Bộ vest này là Uất Trì Diễm bá đạo đưa nhà thiết kế đến may đo, cậu không định mặc vì cảm giác trói buộc không thoải mái.
Mặc nó lên người cậu cảm thấy mình như trở lại kiếp trước, trở lại là Uất Trì Hi lúc mới vào tập đoàn tiếp nhận dạy dỗ làm người thừa kế.
Lúc nghe được Liễu Yên mô tả mình, cậu cười, xem ra mình đến thật đúng lúc.
Đám đông tự động tách ra cho cậu đi đến chỗ Uất Trì Diễm, Uất Trì Giản cùng hai mẹ con Liễu Yên đang đứng.
Hai nam nhân thành tinh, mặt không đổi sắc, hai mẹ con kia thì có cả bất ngờ, kích động, nghi ngờ lẫn một chút phấn khích.
“Tiểu Hân.” Người mở miệng đầu tiên lại là Uất Trì Giản, y vừa mừng vừa lo nhưng phần lớn là không đồng ý việc anh trai phải lộ mặt. Lê Hân đưa một ánh mắt trấn an em trai ngoan.
Mà phản ứng của Uất Trì Diễm khiến cho tất cả như muốn rớt cằm xuống đất – đại boss đích thân đón người, còn ân cần hỏi thăm: “Sao lại ra đây? Đã ăn tối chưa?”
Nói đùa, hắn khó khăn lắm mới đến gần được bảo bối, còn chưa kịp giấu kĩ dưới đôi cánh của mình, không cho người khác nhìn thấy. Tuy ngoài miệng hắn vẫn hỏi Lê Hân có đi hay không, bên trong hắn rất hài lòng việc Lê Hân cự tuyệt.
Một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nếu lần này bảo bối lại xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ đi theo.
Hắn không muốn Lê Hân xuất hiện nhưng không tránh được niềm vui, vì cậu xuất hiện cũng biểu lộ thái độ với mình. Nên hắn sẽ làm hết sức để chống lưng và giữ mặt mũi cho bảo bối.
Nhìn Uất Trì tổng tài nhẹ nhàng tình cảm, nụ cười trên mặt cậu xơ cứng trong phút chốc, rồi lại cười tươi hơn bao giờ hết.
Vì cái gì cậu đổi ý tham dự? Vì cái gì cậu cẩn thận ăn diện? Chẳng lẽ là vì một đứa con gái sao? Lúc thân thể cậu tự động quay về phòng lấy bộ vest này ra, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ, cậu đã hiểu….
Cậu chưa từng nghĩ sẽ lại tiến vào Uất Trì tập đoàn, điều cậu theo đuổi bây giờ là một cuộc sống yên ổn.
Nhưng sự xuất hiện của Liễu Yên giống như một chốt mở, cho cậu thấy sự thật trong hang sói, mình không động người, người chắc gì lại không động mình. Chưa kể đến câu Liễu Yên nhục nhã, khinh thường cậu như một đứa callboy.
Mà thực tế chuyện giữa cậu với tên lưu manh kia cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Vậy lúc ấy trong mắt người đời họ là gì? Đại gia và kiều nam? Hay họ sẽ chỉ duy trì mối quan hệ bí mật? Rồi cứ cho cậu lo quá xa, chuyện chưa phát triển đến thế mà người khác đã đánh giá cậu thế kia rồi. Ngoài ra cậu cũng muốn biết thái độ của Uất Trì Diễm khi mình xuất hiện trước công chúng.
Hành động này của cậu thật lâu về sau này bị nam nhân lấy ra như một minh chứng cậu đã sớm yêu phải hắn.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
“Đã sớm ăn xong, tôi vốn định lên lầu lại không ngờ Liễu tiểu thư đây xâm nhập hậu trạch. Tôi chỉ đành theo quy củ, nhờ Tề đặc trợ đưa người trở về. Nhưng có vẻ tôi bị hiểu lầm nghiêm trọng rồi.”
Lê Hân cười đáp, ánh mắt lại liếc nhìn hai mẹ con Liễu thị, Uất Trì Tần Phương lộ vẻ khó xử, Liễu Yên thì tức giận, cặp mắt như muốn phun ra lửa.
“Tiểu Lê đã lâu không gặp, cậu gần đây thế nào?” Hạ Lãng tay cầm một ly champagne mỉm cười, giơ lên về phía cậu. Chếch sang một chút là Tề Hạo mặt mũi âm trầm.
Tuy Tề Hạo tự chủ trương muốn biến chuyện nhỏ hoá không, không báo cáo lại tình hình với hai cha con họ, cậu nghĩ đến người này là trợ lực của Uất Trì Diễm, đối với chủ trung tâm nên cậu mới không thèm so đo.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, từ thái độ của cha con Uất Trì và Hạ Lãng, mọi người nhận thấy thân phận của vị người hầu đắc tội Liễu tiểu thư cũng không đơn giản, nhiều người cũng bắt đầu có chút suy đoán.
Nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút giảo hoạt, hắn mới thở nhẹ quay đầu hỏi: “Liễu Yên, người hầu cháu nói là đây sao?”
Uất Trì Tần Phương vội cướp lời: “Tiểu Yên chắc chắn là hiểu lầm, thật ngại quá em họ, đứa nhỏ này bị chị nuông chiều quen, nên tính tình có chút….”
Bà không ngờ đứa con bảo bối không hiểu được nỗi khổ tâm của mình, cất cao giọng phản bác: “Cháu không có hiểu lầm, là cậu ta đuổi cháu ra. Cháu không ngờ cậu ta không phải người hầu vì lúc nãy cậu ta không có mặc như vậy. Không phải hậu trạch chỉ có hai vị chủ nhân là chú và em họ sao, cậu ta có tư cách gì mà đuổi cháu?”
Uất Trì Tần Phương trên mặt lúc đỏ lúc trắng, bà thật hối hận khi đưa con bé đến đây, nhất là chồng bà cũng đâu có ở đây làm chỗ dựa cho hai mẹ con.
Uất Trì Giản lạnh lùng nói, “Vậy giờ cô nên biết hậu trạch có thêm một vị chủ nhân nữa.”
Giống như để chứng minh tính xác thực, Uất Trì Diễm đưa tay vòng qua vai Lê Hân, kéo cậu đứng sát trong lòng bảo hộ.
Lê Hân còn chưa kịp phản ứng, đám đông lại lần nữa suýt rớt cằm, cậu chỉ tính lộ mặt công bố thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Lê cùng cổ đông mới của Uất Trì tập đoàn mà thôi. Giờ cậu bị một câu của Tiểu Giản bật mí bí mật. Không cần nghĩ cũng biết tên nam nhân bá đạo kia sẽ trăm phương nghìn kế làm cho quan hệ hai người gần thêm.
Tuy vị thiếu chủ này mới nắm quyền không lâu, nhưng lời nói của y có thể đại biểu cho Uất Trì Diễm.
Mọi người đều biết tính hướng của Uất Trì Diễm, cũng từng thấy hắn mang theo các cậu trai trẻ ra vào nhà hàng khách sạn, lại chưa từng thấy người nào được xuất hiện trong cuộc gặp gia tộc, lại càng không thể dọn vào hậu trạch như cậu trai này.
Không lẽ đây chính là đương gia chủ mẫu tương lai? ( đại phu nhân, vợ tộc trưởng)
Những ánh mắt đánh giá Lê Hân càng biến kì lạ hơn.
Uất Trì Diễm không khỏi sung sướng nhìn xuống, bảo bối chịu đồng ý ngầm cho chuyện này phát sinh trước đám đông, đây còn tuyệt vời hơn việc bảo bối đồng ý ngầm ngủ cùng giường với hắn!!! (anh tuki kinh quá)
Liễu Yên khó thể tin nổi, ả cho rằng Uất Trì Diễm sẽ không vì một món đồ chơi mà làm Liễu gia mất mặt, lại không ngờ tên nam kĩ này lại được cả hai cha con họ coi trọng như thế.
Liễu Yên bắt đầu hoảng sợ.