Cửa phòng khách xuất hiện hai vệ sĩ cao to, hai người liếc nhau, thoáng chần chừ, nhưng vẫn có một người đi về phía tiền trạch.
Liễu Yên hoảng hốt, ả thật không có lý do gì xuất hiện ở đây. Chẳng qua… Liễu Yên thầm cắn răng nắm chặt tay, hừ ả cũng không tin họ sẽ vì loại đê tiện này mà xử lý mình, ả còn cha mẹ làm chỗ dựa nữa.
“Hừ cũng không tự nhìn lại thân phận, còn tự ảo tưởng mình là chủ nhân, không biết lượng sức.”
Lê Hân không muốn cãi miệng tốn nước bọt, chỉ là nhìn về cửa bếp, “Dì Vân phiền dì đi chuẩn bị cho cháu một bình hồng trà.”
Dù Vân nhìn Liễu Yên vênh váo cùng Lê Hân bình tĩnh, trong lòng có lo lắng nhưng vẫn đi vào phòng bếp chuẩn bị. Vị tiểu thư xinh đẹp kia có vẻ không tốt, bà cũng tin Lê Hân không để mình chịu thiệt, còn có ông chủ….. sẽ bảo vệ đứa bé này?!
Liễu Yên thấy Lê Hân không thèm phản ứng với ả, định mở miệng nói gì đó, lại không ngờ vệ sĩ đi cùng một người có vẻ bình thường trở về.
Lê Hân nhíu mày, tuy thấy Tề Hạo cũng không ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện gì?” Tề Hạo quét mắt đánh giá tình hình, ánh mắt dừng lại trên người Lê Hân.
“Anh là ai?” Liễu Yên không nhận ra Tề Hạo cũng là bình thường, vì trong hai vị trợ lý của Uất tổng, các chuyện cần ra mặt là Hạ Lãng làm, khuôn mặt anh ta lại bình thường, không có điểm thu hút hay để người khác nhớ kĩ.
“Phiền Tề đặc trợ đưa vị khách tự tiện thâm nhập này trở về.”
“…” Tề Hạo vốn luôn đề phòng Lê Hân, nhìn ông chủ cùng cậu chủ để ý người này như vậy, gã ta lại càng chú ý đối phương, chứ không giống Hạ Lãng vì thế mà đối xử đặc biệt với cậu.
“Tề…..đặc trợ.” Liễu Yên lúc này mới nhớ ra, “Anh là Tề Hạo.”
“Liễu tiểu thư, tôi đưa cô trở về.”
Ả có chút bất an, vì ả cũng đã từng nghe danh tiếng của vị trợ lý khó chọc này. Ả hung hăng lườm Lê Hân, hất váy xoay người rời đi.
Lúc gã ta xoay người thấy Lê Hân vẫn không thèm nhìn, giống như không thấy sự khiêu khích của Liễu Yên vậy.
Đến khi người đi hết, cậu cười lạnh, cậu biết người này không khéo đưa đẩy, phòng bị cậu cũng lồ lộ ra đấy nhưng nghĩ gã là cánh tay đắc lực của Uất Trì Diễm nên không so đo. Còn Liễu Yên kia cậu cũng không tin ả có thể nhịn được chuyện mất mặt như thế.
Cậu rót một cốc trà, phát hiện không phải Darjeeling mà là Assam.
“Đây là trà mới được chuyển đến, quản gia nói cháu sẽ thích.”
“Làm khó bác Du nhớ rõ.” Lê Hân nghĩ đến vị quản gia từ xa cách giờ quan tâm yêu thương, chắc hẳn ông đã đoán ra gì đó, cậu nghĩ vậy cười nhẹ.
Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, chuyện Liễu Yên giống như hạt bụi thoáng bay, không lưu lại động tĩnh. Chẳng qua chuyện hay còn chưa đến mà thôi.
Uất Trì Tần Phương mang Liễu Yên đến chỗ Uất Trì Diễm, nhìn người ra vẻ thẹn thùng trước mặt, hắn không khỏi cười lạnh.
“Em còn nhớ con gái chị không?”
“Có đứa cháu gái xinh đẹp thế này em sao có thể không nhớ.” Uất Trì Diễm đưa tay lấy ra ly rượu, đưa sang cho Uất Trì Tần Phương, “Hôm nay chị đưa Liễu Yên đến chắc không phải chỉ để dự tiệc có đúng không?”
Uất Trì Tần Phương không nghĩ Uất Trì Diễm lại chủ động, trong lòng vui vẻ: “Tiểu Yên năm nay cũng gần 21, nhà ta cũng chỉ có một người chú là em, có phải em nên quan tâm hôn sự của cháu nó một chút không.”
“Chị muốn em quan tâm thế nào?”
“Chị càng nghĩ càng thấy người dòng họ Uất Trì mình là tốt nhất, xem trong đám tiểu bối cũng có mấy đứa. Năm đó chị cũng ưng ý Tiểu Hi, đáng tiếc….”
Kỳ thật năm đó Uất Trì Hi chết, Uất Trì Giản lập tức quay lại tiếp nhận vị trí. Đám bọn họ sao có thể không nhận ra ý nghĩa thật sự của Uất Trì Hi, tuy lén lút nói hắn nhẫn tâm, phần lớn đều kiêng dè cách tính toán sắp xếp cẩn thận của hắn.
Tuy Uất Trì Tần Phương nói ra chuyện này chỉ để dẫn lời, nhưng vào tai Uất Trì Diễm thì nó lại khác.
Thấy vẻ mặt của Uất Trì Diễm thay đổi, bà không dám nói tiếp. Bà chỉ là họ hàng xa, sau này vào được cửa thế gia Liễu gia mới được coi có chút địa vị, nhưng cũng không thể chọc đứa em họ này, “Xin lỗi, chị lại nhắc chuyện buồn của em.”
Liễu Yên không biết quan sát như mẹ ả, thấy không khí giữa hai người có chút cứng ngắc mới nũng nịu: “Chú, Tiểu Yên có phải không thể đi hậu trạch không? Lúc nãy Tiểu Yên chỉ hiếu kì một chút, lại bị một người hầu đuổi ra.”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Uất Trì Tần Phương hoảng sợ hô “Tiểu Yên”, ai cũng biết hậu trạch là cấm địa, đứa nhỏ này lén vào thì thôi, còn dám ở trước mặt Uất Trì Diễm thừa nhận là sao!!!
Uất Trì Diễm nhíu mày, có chút bất ngờ nhưng hắn càng quan tâm cái người hầu trong miệng Liễu Yên. Lại nghĩ đến người kia hẳn đang ở trong phòng ăn cơm với bánh ngọt, khoé môi hắn bất giác cong lên.
Uất Trì Tần Phương xấu hổ cười: “Mong em thông cảm cho nó, còn nhỏ không hiểu chuyện.”
Liễu Yên vốn nghẹn cục tức, thấy hắn không tức giận, lại nghĩ đến nhà mình cũng là thế gia đối phương dù gì cũng sẽ cho ba phần mặt mũi, nên ả càng cười ngọt: “Tên người hầu đó quá đáng, cháu dù gì cũng là cháu của chú, tốt xấu còn là khách. Vậy mà dám đuổi cháu ra.”
Tề Hạo khi nghe câu đầu tiên gã ta đã biết lớn chuyện rồi.
“Ông chủ.”
Thản nhiên liếc một cái, Tề đặc trợ liền im lặng, đối với địa vị của vị kia trong lòng ông chủ lại tăng thêm một tầng.
Trong đám người chờ xem kịch vui, có người nhảy ra: “Nếu Tiểu Yên đã hỏi, người làm chú cũng phải nên xử lý người hầu không biết trên dưới kia chứ.”
“Anh hai….” Uất Trì Tần Phương nhăn mày, người lên tiếng là anh trai bà, Uất Trì Tần Phi.
Uất Trì Tần Phương nhìn vẻ mặt sung sướng khi bắt chẹt được Uất Trì Diễm mà cười khổ – anh bà làm việc không chịu động não, chỉ sợ mục đích lần này bị hai người họ phá huỷ mất rồi.
Uất Trì Tần Phi nói xong, toàn trường lâm vào im lặng, người thì không dám chọc Uất Trì Diễm, người thì chờ xem trò hay. Xem Uất Trì Diễm vì một người bác mặt mũi Liễu gia hay sẽ trừng phạt người hầu, thừa nhận mình quản lý không nghiêm?
Mọi người ở đây đều bị Uất Trì Diễm áp một đầu, khó khăn lắm mới có dịp xem Uất Trì Diễm xấu mặt, còn ai quản hai mẹ con họ chết sống.
Uất Trì Giản đi đến cạnh cha, trong lòng tám chín phần đoán được người Liễu Yên gặp ở hậu trạch là ai. Đối với đứa con gái định tính kế mình, y chả có cớ gì thương xót ả. Lại còn dám quấy rầy anh trai, gọi anh trai là người hầu. Y sẽ cho ả biết có những người mà không phải loại như ả có thể tính kế.
Uất Trì Diễm mở miệng: “Nếu anh họ đã có lời, vậy Tiểu Yên có thể mô tả lại bộ dạng người đó không?”
“Là một người nam tầm 18 – 19 tuổi, ăn mặc có chút khác người hầu phòng này.” Liễu Yên ấm ức nói, trong mắt loé tia ác độc.
Người thế gia sợ nhất gièm pha, ông chú này từng công bố tính hướng đã từng gây sóng to gió lớn. Ả cũng không tin chú có thể công khai thừa nhận một bé trai chưa trưởng thành là tình nhân của mình. Trường hợp xấu hắn thừa nhận, vậy ả cũng phải để cho mọi người phỉ nhổ tiểu tiện loại kia, xem nó còn có thể cao ngạo được hay không.
Uất Trì Diễm ra vẻ kinh ngạc, “Trong nhà có người hầu nhỏ thế sao?”
Bác Du đúng lúc xuất hiện: “Ông chủ, trong nhà không có người hầu như vậy.”
“Ồ, vậy đó là ai? Tôi nhớ hậu trạch chỉ có chú cùng em họ ở, nếu không phải người hầu sao cậu ta có thể ở phòng khách ăn bánh uống trà?”
Liễu Yên nói đến đây, Uất Trì Diễm cười càng lạnh, Uất Trì Giản phải cụp mắt tránh lộ hung quang (vẻ dữ tợn).
Bác Du tiếp lời: “Người Liễu tiểu thư nói có lẽ là Lê tiên sinh.”
Trong lúc mọi người nghi hoặc thân phận vị Lê tiên sinh này, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Đang nói tôi sao? Một buổi tiệc hoành tráng thế này mà lại nhắc đến một nhân vật nhỏ như tôi, thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà sợ).”
Một câu hấp dẫn ánh mắt mọi người, cả khách lẫn chủ đều cảm thấy bất ngờ. Một chàng trai trẻ mặc trên mình bộ vest xanh trang trọng đi dần vào trung tâm đại sảnh.
Lê Hân cười, so với bị động chờ phiền toái, cậu thích chủ động áp chế hơn.
Trò hay giờ mới bắt đầu.