Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 28: 28: Xui Vẫn Hoàn Xui






Du Hỏa vô ý thế nào mà lại ghim chặt trên người con yêu quái Ngao linh kia, Tiêu Vương gọi kiếm trở về lại gặp chút rắc rối
Kiếm ghim trên thân Ngao linh động kiếm đã bị kẹt chặt không rút kiếm được, trái lại còn làm nó đau đớn gào lớn lên, làn sóng âm khủng khiếp kia làm không chỉ cả La Thanh, Tiêu Vương và Mạc Lang loạn trí mà cả Lam Tuyên Cơ bên dưới cũng bị ảnh hưởng không ít
Cuộc bất đồng chẳng đi đến đâu, Tiêu Vương chỉ có thể nghĩ cách rút Du Hỏa khỏi người Ngao linh, nó nhất thời gào thét, quay cuồng trên đất, ngay sau đó nó lủi vào mặt đất mà biến mất
"Xem ra chỉ có thể đặt bẫy dụ nó lên khỏi mặt đất thôi!"
Dứt lời, Mạc Lang bèn nhảy xuống, nhìn đám yêu linh bị Lam Tuyên Cơ "xử gọn" gần một nửa mà thấy hãi hùng thay, bèn vòng tay mang lấy nàng ngự kiếm bay lên cao
Cao Ưu rút bùa vẽ phù chú lên mặt đất, một trận pháp bắt yêu.

La Thanh vốn không ưa Tiêu Vương nên cả hai luôn bất đồng, nhưng có lẽ cậu ta rất một mực nghe lời Cao Ưu
Vì lẽ đó, La Thanh liền được Cao Ưu phân việc kiểm tra kết giới, tìm xem vị trí thích hợp để có thể cố gắng thi triển pháp thuật
Còn về Tiêu Vương, hắn phải cố gắng cảm nhận linh tính của bảo kiếm Du Hỏa của chính mình để dò tìm vị trí của con Ngao linh kia
Về điểm này, Tiêu Vương có phần rầu rĩ, khổ nỗi hình như hai thanh bảo kiếm này có vẻ không ưa thân chủ của nó lắm thì phải
Nhưng Tiêu Vương cũng chẳng có ý định cho kiếm bảo của mình muốn làm gì tùy ý, hắn linh tính cố ý làm Du Hỏa một nhát đâm sâu vào thân Ngao linh
Dẫu tự chôn mình trong đất, nhưng sự đau đớn không giấu được, kịch liệt vùng vẫy
Mặt đấy đột nhiên động đậy, không cần đoán cũng thừa biết.

La Thanh bèn chỉ vào một vị trí rồi ra hiệu
"Nơi này kết giới khá yếu, ít ra có thể thi triển pháp lực một ít!" - La Thanh
"Tìm lối ra, nếu có thể thì cố gắng phá kết giới, nếu cần thì thông linh gọi ta đến!" - Mạc Lang
"Nếu không thể phá được kết giới cũng phải cố gắng thoát ra, báo cho Lưu Ly mau đến!" - Cao Ưu
Nghe lệnh Cao Ưu và Mạc Lang phân phó, La Thanh mau chóng ngự kiếm lãng đi trước
Tiêu Vương cùng Cao Ưu hạ người đáp xuống mặt đất, cùng nhau đọc chú thi triển trận pháp
Cả hai vừa đặt chân xuống, ngay lập tức lũ yêu linh kia ngay lập tức nhào đến.


Họ đương nhiên tính trước, Mạc Lang và Lam Tuyên Cơ sớm đã hạ kế sách cho lũ yêu linh xấu số này nhừ đòn rồi
Bên Lam Tuyên Cơ, nàng lại đụng độ tên "Lam huynh" kia, lần này gã không buôn lời giễu cợt trêu chọc gì, trái lại biểu cảm có chút điên dại kỳ lạ từ ban nãy đó cũng thật ghê người
"Xấu chết đi được!"
Lam Tuyên Cơ nghiến răng khinh rẻ rồi một đòn đấm thẳng vào mặt gã, cái đầu liền bị gập thẳng về sau rồi ngã quỵ xuống
Vì một chút lơ đãng, từ phía sau lưng vài con yêu linh bất ngờ lao đầu đến Tiêu Vương và Cao Ưu
Tiêu Vương nhanh nhẹn vung tay, thanh kiếm Du Hỏa còn lại ngay lập tức bay vút nhanh như gió cuộn ghim xuyên qua thân chính
Cao Ưu cũng không để thua, chỉ cần vung nhẹ vài ngón tay, vài sợi chỉ mỏng như không ban nãy vướng chân họ ngay lập tức vụt đến vòng qua cổ chúng, một đòn liền cắt đứt đầu đám yêu linh đó
Phải nhỉ, La Thanh nói vị trí này kết giới khá mỏng, xem ra cũng có thể sử dụng được pháp lực rồi
Tiêu Vương bèn thu Du Hỏa trở về, nhưng đột nhiên một con yêu linh còn khẽ động đậy nhấc cái hàm răng nhọn hoắt của nó từ đằng sau lao đến cắn một phát vào cánh tay dưới vai của Tiêu Vương
Nhất thời không trở tay kịp, Tiêu Vương chỉ có thể thả tay ôm chặt lấy cánh tay bị thương, cắn răng chịu đau
Mạc Lang liền quay sang, nhanh tay vung một kiếm chém chết con yêu linh ấy
Còn Tiêu Vương vô lực khụy người xuống cắn răng không kêu lên tiếng chịu đau, vết cắn rất lớn, như thể ngoặm lấy cả nấc da thịt của hắn
"Tiêu Vương! Không xong rồi chảy máu quá nhiều, Mạc Lang ca ca, huynh mau phát pháo lệnh lần nữa đi, chỉ có vài người lại còn thương tích thế này nhất định sẽ còn rắc rối hơn nữa!" - Lam Tuyên Cơ đột nhiên mất bình tĩnh
Nàng liền chạy đến kiểm tra vết thương cho Tiêu Vương, máu chảy không ngừng, chảy dài từ cánh tay hắn nhỏ giọt xuống mặt đất đẫm ra một vũng máu lớn
Lam Tuyên Cơ loay hoay tìm kiếm trong áo, tìm một lúc lâu chỉ có thể tìm được một thuốc nhỏ
"Đệ gắng một chút, tạm thời cầm máu đã!"
Lam Tuyên Cơ khẽ kéo tay áo của Tiêu Vương ra, nhìn thấy vết thương thôi cũng khiến nàng nheo mắt đau thay
Lam Tuyên Cơ cố gắng nhẹ nhàng thoa thuốc cho hắn, Tiêu Vương liền cắn môi nghiến răng nhịn đau không kêu thành tiếng, xong Tiêu Vương cũng tự mình cắn lấy một mảnh áo xé nó đi rồi cột vết thương ở tay lại
Chưa xong, đột nhiên Mạc Lang bèn ôm chặt lấy Lam Tuyên Cơ còn Cao Ưu bèn giữ lấy Tiêu Vương ngay tức khắc bật người bay lên
"Chuyện gì vậy?" - Tiêu Vương khó hiểu nhìn Cao Ưu mà hỏi
"Cao sư huynh, cẩn thận một chút, đệ ấy bị thương đấy!" - Lam Tuyên Cơ không bận tâm lắm, chỉ lên tiếng nhắc nhở Cao Ưu
Cao Ưu nghe vậy không đáp lại nàng tiếng nào, bèn nhìn sang Mạc Lang đang ôm lấy nàng rồi nâng người Tiêu Vương lên một chút rồi hắn vào mình

"Thế này được rồi chứ?" - Cao Ưu vẫn vô cảm cất tiếng với Lam Tuyên Cơ
Nàng khẽ gật nhẹ đầu không nói thêm gì, Mạc Lang lại bèn bảo nàng nhìn xuống
Tiêu Vương cũng khẽ đưa mắt nhìn theo, thật không ngờ bên dưới chân họ lại hàng tá lũ yêu linh chất thành đống
Lũ yêu linh kia bỗng chốc trở nên điên loạn đến đáng sợ, chúng vồ vào nhau cấu xé lẫn nhau
Mấy con yêu linh ban nãy bị Lam Tuyên Cơ đấm cho bất tỉnh ngã lăn đó ra đột nhiên lại bật dậy, không ngừng tự co giật nhào đến cấu xé nhau
"Xem ra yêu linh bọn chúng, bị kích thích bởi mùi máu thì phải?" - Cao Ưu
"Ta từng gặp không ít yêu linh, chưa từng gặp yêu linh nào lại thèm máu cả?" - Mạc Lang
Suy nghĩ của Cao Ưu vừa lóe lên liền tự nghi hoặc cả ý nghĩ của chính mình, lời của Mạc Lang khiến Cao Ưu hoàn toàn không do dự tin theo
Vì dẫu sao, Cao Ưu vẫn phải gọi Mạc Lang là sư huynh, một trong Song Quyền đã cất tiếng phủ định thì không lời nào có thể đổi thành khẳng định được nữa
Đột nhiên lại sầm một tiếng, Cao Ưu đang giữ lấy Tiêu Vương yên mình đứng trên một ngọn cây đột nhiên lại lung lay
Một con yêu linh phát điên đột nhiên tông đầu vào thân cây, đầu nứt mặt nát máu đổ vẫn lần nữa đâm đầu vào
"Vướng bận quá, chi bằng huynh để ta tự thân đi!" - Tiêu Vương
"Đệ thử nói lại nữa xem!"
Lam Tuyên Cơ nghe Tiêu Vương nói thế liền đột ngột trợn mắt ganh hắn một phát
"Ta.."
Chưa nói thêm, đột nhiên Cao Ưu lại lần nữa ôm lấy Tiêu Vương nhảy sang ngọn cây khác
Lũ yêu linh bên dưới hóa điên đâm đầu một lượt khiến cành cây cũng không chịu nổi
Cao Ưu bèn nhìn sắc mặt của Tiêu Vương một lúc, ánh mắt liền đảo đi hướng khác rồi hạ giọng mà nói
"Ta không thấy phiền, đệ cũng không nặng, đừng nghĩ nhiều nữa!"
Lời nói vừa dứt, Tiêu Vương lại khẽ quay đầu nhìn Cao Ưu, hắn xem ra cũng có chút thiện cảm đối với người này rồi, vốn nghĩ là một tên khó gần nhưng xem ra cũng không hẳn
Nhưng chuyện trước mắt không thể để lâu, La Thanh chưa quay lại, viện binh vẫn chưa đến, thanh kiếm Du Hỏa còn lại vẫn chưa thu về, nhiệm vụ còn chưa đi được tới đâu cả
Bỗng dưng, xung quanh bỗng chợt rung chuyển dần một nhiều.


Lớp đất phía dưới bị đào nát, tựa như có một cỗ chiến xa ẩn mình, dọc theo quan đạo mà lao thẳng về phía họ
"Ngao linh đến rồi!"
Nó vậy lần này mà không trốn nữa, trực tiếp lao thẳng lên tấn công.

Mạc Lang mang theo Lam Tuyên Cơ cùng Cao Ưu mang theo Tiêu Vương trực tiếp bật người bay lên cao
Ngao linh cũng không vừa, nó nhảy cao hơn năm trượng, mang theo bùn lầy cùng bọt nước từ hào sông dưới đất
Cái mồm đầy máu há to, bên trong từng hàng từng hàng răng nhọn hoắt há thật lớn hòng nuốt chửng họ
Nhưng may thay thân thủ của Mạc Lang và Cao Ưu đã sớm nhanh nhạy cứu nguy được cho cả bốn người
Nhân cơ hội Ngao linh vừa chịu chui lên khỏi mặt đất, họ sớm đã chuẩn bị "quà" cho nó rồi, cả bốn người lập tức chia nhau ra, tay cầm bùa mà niệm chú.

||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Chiến Thần |||||
Trận pháp được vẽ trên mặt đất bất ngờ liền lóe sáng, tầng tầng hiện lên một cái lồng kim khổng lồ quanh nó
Bất ngờ, ngay lúc này Ngao linh đột ngột gầm lớn, sóng âm của nó đáng sợ đến kinh ngạc, âm thanh vang vỡ cả lồng giam
Bản thân cả bốn cũng theo bản tính vô thức mà đưa tay bịp hai tai mình lại
Trận pháp bất ngờ không thể thi triển, liền bị phá mất.

Ngao linh khẽ nghiêng đầu, nó đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Vương một cách lẳng lặng
Biểu hiện của nó dần lạ lùng, khó hiểu.

Lam Tuyên Cơ nhìn biểu hiện của Ngao linh, đột nhiên chợt nhận ra điều kì lạ
Nàng dường như hiểu lý do nó lại liên tục nhắm vào Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ ngay lập tức cầm phiến Nhu Sắc lên, tự mình cắt một vệt máu lớn trên tay
Mạc Lang nhìn mà ngỡ ngàng ra, còn chưa kịp lên tiếng, Lam Tuyên Cơ đột nhiên lại đưa tay của đến trước mắt nó
Tiêu Vương ngay lập tức giữ nàng lại, nhưng Lam Tuyên Cơ vẫn cố đưa cánh tay đẫm máu của mình đến trước mặt Ngao linh
Ngao linh khẽ chầm chậm đưa đầu đến gần hai người họ, bản thân Lam Tuyên Cơ dù vậy nhưng vẫn có phần sợ hãi, nhưng nàng cố nhịn xuống sự run rẩy kia
Mặc cho Tiêu Vương ngăn cản cố kéo tay nàng về, Lam Tuyên Cơ vẫn đứng yên đó, Ngao linh một lúc một hướng đến gần, nó nhe ra hàm răng sắt nhọn đáng sợ kia ra

Lam Tuyên Cơ liền nhắm chặt mắt, nàng không dám nhìn vào hàm răng nhọn hoắt đáng sợ đó, nhưng một lúc lâu lại chẳng có gì, nàng khẽ mở mắt ra nhìn nó
Nhưng nó chỉ ngửi ngửi tay nàng, đột ngột lại đứng yên đó, Lam Tuyên Cơ tròn mắt nhìn nhìn nó một lúc, biểu hiện của nó quá lạ rồi đi
Lam Tuyên Cơ khẽ bước lùi một bước, nó vẫn cứ nhìn hai người, không hề có chút lay chuyển
Lam Tuyên Cơ lại khẽ bước thêm một bước, rồi lại hai bước, không hề có gì.

Nàng khẽ thở phào, liền với tay muốn dẫn Tiêu Vương đi
Nhưng lại vô ý động vào vết thương trên cánh tay của Tiêu Vương, hắn khẽ nhăn mặt một chút, cánh tay áo lại lần nữa đẫm ra một chút máu
Lần này, đột ngột Ngao linh lại có có động tĩnh, nó đột nhiên trợn mắt nhe răng, lần này nó lại trực tiếp lao đầu đến
Lam Tuyên Cơ lấy thân chắn lại cho Tiêu Vương, hắn liền ôm theo nàng kéo sang một bên
Cả hai thầm mở nhẹ mắt, con Ngao linh trước mắt muốn gầm lại không thể gầm
Cả hàm miệng của nó đột nhiên bị đã đống chỉ thép quấn chặt, đầu nối của sợi chỉ thép đó lại chính là Cao Ưu
Cao Ưu dùng chỉ thép quấn lấy miệng đó, một mực dùng sức giữ chặt
Mạc Lang lại yểm trợ từ sau, vung trong tay áo ra là một hàng phù chú to nhỏ đều có
Y bèn chấp tay niệm chú, những lá bùa liền hóa thành những dây xích vàng ánh kim lượn quanh thân Ngao linh rồi trói chặt nó
Mạc Lang vung tay, ngay lập tức nhưng sợi xích vàng liền bung ra tứ phía ghim lên cố định trên những thân cây, vách núi gần đó mà cố định
Hai con người này, đúng là vừa biết lợi dụng thời cơ vừa biết cách cùng nhau phối hợp công kích mà
Nhưng Ngao linh vẫn không chịu khuất phục, nó cố gắng lách mình cùng vẫy
Nó vung lên cái đuôi lắm gai nhọn to lớn, Tiêu Vương ngay lập tức đưa tay đẩy Lam Tuyên Cơ sang một bên
Bản thân Tiêu Vương liền không tránh kịp mà ngay tức khắc bị cái đuôi to lớn của Ngao linh đánh trúng phải, pha đánh làm Tiêu Vương ngã rơi xuống đất
"Chết tiệt, còn gì xui xẻo hơn nữa không chứ?" - Tiêu Vương không nhịn nổi nữa mà quát lên
Cũng phải hiểu cho hắn đi chứ, bị nhầm là đạo gián, bị phi đao ném trúng, bị yêu linh cắn phải, giờ là bị Ngao linh quất ngã chúi đầu..

Rốt cuộc hôm nay là cái ngày quái j vậy hả?
"Tiêu Vương! Mau chạy!"
"Nữa hả?".