Uất Trì Giản về đến nhà là đã qua giờ ăn tối.
Hứa Minh vốn giữ nguyên tư thế thà chết không chịu nhả Lê thị, làm y không thể không lôi đống bằng chứng chuyện xấu ông ta làm trong suốt mấy năm qua ra trắng trợn đe dọa, sau còn vận dụng thế lực hắc đạo của Uất gia, tống khứ cả nhà đấy đi thật xa. Mọi chuyện xảy ra chớp nhoáng nên Hứa Minh cũng chưa kịp dời đi chút tiền làm của riêng nào. (Myn: vâng mọi khó khăn chướng ngại chỉ là muỗi thôi mặt mếu)
“Cha tôi với Lê Hân đâu?” Theo lý hai người sẽ ở đây ăn đồ tráng miệng, giờ lại không thấy bóng dáng, Uất Trì Giản mới kỳ quái hỏi bác Du.
Bác Du khẽ thở dài: “Ông chủ còn ở thư phòng, Lê tiên sinh vẫn đang ở phòng riêng, cả hai vị ấy đều chưa ăn tối.” Lão nhìn bộ dáng mất hồn mất vía lúc Lê Hân trở về nhìn đến đau lòng, đứa bé kia chịu khổ nhiều rồi, hôm nay lại không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Uất Trì Giản nghe vậy nhíu mày, chẳng lẽ anh bị hai vợ chồng kia kích thích? Nhưng vậy cũng không hợp lý…
“Cậu chủ cũng không ăn sao?” Thấy Uất Trì Giản đi lên tầng, Du bá mới giật mình hỏi.
Uất Trì Giản dừng bước lại nghĩ nghĩ: “Tôi sẽ ăn trong phòng, vất vả, bác Du.”
“Cha.” Đi vào thư phòng, Uất Trì Giản thấy cha nhăn mặt nhăn mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Bên kia sao rồi?” Uất Trì Diễm không đáp, hỏi ngược lại.
“Ký.”
“Hai ngày nữa chuyển tên tài khoản kia cho cậu ấy.”
“Đã biết.”
Từ khi Lê Hân trở lại, y biết ba mở một tài khoản dưới tên Uất Trì Hi, vốn y cũng muốn chuyển một phần tài sản sang nhưng bị ba ngăn trở, sau y cũng không cố cưỡng.
“Anh hai…”
“…Con có thể đi xem.”
Thấy con trai rời đi, Uất Trì Diễm chú ý lại màn hình, nhìn người đang cuộn mình lại, hắn đưa tay vào ngăn kéo cầm ra một cuốn vở, nhìn qua vẫn còn mới, đủ thấy sự nâng niu giữ gìn của chủ nhân.
Uất Trì Diễm cởi túi da bọc ngoài ra, trên bìa là hàng chữ trẻ con nắn nót: Uất Trì Hi, đây là cuốn nhật kí được hắn tìm được trong phòng riêng sau khi Uất Trì Hi chết. Không phải ngày nào cậu cũng viết, có khi cách quãng hai ba ngày, có khi là cả tháng, có đoạn viết dài, có đoạn viết ngắn, khi đến năm thứ mười, nét chữ nguệch ngoạc cũng dần biến thành thanh thoát, từng câu từng chữ biểu lộ đủ các cung bậc cảm xúc vui buồn yêu ghét từ sau khi cậu bước chân vào nhà Uất Trì, hay cảm xúc yêu thương đứa em trai không cùng dòng máu, hay cảm xúc ngưỡng mộ và biết ơn với người cha nuôi.
“Ngày 31 tháng 1 năm 2002,
Ngày nhiều mây,
Hôm nay mình 12 tuổi, dì Vân cùng Bác Du ở nhà cùng mình đón sinh nhật, bác đầu bếp làm cho mình một cái bánh sữa thật to, mà riêng mình lại ăn hết một nửa. Đây là lần đầu mình được tổ chức sinh nhật, thật thích! Bác viện trưởng nói đúng có gia đình là một điều siêu siêu hạnh phúc. Đáng tiếc cha và tiểu Giản đều không về. Điều ước sinh nhật của mình chính là năm sau cả nhà ba người có thể cùng đón sinh nhật với mình.”
Đây chỉ là một nguyện vọng bé nhỏ của một đứa bé từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện. Nhưng hắn cả điều bé nhỏ ấy cũng không làm được, mà Tiểu Hi bao năm qua đã hi sinh tất cả những thứ có thể cho cái gọi là ‘gia đình’.
Tình cảnh ngày hôm nay, Tiểu Hi chắc chắn là đau lòng thay cho đứa bé Lê Hân kia.
Uất Trì Diễm suy sụp ngồi ghế trên, đưa tay vuốt ve cuốn nhật kí mà hắn luôn cẩn thận cất giữ hai năm qua, cũng như hồi tưởng lại những tâm sự nặng nề bị che dấu dưới đáy lòng.
Uất Trì Giản cũng không thể khuyên được Lê Hân, chỉ đành phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, phòng trường hợp hắn nửa đêm đói bụng. Nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nghĩ đến khuôn mặt suy sụp của cha, y thở dài, chỉ có thể đi về phòng tự nghỉ ngơi.
Nửa đêm, cửa phòng Lê Hân lại nhẹ nhàng bị mở ra.
Sau khi thấy cậu tắm rửa rồi nằm lên giường được hơn tiếng, Uất Trì Diễm mới qua chỗ quản gia lấy chìa khóa phòng.
Người nằm trên giường hai mắt còn hơi sưng, cả người trùm chăn, cuộn tròn lại, trông thật giống một con thỏ đáng thương.
Uất Trì Diễm vươn tay xoa cái đầu lông xù, trên mặt hiện lên tia cười khổ. Suốt nửa đời người, lần đầu tiên hắn thấy hối hận về quyết định của bản thân, khi hại chết người mình yêu thương nhất. Hắn hối hận khi đứng dưới bất kì góc độ nào, dù là người nhà, là người cha, hay là một người đàn ông yêu em ấy, tôi đều làm không đến, không đủ…
※
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cậu cảm thấy đôi mắt khô khốc, toàn thân đau nhức, chắc do hôm qua quá mệt mỏi rồi! Cậu vừa dụi mắt vừa nghĩ, bỗng cậu nhận ra điểm không thích hợp, hai mắt cố mở lớn, và đập vào mặt là một làn da màu nâu khỏe khoắn, cảnh tượng này thật quen thuộc a
Mười giây sau, cậu mới giật mình tỉnh táo: “Sao ông lại ở đây?”
Đầu óc đình trệ của cậu vẫn chưa kịp đả thông, không thể nghĩ ra được lý do tại sao Uất Trì Diễm lại xuất hiện trong phòng ngủ của mình. Bọn họ đâu phải còn ở C thị hay ở khách sạn nữa đâu, mà cậu nhớ rõ ràng, hôm qua cậu đã khóa cửa phòng.
Còn cái người với tâm lý thừa nhận cao hơn người bình thường, đã đem những chuyện phiền não hôm qua vứt hết ra khỏi đầu, hắn tiếp tục theo thói quen mới được rèn giũa, là tối ôm người kia đi ngủ, sáng ôm hôn chào ngày mới: “Bảo bối, chào buổi sáng.”
Trong đầu Lê Hân lúc này chỉ kịp hiện ra câu: Ai thèm làm bảo bối của ông…
※※※※※※※※※※※※
Từ lúc đấy đến hết ngày cậu vẫn rất giận mình, chỉ vì một cái hôn cùng một tiếng ‘bảo bối’ làm cậu quên luôn việc chất vấn hành động đột nhập trái phép của Uất Trì Diễm. Mà càng làm cậu sợ hơn, là những ngày sau đó, Uất Trì Diễm trở nên siêu dính người, da mặt thật là dày, hừ!
Ví dụ, ăn sáng xong, Uất Trì Diễm hoàn toàn bỏ lơ ánh mắt u oán của con trai, tiếp tục lấy cớ vết thương chưa lành, cần phải ở nhà nghỉ dưỡng. Trong khi vết thương đã lên vảy, huống chi chuyện lên công ty, nghe họp, xem và kí hợp đồng đâu có cần đến tay trái.
Ví dụ 2, Uất Trì Diễm tiếp tục bỏ lơ sự lạnh nhạt của Lê Hân, cố chấp kéo cậu qua thư phòng hắn đọc sách, còn lấy lý do để cho cả hai không phải cô đơn. Trong khi cả hai có ở cùng phòng, cũng là tách nhau ra làm việc riêng, đến nói cũng không nói một câu, thì có khác gì đang ở phòng riêng đâu?!
Ví dụ 3, Uất Trì Diễm sau khi ăn xong cơm trưa kéo Lê Hân đi bộ cho tiêu cơm. Sau đó, còn mặt dày đi theo đòi cùng ngủ trưa. Đến đây, Lê Hân không thể không phát điên mà gầm nhẹ: “Ông muốn ngủ thì về phòng mà ngủ.” Thế là, Uất Trì Diễm liền phô bày thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ mà có lẽ Tiểu Giản còn phải chịu thua, ôm theo Lê Hân với khuôn mặt ửng hồng, không biết là thẹn hay giận, về phòng ngủ trên tầng ba của mình.
…
Thời tiết bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện gió đông, trái ngược với không khí trong phòng, bốn mùa như xuân, cùng với chiếc cửa sổ lớn trong phòng khách, phản chiếu ánh nắng nhẹ ấm áp, thật khiến cho Lê Hân vừa ngủ trưa dậy, chỉ muốn lại ngủ thêm một giấc.
“Uống trà.” Một giọng nói trầm trầm dễ nghe lọt vào tai, trong tay xuất hiện một cốc trà đang bốc lên từng đợt khói nhẹ.
Lê Hân nhìn xong, đưa cốc lên miệng uống một ngụm, cảm giác ấm áp chạy dọc toàn thân, sẽ thật thoái mái nếu như không có cái tay không lúc nào là không khoác lên người mình thế kia.
Liếc mắt nhìn người đang dùng một cánh tay còn lại để cắt bánh ngọt, cậu có chút hoảng hốt, mới đây thôi, cậu còn bài xích người này đến gần, mà giờ đây, cậu và hắn còn ngủ cùng giường suốt mấy ngày.
Sao chuyện lại thành như vậy?
Chóp mũi ngửi được mùi hương socola, Lê Hân bất giác hé miệng, một miếng bánh lập tức được đưa vào.
Mọi chuyện càng ngày càng không bình thường…
Bọn họ rõ ràng không nói toạc ra cái gì nhưng lại giống như đã nói hết. Vậy những đau đớn tuyệt vọng đến khắc cốt ghi tâm của cậu, không cần nói họ cũng biết sao?
Tối qua, Uất Trì Giản có mang theo danh sách tài sản của Lê thị đã được tài vụ kiểm kê và sắp xếp. Những thứ này đối với tập đoàn Uất Trì thật sự là nhỏ bé không đáng kể, nhưng điều khiến cậu giật mình, là một bản văn kiện khác, ghi lại việc chuyển nhượng tài khoản với cái tên ‘Uất Trì Hi’ sang cho cậu, mà người thành lập lại là Uất Trì Diễm.
Nếu là Lê Hân trước kia, một đứa bé còn chưa được học xong trung học, chắc chắn sẽ bị hoảng loạn trước một đống văn kiện thế này, nhưng cậu, một người từng được đào tạo để trở thành một người thừa kế, lại là một vấn đề khác.
Cho nên lúc thấy Lê Hân lặng yên nhìn văn kiện, hai cha con vốn sừng sững như núi cũng suýt không giữ được vẻ ngoài bình tĩnh.
Chỉ cần Lê Hân nói ra một câu, thì tầng ngăn cách mỏng manh mà hai bên đang cố giữ kia sẽ bị chọc thủng. Lúc này, trong đầu cậu không chỉ hoang mang, mà còn đau, đau đến oán hận, nhưng khi nhìn thấy hai người đã từng là mối bận tâm duy nhất của cậu trong kiếp trước, đang không thể che dấu sự sợ hãi, nhìn cả hai như những người đang chờ đợi phán quyết cuối cùng…
Cậu vẫn là cầm bút lên ký.
Uất Trì Giản không dám quấy rầy người đang chìm vào thế giới riêng, mà tự tay cắt một miếng bánh socola bỏ vào miệng, ngọt cùng một chút đắng, mềm mại như muốn tan ra, lưu lại hương cùng vị khó quên ── thật sự giống tâm tình y lúc này.
Cũng may người này kí xong cũng không nói gì thêm. Tối đó cậu vẫn bình thường cùng cha con hắn ăn tối. Đến đêm cũng không giống đêm trước muốn đá mình ra khỏi phòng.
Phản ứng như thế có thể xem là Tiểu Hi đã tha thứ cho mình sao? Hắn thật không dám kì vọng quá nhiều, dù Tiểu Hi là vì mềm lòng cũng được, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.