Trải qua gần nửa ngày, trên bảng vàng của Đại hội Tiên Minh, một cái tên phút chốc lại liên hồi tăng vọt không ngừng
Một cái tên còn đang nằm chót vót bên dưới không mấy ai để ý, bỗng chốc lại tăng tăng liên hồi, từ từ vọt cao lên, cứ thế tăng lên đến hạng thứ mười của bảng đấu
Gương tinh thạch chiếu ra một thiếu niên tuấn dật nhẹ nhàng, tiêu sái như nước chảy mây trôi
Từng đường kiếm ra tay lại nhanh như tia chớp, nháy mắt đã trảm oán linh thê lương trước mặt thành mây khói
Các chưởng môn trên đài cao nhìn vào gương tinh thạch, mấy người liền không nhịn được liền tán thưởng ngay
Dung mạo anh tuấn này đối với các vị chưởng môn thật sự là thập phần xa lạ, nhưng khi nhìn y phục của tiểu thiếu niên này họ liền nhận định được thân phận ngay
Đồng loạt khó tưởng quay sang một phía, phía cao nhất đài tiên, nơi Tịnh Thanh Thượng Tiên đang cao lãnh ngồi trên đấy quan sát qua gương tinh thạch
Cái tên này không sai đi đâu được, chính là Tiêu Vương.
Mị Tôn thánh chủ nhìn chăm chăm rồi quay sang Mạc Tử Quân đang ngồi trên đài cao kia thần sắc hoàn toàn không chút lay động
Mị Tôn thánh chủ cũng bèn quay sang phía các vị chưởng môn kia, nhìn nhau cũng rõ ý nhau mà thầm cười đầy hàm ý
Mị Tôn thánh chủ không chút chần chừ, liền đặt một túi lớn linh châu vào tên của Tiêu Vương, các chưởng môn khác cũng thuận tay đặt vào không ngừng
Mạc Lang nhìn sang lại thấy cái túi linh châu nhỏ xíu ban nãy sư phụ đặt cho Lam Tuyên Cơ cũng lén mà đem đi đặt cho đệ tử của người ta luôn rồi ấy chứ
Y nhìn sư phụ của mình "lươn lẹo" mà thở dài, lại bù thêm thật nhiều linh châu nữa
Nhạc Tinh thánh chủ hướng mắt nhìn Mạc Tử Quân, bèn cất tiếng hỏi y
"Náo nhiệt như thế, đệ có muốn đặt cho đệ tử của mình không?"
Trái lại lời của Nhạc Tinh thánh chủ, Mạc Tử Quân dường như chẳng có phần nào là để tâm
"Không cần thiết!"
Mạc Tử Quân chỉ phũ phàng đáp lại một câu, rồi vẫn tiếp tục tập trung ánh mắt vào gương tinh thạch không chút lay chuyển
Tiêu Vương trong Tiên Minh Quan, đã trôi qua suốt một ngày dài, nhìn trời cũng đã xế chiều
Hắn đi dọc theo đường mòn trong địa cốc, ngước mắt nhìn thấy ánh chiều tà cuối đường đang dần dần hạ xuống sau bóng sơn
Tiêu Vương lúc này đành đi nhanh chân hơn một chút, để còn hội ngộ lại với hai người kia như đã định
Đi được một đoạn đường, Tiêu Vương bất ngờ dừng lại bước chân của mình.
Tay siết lấy chuôi kiếm trong tay, ánh mắt hắn đanh lại thập phần đề phòng nhìn về phía vách đá trước mắt
Có thứ gì đó đang dần dần tiến đến, Tiêu Vương ngay từ đầu khi bước vào con đường mòn này đã thấy có điểm bất ổn rồi
Cả hành lộ gập ghềnh, chỉ có con đường này là dễ đi nhất, lại còn ở giữa hai bờ núi cao vót
E dè thế này chi bằng không bước tiếp, đằng nào cả ngày dài hắn cũng khá mệt rồi
Nếu gặp phải thứ gì đó còn khó nhằng hơn thì lại khó về hội ngộ với hai người kia
Trời cũng đã sắp sụp tối, đêm xuống ma vạt và yêu quái hoạt động lại linh hoạt hơn nhiều
Tiêu Vương bèn men theo đường mòn đi ngược lại, nhanh chóng trở về hội ngộ trước đã
Lần này lại đen đủi không kém, chỉ mới bước vài bước đã bị một cách núi cao lớn chắn đường
"Ngõ cụt? Đùa ta chắc!"
Tiêu Vương nghi hoặc thở dài, ban nãy hắn đi vào là đường này, đi về thì lại là ngõ cụt, chẳng phải là sai quá sai sao?
Tiêu Vương khẽ quay đầu về sau lưng, mặt đất rung chuyển nhẹ, bỗng chốc con đường phía sau cũng bị bịt kín
Lần này còn sai hơn cả lần trước rồi, xem ra..
Là vách núi đang tự chuyển động?
Đúng lúc này từ trong bóng tối, mặt đất bắt đầu nứt ra, đất đá bị đẩy lên như có một đường hầm phía dưới, Tiêu Vương vội bật người nhảy tít lên cao, nhưng dị vật kia vẫn hướng thẳng đến hắn mà vồ lấy, gầm gú một hồi vang vọng
Âm vang như xa trăm dặm, lập tức thu hút toàn bộ các đệ tử trong kết giới của Tiên Minh Quan, lập tức liền đồng loạt hướng về một hướng
Trên đài cao, âm thanh gầm gú của yêu vật truyền đến tai, các thánh chủ và chưởng môn dường như đều cảm giác được chấn động kia dù rất nhỏ
Mạc Lang chuyển tầm mắt trên gương tinh thạch, đứng cạnh Mị Tôn thánh chủ khẽ nói
"Mới vừa rồi ở phía dưới, hình như có chấn động!"
La Phi nghe rõ tiếng gầm gú của yêu vật kia trong cốc khẩu của Tiên Minh Quan, chỉ khẽ cười nhẹ
"Ây da, ta thật là thiếu sót quá a!"
Nghe điệu bộ nửa thật nửa giả của La Phi, các chưởng môn và thánh chủ chỉ biết lần lượt nhìn gã
"Ngươi thả thứ gì vào đấy?"
Lần này, Mạc Tử Quân trực tiếp cất tiếng hỏi gã, những người xung quanh chỉ biết im lặng, còn La Phi sau khi y hỏi lại càng thêm phấn khích
"Không gì đặc biệt, chỉ là một con cổ trùng..
Nhỏ!"
Cổ trùng? Chữ này vừa nghe qua đã có vài người tự dưng ngứa ngáy một trận
Ai cũng biết, tạo "cổ trùng" bằng cách đem tất cả những loại yêu trùng có độc, bỏ vào một cái vò, để cho chúng cắn xé lẫn nhau tìm ra con duy nhất sống sót, nọc độc của chúng phải nói là bách dược bất trị
Nhưng theo như ngữ điệu này của La Phi, chữ "nhỏ" này xem ra cũng chẳng hề nhỏ như lời đã nói đâu
"La Phi đại nhân, đây có ý gì?"
Trong số các chưởng môn giáo phái, cũng chỉ có hai người bước ra đối chất trước La Phi
Trước là một nam nhân tầm khoảng trung niên y phục xám bạc - chưởng môn Huyễn Chu Cao Thị
"La mỗ vốn không có ý gì cả, chỉ là muốn chúng đệ tử phát huy hết khả năng của chúng thôi mà!"
Người còn lại cũng không mấy phần nhượng bộ, y phục ánh tím viền hồng - chưởng môn Minh Hy Liễu Thị
Nữ nhân này khoanh tay trước ngực, nhướng mày khó chịu ra mặt
"La Phi đại nhân là không biết hay là giả vờ không biết? So với những năm trước, năm nay có rất nhiều tân đệ tử mới nhập môn!"
"Làm như vậy, ngươi đã không tính trước hậu quả sẽ như thế nào nếu đối đầu với cổ trùng là những tân đệ tử sao?"
Chưởng môn Cao Lăng La Thị trước sự gay gắt của hai vị chưởng môn kia chỉ có thể ra mặt giải vây
"Đều là đồng đạo có gì từ từ nói đã! Dù là tân đệ tử đi nữa, một khi đã bước vào cũng tự rõ sống chết tự thân!"
"Huống hồ thân đệ tử của bách gia, không phải chỉ là những đứa nhóc yếu ớt đấy chứ!"
"La Sính Ngôn, ta thấy ngươi đang muốn châm thêm mồi lửa chứ không phải là dập lửa đấy!" - Luân Ninh thánh chủ bức xúc không nhịn tiếp, lập tức lên tiếng
"Phải làm sao đây, ta chỉ là muốn Đại hội Tiên Minh năm nay thêm phần hấp dẫn cơ mà!"
La Phi uể người, giọng điệu hoàn toàn không hề có chút nào là nghiêm túc xem trọng điều gì
"La Phi đại nhân có vẻ không đoái hoài đến sinh tử của các đệ tử tông phái nhỉ?"
Nhạc Tinh thánh chủ vẫn là ánh mắt hòa nhã không lay chuyển, nhưng đối với La Phi lại thập phần dọa đe
"Huynh trưởng chớ để tâm!"
Mạc Tử Quân ngồi trên đài cao bất ngờ cất tiếng, lời này của y lại khiến các chưởng môn ngớ người ra.
Mạc Tử Quân lại không thèm liếc nhìn, nói với La Phi
"Chủ đạo Đại hội Tiên Minh năm nay là Cao Lăng La Thị, ta không cần biết các người làm gì hay thả thứ gì vào kết giới!"
"Chỉ là, nếu các tân đệ tử của Tứ đại gia tộc gặp bất trắc, chỉ có thể xem chúng quá kém cõi!"
"Đằng nào người chịu trách nhiệm cũng là Cao Lăng La Thị! Một mạnh đổi một mạng, một tân đệ tử của chúng ta bỏ, thì lấy mạng của đệ tử Cao Lăng La Thị thế vào!"
Dứt lời, Mạc Tử Quân chỉ hướng mắt lườm La Phi một ánh nhìn lại thấu xương
Các vị chưởng môn thánh chủ cũng xem như phần nào lấy lại được công đạo, hai vị chưởng môn của Huyễn Chu Cao Thị và Minh Hy Liễu Thị lần lượt thi lễ
"Tịnh Thanh Thượng Tiên, anh minh!"
Còn La Phi bất nhẫn nhưng vẫn luôn giữ nguyên vẻ hòa nhã kia trên mặt, cùng vị chưởng môn La Sính Ngôn kia cũng không đáp lời nào trở về trung vị ngồi yên
Mị Tôn thánh chủ đứng trên đài tựa vào một bên lan can, ánh mắt vờ như đang ngắm nghía móng tay, lại nói lời bóng gió
"Có người bảo hấp dẫn, sao ta vẫn chưa thấy hấp dẫn ở đâu cả, chỉ thấy sự hào hứng sớm đã trở thành mất hứng rồi!"
Gia Yên thánh chủ ngồi gần đấy tay chỉnh lại tóc tai, cũng chỉ khẽ cười cười mỉm chi
"Hấp dẫn gì đâu chứ, tông gia cũng chỉ trung vị, nhị trung sao có thể trèo lên nhất thượng*!"
[ Ý câu là: Hạng hai sao có thể trèo lên hạng nhất]
Hai vị nữ thánh chủ này, một người êm dịu một người nhu mì, nhưng lời lẽ động chạm cũng không phải chỉ là hoa hòa gió nhẹ đâu
Ai cũng rõ, nếu họ thật sự chỉ là hai nữ nhân một êm dịu một nhu mì tầm thường thì vị thánh chủ này hẳn cũng chẳng đến lượt họ được ngồi đâu
Mị Tôn thánh chủ quay sang Mạc Lang, khẽ gọi y lại dò hỏi một câu, y bèn khẽ đáp
"Không đâu ạ, đệ tử vừa xem trong gương tinh thạch xong!"
Nghe xong, Mị Tôn thánh chủ khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn Mạc Lang bèn bước một bên cạnh Mạc Tử Quân, y khẽ quay sang Mạc Lang bèn khẽ che miệng thủ thỉ nói với
"Tiểu thúc, vị trí của cổ trùng đó hình như là của Tiêu Vương sư đệ, vậy.."
"Mặc nó!" - lời này của Mạc Tử Quân thốt ra thật khiến Mạc Lang thật khó tin được
Dù y rõ người cữu cữu này cũng mình là một người lạnh lùng thờ ơ thế nào, cũng không nghĩ là y sẽ đáp như vậy
Mị Tôn thánh chủ ban nãy hỏi Mạc Lang chính là hỏi xem vị trí của cổ trùng có gần với Lam Tuyên Cơ hay không vì lo lắng cho đệ tử của mình
Vì nắm được Mạc Lang mới báo cho Mạc Tử Quân, nhưng cũng không dường trước được Mạc Tử Quân lại lạng nhật đến thế
Cổ trùng là loài kịch độc rất nguy hiểm, bách dược bất trị.
Vậy là Mạc Tử Quân đến một chút lo lắng cho Tiêu Vương cũng chẳng có, hắn là đệ tử của y mà
"Tiểu thúc.."
"Nếu Tiêu Vương chết chỉ vì một con cổ trùng to xác, thì nó không đủ tư cách gọi ta hai tiếng sư tôn này!"
Lời này thốt ra, thật sự quá vô tình.
Nhưng dù có nói rằng Tiêu Vương phải rắn rỏi vì hắn là đệ huyền môn thì Mạc Lang thậm chí còn là một con cháu tông thất
Áp lực và sự kì vọng đặt lên người cũng không mấy phần là khác biệt, suy cho cùng chỉ là Mạc Lang lo
Lo vì nếu Tiêu Vương có mệnh hệ gì, có lẽ người đầu tiên phát điên lên cũng không hẳn sẽ là tiểu thúc đâu, vốn dĩ lại là Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm mới đúng.