉm kiềm chế kia
Trong mắt Trương Trác Tử lại cảm thấy nữ nhân thật khó hiểu mà, có gì mà tự nhiên cười dữ vậy?
Sao biểu ca lại dây vào không biết nữa, chắc chắn là bị ấm đầu rồi
"Cười xong chưa? Xong rồi thì nhanh chân một chút đi, tìm muội làm ta mất nhiều thời gian lắm đó!" - dứt lời, Trương Trác Tử liền quay người bước đi
"Đi chậm một chút, Mạc Lang ca ca bảo huynh bảo vệ ta đó!"
Lam Tuyên Cơ cũng chỉ thầm bỉu môi trước thái độ khó ưa của rồi hắn rồi cũng bèn đi theo
Phía Tiêu Vương, hắn đi ngang qua một sơn cốc.
Vừa bước vào, bên vách núi từ đâu nhảy vồ đến một sinh vật lạ lẫm tấn công hắn
Tiêu Vương vội xoay người né tránh, vung lên đường kiếm "xoẹt" một nhát chém qua nó
Nhưng dường như nhát chém này khá nông, chẳng gây đả thương lớn gì đến nó.
Nó khàn khàn cất lên vài tiếng, giọng gợn gợn nhưng lại nói ra được tiếng người
"Vừa bỏ lỡ một đứa, vậy mà thêm một đứa đến rồi!"
Ma vật này tựa như từng mảng từng mảng tóc lớn bám vào vách núi bèn trở mình một trận
Bỗng nhiên giống như ăn no ợ lên, ọc ọc từ giữa tóc đen "phun ra" vài thứ
Tiêu Vương lần này triệu Du Hỏa xuất chiêu, tách thành hai thanh, từ hai bên lập tức xiên ngang qua người nó
Kiếm Du Hỏa chọc xuyên qua người, ma vật bị hơi lửa trên lưỡi kiếm mà cho nóng rạo rực mà gừ gừ lên từng tiếng
Tiêu Vương nhìn biểu hiện vặn vẹo của nó, xem ra nó thật sự là sợ lửa?
Xem như con ma vật này xui xẻo đến nơi rồi, sợ lửa lại gặp phải Tiêu Vương, nói xem số nó thật sự là đen cỡ nào chứ
Tiêu Vương lui vài bước, tay khẽ đặt lên môi, đọc lên một chú lệnh.
Từ trong miệng bỗng chốc lại phun ra một ngọn lửa lớn, phóng thẳng đến phía ma vật kia
Ma vật kia bị ngọn lửa của Tiêu Vương thiêu đốt không ngừng gào thét kêu la gầm rú
Đến khi toàn bộ lớp râu đen như đốm tóc dày xung quanh nó bị đốt nát, chỉ thấy nó nằm yên bất động
"Ể? Chỉ vậy thôi?"
Tiêu Vương cũng không ngờ ma vật này khác biệt như vậy, còn nó thể nói được tiếng người thì hắn cứ nghĩ sẽ khó khăn lắm, nào ngờ lại dễ hạ đến vậy
Nhưng hình như..
Có vẻ là không rồi
Tiêu Vương nhìn lại mảnh ngọc thạch treo trên thắt lưng của hắn có gì đó không đúng
"Sao lại vẫn là hai mươi chín nhỉ?"
Tiêu Vương nhớ rõ ràng là từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ thì hắn đã hạ được hai mươi chín ma vật rồi, thêm con này sẽ là ba mươi
Cơ mà trên ngọc thạch của hắn lại vẫn chỉ hiện có hai mươi vạch mà thôi là thế quái nào đây?
"Hay là nó..
chưa chết nhỉ?"
Tiêu Vương có chút nghi hoặc bước đến gần cái xác kia của nó, hắn cũng không quên tay cầm kiếm cảnh giác
Vừa cúi người kiểm tra đôi chút, từ đâu đó phía xa cốc khẩu đột nhiên truyền đến một tai một tiếng đàn lớn
Tiếng đàn huyền cầm cao vút vang dội đến tai, Tiêu Vương nhất thời bị lay chuyển sự chú ý
Vừa quay về phía nơi tiếng đàn vang lên, cái xác của ma vật kia bất ngờ động đậy, nó bật người dậy mà nhào đến Tiêu Vương
May mà hắn đã kịp thời nhận ra, hắn vung lên một kiếm đâm xuyên qua người nó, ép sát nó xuống nền đất đá
"Đúng thật là ngươi chưa chết, dai như đỉa ấy!"
Tiêu Vương xoay kiếm, nghiến chặt nó một phát rồi vung tay ném nó bay thẳng vào vách đá một cú đau điếng người
Ma vật chỉ gầm nhẹ một tiếng, rồi trong đống tóc bùi nhùi kia mới dần dần lộ ra hình dạng thật của mình
Cả người nó đều có đủ tay chân tứ chi, chỉ có điều vị trí lại hoàn toàn lộn xộn cả lên
Lỗ chân lông trên thi thể thô to dị thường, đó là bởi vì còn không ít sợi tóc bám trên làn da, sáp nhập vào trong lỗ chân lông, giống như đói mà hấp thu huyết nhục và tinh khí trên thịt người
"Xin lỗi nhưng nhìn ngươi làm ta buồn nôn đấy!"
"Ngươi xấu xúc phạm cả đôi mắt này của ta rồi!"
Nó bất ngờ lú ra một cái đầu dài, cái mồm lắm máu của nó hè hè cười với Tiêu Vương rồi nói
"Nhìn ngươi thơm ngon như vậy, sao lại nói những lời đau lòng như thế?"
Tuy là ma vật, nhưng đằng nào cũng là lời khen.
Ai mà không thích được khen, Tiêu Vương bèn lộ ra vẻ tự luyến của mình, đắc ý nói
"Lão tử thơm tho ngon ngọt là điều hiển nhiên, nhưng tiếc là đâu phải ai cũng ăn được ta!"
"Như ngươi á, càng không đủ khả năng ăn được ta đâu!"
Nói xong hắn còn nhướng nhẹ mày ra vẻ thách thức con ma vật kia
Nó bị khiêu khích một đợt, liền háo thắng, cái đầu kia bỗng chốc liền thuồng dài qua hướng tới Tiêu Vương
Tiêu Vương hạ kiếm, lại lần nữa từ miệng phun ra một ngọn lửa lớn, lửa bốc qua đầu nó bèn vội rụt đầu về thân
"Tiểu tử thối, ngươi chỉ biết mỗi chiêu này thôi à!"
Tiêu Vương cười khẩy một cái lại chống nạnh nhìn con ma vật gớm ghiếc trước mặt mình
"Này cái đồ xấu xí kia, ban nãy vừa nói ta thơm ngon mà bây giờ lại bảo ta là tiểu tử thối! Sao ngươi hỉ nộ ái ố thất thường vậy chứ?"
Tiêu Vương này đi bắt ma vật mà cứ nghĩ đi chơi hay tám chuyện mới mấy bà dì ngoài chợ không bằng ấy, đến từng câu chữ cũng lôi ra sân si cho được
Ma vật này bị vẻ tùy tiện không chút sợ sệt của Tiêu Vương chọc cho phát tức, đột nhiên đâm đầu muốn dưới lớp đất đá kia
"Ây da, ngươi tủi thân đến mức chôn đầu xuống đất luôn sao?"
Sau lời ấy của Tiêu Vương là cả một mảng không gian tĩnh lặng đến lạ kì, đến tiếng thở dài của Tiêu Vương cũng có thể nghe rõ
"Haiz, ngươi lại muốn chơi trò gì nữa đây? Vườn không nhà trống à?"
Nói đoạn, Tiêu Vương khẽ gõ kiếm xuống ngay nơi mình đang đứng, giống như đánh giấu vị trí đứng của mình
"Được thôi, lão tử chơi cùng ngươi!"
Tiêu Vương nhướng nhẹ một bên mày cười khẩy một cái rồi hướng mắt nhìn nó
Vẻ mặt hắn nhìn về phía ma vật kia cũng không rõ đang có hàm ý gì, nhìn cứ như đang hóng chuyện vui sắp đến vậy.