Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 20: Chúng ta cần nói chuyện




(Thượng)

Lê Hân cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

Mơ hồ nhớ rõ ngày hôm qua bác Trịnh nói đã lát gạch sàn nhà xong rồi, dọn dẹp một chút thì hôm nay có thể dán giấy dán tường. Giấy dán tường có hoa văn hình hoa tử đằng in trên nền màu xám, phù hợp với đèn tường màu vàng ấm áp, vô cùng rực rỡ, có thể phụ trợ thêm cho không khí, ở cửa hàng vật liệu xây dựng cậu liếc mắt một cái liền nhìn trúng kiểu dáng này.

Cho nên Lê Hân nhớ rõ là cậu đang trên đường đi tới cửa hàng, bời vì mười giờ sẽ có người bên cửa hàng vật liệu xây dựng mang giấy dán tường tới cần cậu ký nhận. Rồi khi cậu đi được nửa đường thì có một chiếc xe màu đen không biết vì sao lại dừng lại bên cạnh cậu, sau khi cửa xe hạ xuống, cậu nhìn vào trong thì thấy lái xe chính là người đã hai ngày không xuất hiện, con người cực kỳ đáng ghét – Hạ Lãng…..

Từ từ…… Hạ Lãng!

Lê Hân ngay lập tức trừng lớn đôi mắt vốn đang nhắm chặt, trong phút chốc cảm thấy mình hoàn toàn thanh tỉnh.

Khốn nạn chết tiệt! Shit! Son of a XX!

Lê Hân ở trong lòng không ngừng dùng những từ ác liệt nhất mà cậu biết mắng chửi không ngừng. Cậu sớm nên biết, cậu rõ ràng đã biết! Cậu biết Hạ Lãng sẽ không đơn giản như vậy từ bỏ ý đồ, sẽ không dễ dàng bị mấy câu của cậu đuổi đi. Cậu nghĩ Hạ Lãng sẽ bàn bạc lại rồi quay lại tìm cậu dùng miệng lưỡi dài ba tấc khuyên cậu thay đổi chủ ý, thậm chí dùng tới phương pháp dụ dỗ ép buộc.

Nhưng thế nào cậu cũng không nghĩ tới, tên chết tiệt này, thế nhưng không nói một tiếng, đầu xuôi đuôi lọt bắt cóc cậu!

Đúng vậy, đây chính là bắt cóc! Tên chết tiệt nào đó một giây trước còn dùng gương mặt tinh anh lừa chết người không cần đền mạng mỉm cười chào hỏi với cậu, giây tiếp theo liền có người ở phía sau tiêm cho cậu một mũi.

Trước đây Uý Trì Hi hoàn toàn không biết đến thế lực ngầm của nhà Uý Trì, thẳng tới khi biết được mục đích nhận nuôi mình của cha, cậu mới âm thầm làm chút điều tra, không dễ dàng đào ra một góc nhỏ của tảng băng, mà cũng chỉ một góc nhỏ như vậy khiến cậu xác nhận được sự chính xác của đoạn đối thoại giữa Hạ Lãng và Tề Hạo, do đó mất hết toàn bộ hy vọng. Bất quá từ đời trước tới đời này, trải qua thủ đoạn đen tối của nhà Uý Trì, Lê Hân thật sự vẫn chỉ là đại cô nương lần đầu ngồi kiệu hoa.

Chống người ngồi dậy, Lê Hân chỉ cảm thấy tay chân vẫn có chút mệt mỏi. Không biết những người đó tiêm cho cậu cái gì nữa…… Bất quá dựa theo thái độ của Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản đối với cậu, hẳn là sẽ không tiến hành thương tổn điên rồ gì với cậu đâu nhỉ?

Lê Hân không khỏi cười khổ, vừa không biết là nên cảm thấy may mắn hay sao, vừa nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng rất tối, theo ánh sáng từ ngoài bức màn chiếu vào Lê Hân có thể miễn cưỡng nhìn rõ các đô vật xung quanh.

Rât tốt, không phải là nhà lớn Uý Trì gia – đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lê Hân.

Cảm thấy tay chân khôi phục được một chút sức lực, Lê Hân chậm rãi đi xuống giường đến bên cửa sổ, lấy tay kéo bức màn ra. Khung cảnh vô cùng quen thuộc lập tức đập vào mắt – tòa nhà cao ngất không xa kia, không phải là CBD (trung tâm thương mại)trụ sở chính của tập đoàn Uý Trì sao?

Qủa nhiên trong lúc mê man bị đưa về A thị…….

Cậu vất vả lắm mới rời khỏi nơi này, trốn tránh tới C thị xa xôi, tìm được cửa hàng của cậu, cậu đang lên kế hoạch cho tương lai bình yên an hòa. Tất cả mọi chuyện lại thoát khỏi quỹ đạo mà cậu đã dự tính, lần này còn có thể trở lại hay không……

Lê Hân cảm thấy sự bình tĩnh giờ phút này của chính mình có chút kỳ lạ. Có lẽ mọi chuyện đã vượt qua khỏi giới hạn nào đó, cho nên làm cậu vốn nên tức giận, phát điên hoặc là bất an, khủng hoảng như trước khi phát hiện ra Uý Trì Diễm theo sát mình, nhưng hết thảy đều không có.

Hiện tại, cậu nên làm sao đây?

(Hạ)

Tầm mắt Lê Hân từ ngoài cửa sổ trở về trong phòng, nhìn tới cánh cửa bên kia. Mà cánh cửa đó, thế nhưng như là cảm ứng được ánh mắt của cậu, đột nhiên mở ra.

Lê Hân theo phản xạ lập tức bước lui vài bước, bình tĩnh kỳ lạ trong lòng chợt bị đánh vỡ. Cậu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn ra cửa, trong nháy mắt trong đầu hiện lên vài bóng người – người vào là ai? Hạ Lãng? Uý Trì Giản? Hay là……. Uý Trì Diễm?

Đang lúc Lê Hân cảm thấy tim mình đập mạnh tới mức sắp bùng nổ, một người phụ nữ quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu nháy mắt khiến cậu muốn rơi nước mắt.

“Cậu Lê, tỉnh rồi à? Mau uống chút cháo, cậu ngủ suốt hai ngày, hẳn là rất đói bụng.” Âm thanh người phụ nữ rất dịu dàng, giống như đúc trông trí nhớ của Lê Hân. Bà vừa nói vừa xếp đồ lên mâm, sau đó bưng mâm lên trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường.

Lê Hân máy móc quay đầu nhìn cái bàn tròn nhỏ, chỉ cần ngửi mùi cậu đã có thể biết đó là món gì – cháo bí đao nấu tôm, đây là món trước đây dì Vân hay nấu cho cậu ăn…….

Người phụ nữ năm nay đã hơn năm mươi tuổi, năm đó Uý Trì Hi vừa mới đến nhà Uý Trì, quản gia liền kêu người phụ nữ gọi là “dì Vân” này đến làm bảo mẫu chịu trách nhiệm mọi chuyện cho cậu, mãi đến khi cậu tốt nghiệp trung học không cần người chăm sóc lo trên lo dưới nữa, dì Vân mới quay lại vị trí cũ của mình ở phòng bếp.

Bây giờ cậu nghĩ đến, em trai mà cậu yêu thương kỳ thật một năm chỉ có thể nhìn thấy một hai lần, mà người cha khi cậu còn nhỏ vẫn muốn quấn quít căn bản rất ít quan tâm tới cậu, chỉ có dì Vân, mới là người thân thiết nhất với cậu ở nhà lớn Uý Trì gia.

Nhưng vì sao…… dì Vân lại ở đây?

Trong lúc Lê Hân cố gằng kiềm chế bản thân dần dần bắt đầu run rẩy, dì Vân lại coi sự yên lặng của cậu như di chứng của việc ngủ lâu. Thân hình nhỏ nhắn lại cực kỳ nhanh nhẹn di chuyển tới trước mặt cậu, trước khi cậu phản ứng lại đã lấy tay đặt lên trán cậu. Bàn tay ấm áp, dịu dàng lại có chút thô ráp khiến Lê Hân ngẩn người ra.

“Không có phát sốt……. Bác sĩ Trầm nói sau khi cậu tỉnh lại không có phát sốt thì không có việc gì. Tôi là dì Vân, ngài Uý Trì kêu tôi tới chăm sóc cho cậu. Ngài ấy nói cậu trong sự cố kia…….” Dì Vân cũng không có nói tiếp, hình như là bị lời nói của mình làm nghẹn lại, ánh mắt nhìn Lê Hân vốn có chút lo lắng lại hiện lên một chút phức tạp.

Nhưng bà rất nhanh dời đề tài đi: “Cậu Lê mau ăn chút cháo đi, để nguội thì tanh lắm.”

Lê Hân không xác định được sự khả nghi thoáng qua trong khóe mắt của dì Vân là gì, nhưng cậu nhớ rõ trước đây dì Vân mỗi lần đều nói như vậy với Uý Trì Hi: “Tiếu Hi mau ăn cháo đi, để nguội thì tanh lắm.” Cho nên cậu tạm thời không tính toán tới chuyện mình bị bắt tới A thị, cậu cũng không có nghĩ tới chuyện bác sĩ Trầm trong lúc cậu hôn mê đã chuẩn bệnh cho cậu. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt thấp giọng mở miệng:

“Dì Vân…… tên…… con tên Lê Hân.”

Tiếng nói thực khàn, nguyên nhân là do trong thời gian dài không có uống nước.

Dì Vân chắc là không nghĩ tới câu đầu tiên cậu nói lại là câu này, hơi hơi sửng sốt, bất quá lập tức phản ứng lại, rót một ly nước cho cậu: “Được rồi, Lê Hân.”

Ly nước này giải cứu cổ họng đang khát khô của cậu, cũng áp chế cổ họng cậu sắp không kiềm chế được nữa nghẹn ngào.

Vì che dấu, Lê Hân uống hết nước liền xoay người đi tới cái bàn tròn nhỏ, cúi đầu cầm lấy cái thìa múc cháo vào miệng, vẫn là hương vị thơm mát quen thuộc.

Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một hồi tiếng chuông di động. Lê Hân ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra – lúc cậu mới tỉnh lại còn phát hiện không tìm thấy di động của cậu.

Chỉ thấy dì Vân từ trong túi tiền của mình lấy di động ra, bắt cuộc gọi, sau khi nói với đối phương hai câu “đúng vậy”, liền cầm điện thoại đưa tới trước mặt Lê Hân: “Ngài Uý Trì gọi điện thoại tới.”

Lê Hân đột nhiên sợ hãi, nhìn di động trong tay dì Vân cứ như  ‘mãnh thú và dòng nước lũ’: “Ai là…… ngài…… Uý Trì?”

(Con mãnh thú dù hung ác, dũng mãnh tđâu khi gp dòng nước lũ cũng s hãi không dám tiến lên)

“Là ngài Uý Trì Diễm.” Dì Vân không phát hiện ra Lê Hân vô cùng sợ hãi, ba chữ “Uý Trì Diễm” được nói ra không do dự, cầm điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt Lê Hân.

Cuối cùng cũng phải dứt khoát rồi? Chung quy cậu cũng phải biết vì cái gì mà y phải tốn nhiều sức lực như vậy đem mình về A thị? Luôn chạy trốn né tránh, không bằng trực tiếp mặt đối mặt nói mọi chuyện rõ ràng?!

Lê Hân một bên giống như tráng sĩ cắt cổ tay, một bên run rẩy nâng tay lên, cuối cùng cầm lấy điện thoại, đưa tới lỗ tai.

Đối phương hình như nghe thấy tiếng động, giọng nói trầm thấp dễ nghe theo sóng điện thoại vào trong tay Lê Hân: “Lê Hân, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”