Tề Nhuận Vân quay đầu lại, quả nhiên thấy Tống Thanh Di tiến vào.
“Hôm nay như thế nào?” Tống Thanh Di vừa tiến đến trực tiếp ngồi bên cạnh Tề Nhuận Vân, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên bụng hắn.
Tề Nhuận Vân có chút không được tự nhiên nhìn thắt lưng mình một chút: “Nằm có chút nhiều, tượng tịch như thế nào?”.
“Vậy thì đi một chút, ngươi không thấy phiền là được”. Tống Thanh Di muốn sờ sờ bụng Tề Nhuận Vân, đời trước hắn trước khi chết tiếc nuối lớn nhất chính là thê nhi cha mẹ, nhất chính là đứa nhỏ chưa xuất thế này. Sống lại một lần nữa chỉ có ngày đầu tiên tin tức không thể tiếp nhận này, lúc này hắn cái gì cũng không nghĩ muốn bỏ qua.
“Tượng tịch như cũ là của Tống gia, Tô Nính sắc mặt đều xanh”. Không tự giác đến gần một ít, Tống Thanh Di thử đặt tay lên bụng Tề Nhuận Vân, cảm giác dưới tay chính là thân thể nhẹ nhàng chấn một chút, mới nhẹ nhàng thở hắt ra: “ Vật phẩm sáu màu của Tô gia có nhiều tỳ vết lắm, hơn nữa hắn bày bẫy rập cho Tống gia ta không có thành công, người như vậy luôn luôn thấy không hay ho đi”. Tâm tình Tống Thanh Di lúc này tốt lắm, một bên cọ chính quân nhà mình ăn khuya một bên kể chuyện chanh chấp tượng tịch hôm nay cho Tề Nhuận Vân nghe.
Tề Nhuận Vận bị cái tay đặt ở trên bụng mình khiến cho không được tự nhiên, xê dịch không né tránh, chỉ đành phải thành thật nhịn xuống. Bất quá chưa tới hai tháng, bụng hắn cái gì cũng không có.
Tống Thanh Di mặc kệ, hắn chỉ cần nghĩ phía dưới là địa phương có đứa nhỏ là hắn liền cảm thấy kích động.
Thỏa mãn nhẹ nhàng sờ soạng, Tống Thanh Di nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, trong ánh mắt mang theo một tia cười lạnh.
Hôm nay mắt chuồn chuồn của Tống gia ra lô những thế gia tham dự đều phi thường kinh ngạc, dù sao đổi mới hình dạng mắt chuồn chuồn còn là sáu màu rõ ràng, lập tức tỏa ra cảm giác kinh diễm. Nhất là công tượng nhanh chóng đem hạt châu chọc thủng làm thành một chuỗi hạt châu, một màu thanh thiển nồng đậm biến hóa phi thường, rất là chọc người yêu thích.
Bình phẩm lưu ly tượng tịch cuối cùng là phủ doãn Cẩm thành phụ trách, năm nay người ở trong cung cũng phái người đứng ngoài quan sát, bởi vậy trải qua luận chứng, mắt chuồn chuồn của Tống gia bởi vì bộ dạng độc đáo cùng màu sắc đầy đặn mà còn chuẩn bị tượng tịch thật tốt, còn được phủ doãn Cẩm thành tặng nhã hào “lưu ly sư tử đầu”.
Những người ở đây nhớ rõ lời đồn đãi lúc trước về Tô gia tức giận mở to mồm, trở mắt nhìn kết quả, vẻ mặt đương trường, không ít người đều quay lại nhìn vẻ mặt của người Tô gia. Tống Thanh Di cũng quay đầu lại nhìn, gia chủ Tô gia hiển nhiên là bị những ánh mắt hàm súc của những người khác làm cho tức giận, lập tức nặn ra tươi cười, cũng không nhiều lời trực tiếp phất tay áo rời đi. Mà cũng không biết Tô đại thiếu gia nói gì với Tô Nính, có thể thấy khóe miệng hắn mang ý cười trào phúng, mà nhất quán Tô tam thiếu trước mặt người khác thì ngại ngùng có chút yếu đuối là cúi đầu nghe giáo huấn. Tống Thanh Di cho dù ở xa cũng chú ý người nọ siết chặt nắm tay, ngay cả quần áo ở nơi nắm tay cũng bị thụ lại.
Tống Thanh Di cười rộ lên, đối chính mình nói: “Không vội, còn chưa có xong”.
“Lưu ly sư tử” này là hắn muốn đưa vào mấy cửa hàng kia để bán thử xem.
Tượng tịch lưu ly năm rồi lưu ly phần lớn là rất nặng và rất hùng vĩ, phi thường đại khí, tuy rằng hoa mĩ, nhưng rất là hao tốn công sức, phải cần rất nhiều nguyên liệu đốt nhưng thành phẩm ra chỉ được duy nhất một kiện, cuối cùng hoặc là được tiến cung, hoặc là làm vật trấn điểm, hoặc là bị người bán đi. Mỗi lần tượng tịch các cửa hiệu đều sẽ kiếm được lời rất nhiều, giai đoạn trước những người tham gia chủ yếu là vì danh hiệu. Nhưng lần này Tống Thanh Di không chỉ muốn danh hiệu và lợi nhuận này, hắn muốn thị trường này có thể mở rộng.
Này cũng là lý do lúc trước hắn cùng với công tượng nghiên cứu quản châu, mắt chuồn chuồn là tiểu kiện đơn giản dễ làm nhưng lại không thể thiếu. Hắn chính là muốn dùng tiểu kiện này ở trong lưu ly tượng tịch thể hiện sự nổi bật, làm cho thị trường của đồ vật này trở nên sôi nổi, hắn còn muốn đẩy mạnh xu hướng giản dị này lên. “Lưu ly sư tử” ra màu mới mẻ độc đáo kết hợp với trang phục đẹp đẽ quý giá. Trong đó đốt mẫu dựa vào phối phương, về phần tạo hình, “lưu ly sư tử” tạo hình dễ bắt chước, nhưng lại cũng có điểm khác nhau, khác biệt tinh túy này cũng không dễ bắt chước được, tối trọng yếu là loại tiểu kiện này có rất nhiều địa phương dùng đến, sản lượng cũng nhiều, hắn sẽ dùng vật nhỏ này một lần nữa lật lên sinh ý.
Đại kiện lưu ly nhà giàu sang dùng để trang trí mặt tiền cửa hàng, nhưng những tiểu kiện như mắt chuồn chuồn cũng không thể thiếu trong cửa hàng, vô luận là dùng để khảm lên chuỗi hạt. Sau này “lưu ly sư tử” sẽ trở thành vật mà mọi nhà đều yêu thích.
Tống Thanh Di nhìn thấy Tô Nính tránh ở đằng sau biểu tình vặn vẹo, nét mặt bình tĩnh nghĩ, xem thời điểm hắn bàng quang trong lòng rõ ràng như nào, đời trước chính là bị người như vậy trêu trọc trong lòng bàn tay. Đời này hắn sẽ đòi lại từng chuyện từng chuyện một.
Hắn vốn nghĩ lợi dùng sư muội cho Tô Nính thêm một cái bẫy nữa, nhưng lúc nãy cùng phụ thân nói chuyện qua xong, hắn lại có một cái ý tưởng mới, cũng là làm cho “lưu ly sư tử” xuất hiện, nếu Tô Nính nhìn trúng gia sản Tô gia, như vậy chính mình làm cho sinh ý Tô gia không đường để đi vậy thì càng thêm khoái ý.
Một bên nghĩ vừa muốn nói, tay Tống Thanh Y không ý thức lại xờ lên, vốn im lặng Tề Nhuận Vân rốt cục vẫn không chịu được đem cái tay kia kéo xuống, cũng đem Tống Thanh Di đang xuất thần kéo tỉnh lại.
“Phu nhân, làm sao vậy, ta đang cùng con chào hỏi đâu”.
Tề Nhuận Vân trải qua hai tháng này đã sớm quen với những trêu đùa của Tống Thanh Di, lập tức cũng không để ý tới hắn.
Vừa nãy Tống Thanh Di tiến vào đã cho mọi người lui ra ngoài lúc này Linh Bao đang muốn tiến vào dọn dẹp, kết quả vừa thấy đồ ở tiểu phòng bếp cấp cho chủ tử ăn khuya đều ở trước mặt thiếu gia, hơn nữa đều đã ăn hết, lập tức kêu lên: “Thiếu gia, ngươi như thế nào lại đem đồ ăn chuẩn bị cho chủ tử đều dùng hết!”. Đâu phải ăn một chút, thế nhưng lại ăn sạch, rốt cuộc ai là người có thai cần chiếu cố!.
Nghe vậy, Tống Thanh Di khó được có chút xấu hổ, đem canh trong miệng nuốt xuống, vô tội nhìn chính quân cùng hai gã sai vặt trong phòng, đều trừng mắt nhìn chính mình đâu. “Không phải do ta đói bụng sao, lập tức quên mất, cho… chủ tử nhà các ngươi một phần nữa đi”.
“Không cần, ta cũng không đói”. Tề Nhuận Vân khoát tay, hắn kỳ thật vốn cũng không đói, những người dặn dò này có chút quá căng thẳng. Hắn trừ bỏ có chút mệt mỏi thì chuyện gì cũng đều không có, lúc dậy có chút choáng váng nhưng sau đó cũng không có việc gì.
Thấy Tề Nhuận Vân thật cũng không muốn ăn, Tống Thanh Di liền phất tay để cho Linh Bảo lui xuống. Muốn ăn liền ăn không muốn ăn liền thôi, dù sao thì tiểu phòng bếp vẫn còn nhiều đồ ăn.
Tống Thanh Di cảm thấy tâm trạng của chính quân nhà mình là quan trọng nhất, tâm tình tốt thì thân thể mới tốt được : « Ta nghe Hoa Giác nói hôm nay La Hạnh Quyên tới tìm ngươi ? » Tượng tịch đã qua, Tống Thanh Di lấy cớ kéo dài hôn sự với La Hạnh Quyên cũng không còn cố kỵ, ngay cả tiếng sư muội cũng không muốn kêu.
Tề Nhuận Vân cũng không ký quái hắn biết, hôm nay hắn bất quá ở trong vườn hoa của Trừng Mặc Hiên đi lại, La Hạnh Quyên có thể gặp phải hắn, tự nhiên là vào được hoa viên- cũng là đúng dịp, vốn hôm nay đặc thù, Tống Thanh Di đều giữ lại hạ nhân ở Trừng Mặc hiên, cũng không mượn ai đi hỗ trợ, cho nên người bên người hắn nhiều, cố tình lúc ấy hạ nhân thủ viện lại không ngăn người lại- một sân đều là hạ nhân Tống gia, như thế nào lại không báo cho Tống Thanh Di biết được.
« Ân » Tề Nhuận Vân không có tâm tư đi cáo trạng, hắn nếu đã tin tưởng Tống Thanh Di, như vậy lúc trước cam đoan với hắn, cùng với cố gắng trong thời gian này đều xem ở trong mắt, cho nên đối với La Hạnh Quyên khiêu khích cũng không để ở trong lòng.
Tống Thanh Di nhíu mi : « Ta đuổi tên trong coi sân kia đi, dám lấy tiền tài tùy ý cho người vào sân chủ tử…, những người như vậy nên hảo hảo quét sạch một chút. Hôm nay tin tức tượng tịch không có truyền tới, nếu nàng biết Tô Nính bị đánh bại, xông vào nội viện còn không biết sẽ làm gì ». Híp mắt, hắn nghĩ đời trước bọn họ toàn thắng, cũng không nguyện ý buông tha thê nhi chính mình, lần này Tô Nính trên tượng tịch thất bại thảm hại, cũng không biết giúp đỡ La Hạnh Quyên tiến vào sẽ làm gì. Ngẫm lại hắn cảm thấy có chút sợ, Tống Thanh Di thân thủ đem chính quân nhà mình ôm vào trong lòng ngực.
Hắn không biết chính mình vì cái gì, gần đây càng thích ôm Tề Nhuận Vân như vậy, có đôi khi không có việc gì có thể ôm cả buổi chiều, có lẽ là bởi vì người này luôn im lặng, vừa không nói nhiều cũng sẽ không để ý tới người khác, Tống Thanh Di không nói lời nào hắn liền xem sách của chính mình, tự mình phát ngốc, chỉ cần Tống Thanh Di mở miệng, cũng sẽ đáp lại, ở chung như vậy làm cho hắn cảm thấy phi thường thoải mái.
« Ta không ngại, dù sao cũng là một đại nam nhân, còn sợ một nữ tử như thế nào ». Tề Nhuận Vân đối với Tống Thanh Di khẩn trương có chút không hiểu.
Nói bậy, ngươi đời trước là mất mạng ở trên tay nàng. Bất quá những lời này Tống Thanh Di cũng không dám nói ra.
« Nàng đã nói gì ? » tuy rằng thời điểm hạ nhân hồi báo cũng thuật lại những lời La Hạnh Quyên đã nói cho mình nghe, lúc ấy Tống Thanh Di híp mắt nhẫn nại lửa giận nghe xong lúc sau liền cười lạnh. Còn chưa vào cửa Tống gia đã dám chạy đến trước mặt chính quân dương oai, La Hạnh Quyên chính là muốn Tề Nhuận Vân giáo huấn nàng rồi hướng chính mình cáo trạng đi ? Nghĩ đến đời trước chính mình còn sợ Tề Nhuận Vân một đại nam nhân sẽ khi dễ nàng, không ngừng giúp đỡ sư muội chèn ép chính quân. Ngẫm lại hành vi sủng thiếp diệt thê của chính mình, hiện tại nghĩ đến liền muốn chém chính mình hai đao cũng không đủ.
Tề Nhuận Vân lắc đầu, « nghe qua rồi thôi, nhớ kỹ làm gì ». Có lẽ ngay từ đầu Tề Nhuận Vân đã từng bởi vì La Hạnh Quyên gả cho Tống Thanh Di vì ý đồ đen tối, nhưng là vì Tống Thanh Di hưa hẹn sẽ cùng hắn hảo hảo chung sống, từng chuyện từng chuyện khiến hắn ngày càng tín nhiệm ” Tướng Công ” này. Ngay từ đầu Tống Thanh Di đã không có ý dấu diếm Tề Nhuận Vân kế hoạch của hắn, bộ dáng ” ưu ly sư tử ” hắn cũng góp lực một phần, bởi vậy đối với lời nói của La Hạnh Quyên ” thâm tình tình cảm chân thành “, với hắn thật sự là chỉ giống như gió thoảng bên tai mà thôi.
Tống Thanh Di còn thật sự nhìn thần sắc Tề Nhuận Vân, thấy hắn quả thật không thèm để ý, mới nhẹ nhàng thở ra.
” Hồng Tụ cho người truyền tin tức, trước khi ta trở về có người hướng tường vây thả tin tức “. Tống gia vội vàng việc tượng tịch, những ngày gần đây Tống phủ cũng có nhiều khách nhân vào ở, vì vậy hắn để Hồng Tụ quan tâm chuyện khách viện.
Lúc trước Tống Thanh Di phái Hồng Tụ đi theo La Hạnh Quyên, nhưng là sau khi biết được Tề Nhuận Vân có thai, lại muốn Hồng Tụ lo liệu việc ở Trừng Mặc Hiền liền phái những nha hoàn khác đổi trở lại, bất quá tin tức khách viện vẫn là nàng để ý.
Giống như là nói chuyện phiếm, Tề Nhuận Vân nghe ra có vấn đề : ” Người Tô gia ? ” vừa mới bị đánh bại ở tượng tịch, lúc trước La Hạnh Quyên lại cùng Tô gia có quan hệ, như vậy thì không phải khó hiểu.
” Nói là ước hẹn ở Huệ Hương lâu, ngày mai có muốn ra ngoài đi dạo không ?” lời này của Tông Thanh Di tràn đầy không có hảo ý.
Tề Nhuận Vân nhíu mày, đây là muốn đi Huệ Hương lâu nghe lén sao ?