Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 315




Hoàng đảng bàng quan, Nội các càng thêm dùng sức bôi đen Hạ Mạt, dưới sự nỗ lực không ngừng của Nội các, vầng sáng “thần tượng toàn dân” trên đầu Hạ Mạt cuối cùng đã có xu thế hắc hóa.

Vì thế, các thành viên Nội các một người làm quan cả họ được nhờ.

Trong đại sảnh đãi khách của phủ tổng lý, mọi người nói cười hoà thuận vui vẻ.

Yến hội chính thức bắt đầu, Locker nhẹ nhàng làm động tác cụng ly với những người ở bên dưới, “Vì một ngày mai càng thêm tốt đẹp, cụng ly.”

Mọi người đồng thời giơ lên chén rượu, “Cụng ly.”

Locker ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Tâm tình của lão hôm nay vô cùng tốt, ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng càng thêm rõ ràng, “Các vị, đối thủ của chúng ta rốt cục đã tự loạn trận tuyến.”

“Đại nhân, bọn họ bây giờ ngay cả người nhà cũng không rảnh để bận tâm, lại như thế nào bình tĩnh được?”

“Ha ha ha.” Locker giơ lên chén rượu với người vừa nói chuyện, cách không chạm vào một chút.

Người kia vô cùng vinh hạnh, vì biểu đạt thành ý mà uống hết cả một ly.

“Bôi đen Hạ Mạt, không chỉ có ý nghĩa kéo hắn xuống ngựa mà càng quan trọng hơn chúng ta có thể mượn cơ hội này đả kích Hoàng đảng. Hạ Mạt thân là chuẩn vương phi, càng bởi vì cứu Randall mà bị cuốn vào bão không gian, dù vậy, Hoàng đảng cũng không bảo vệ được cho hắn, thậm chí trơ mắt nhìn hắn bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, thanh danh quét rác. Ha hả ngay cả vương phi mà còn rơi vào kết cục như thế, huống chi là người bình thường? Có Hạ Mạt làm vết xe đổ, ai còn dám khăng khăng một mực đi theo Hoàng đảng?”

Những người còn lại không hẹn mà cùng giơ lên chén rượu, trong miệng hô to, “Đại nhân anh minh!”

Locker xua xua tay, uống một ngụm nhỏ, nói tiếp: “Mượn chuyện của Hạ Mạt để đả kích Hoàng đảng, đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo còn có càng nhiều chuyện quan trọng chờ chúng ta làm. Hôm nay các vị hãy thả lỏng mà ăn, ngày mai các vị cần phải đồng tâm hiệp lực, cần phải làm cho chuẩn vương phi chưa biết sống chết của chúng ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!”

“Vâng!”

Chiến hạm tinh tế của Lạp Hỗ tinh cầu.

Randall ngồi trong phòng chỉ huy, nhìn chằm chằm hình chiếu 3d không chớp mắt.

Trương Lợi đi vào từ bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, nếu Hạ Mạt biết cậu tra tấn bản thân như vậy nhất định sẽ rất khó chịu.”

Randall dùng tay lau mặt, không ngủ hai ngày đối với Alpha mà nói cũng không là cái gì, thế nhưng trạng thái tinh thần không tốt lại là sự thật.

Nam Beta trên ghế phụ nghe thấy bọn họ đối thoại cũng không khỏi gia nhập đội ngũ khuyên bảo.

Hắn là nhân viên kiểm tra dao động không gian của Gamma tinh cầu, lần đầu tiên nghe nói đến tên Randall vẫn là sau khi giải thi đấu liên minh kết thúc, Alpha đến từ tinh cầu loại hai này có thể dẫn dắt Thất quân đoàn đột phá tầng tầng trở ngại, cuối cùng đạt được thành tích thứ hai quả thực làm cho người khác không thể tưởng tượng.

Hắn vẫn luôn rất tò mò Randall vẫn luôn bình tĩnh này trong sinh hoạt hàng ngày là một người như thế nào, cho nên mới xung phong đảm nhiệm vị trí nhân viên kiểm tra ngay khi biết Randall cần giúp đỡ.

Đi đến Lạp Hỗ tinh cầu, sau khi tiếp xúc với Randall hắn mới thật sự cảm nhận được thì ra trên thế giới còn một nam nhân ẩn nhẫn kiên cường đến như vậy.

Ấn tượng mà Hạ Mạt để lại cho hắn cũng không khắc sâu, ước chừng chính là một chế tạo sư có diện mạo xinh đẹp tinh xảo. Nhưng Omega tên là Hạ Mạt này lại có thể có được tình yêu của Hạ Mạt, hắn chỉ có thể nói, Hạ Mạt thực hạnh phúc.

“Điện hạ, ngài đi nghỉ trước đi. Để đến tinh cầu gần nhất còn cần ít nhất 10 tiếng nữa, chờ đến khi đến nơi tôi nhất định sẽ phái trợ thủ đánh thức ngài.”

Thấy nhân viên kiểm tra cũng nói như vậy, Randall bắt đầu dao động.

Trương Lợi không ngừng cố gắng, “Cậu ngồi ở đây cũng không giúp được cái gì, còn không bằng nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến lúc thích hợp tớ sẽ đánh thức cậu trước tiên.”

“…… Được.” Randall đứng dậy rời khỏi phòng điều khiển, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Hắn nghiêng người nằm trên cái giường nhỏ hẹp, nói đến cũng kỳ quái, lúc thường nằm chen với Hạ Mạt trên một cái giường cũng không thấy nhỏ, hiện tại chỉ có một mình hắn lại cảm thấy giường hẹp đến ngay cả xoay người cũng khó khăn.

Nghĩ đến đây, hắn mạc danh mà cười một chút.

Mở ra quang não, lấy ra tất cả ảnh chụp liên quan đến Hạ Mạt.

Ảnh chụp phần lớn là chụp lén, nếu là trước kia hắn rất khó có thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình chụp lén người khác, chính là hiện tại, tất cả lại làm như vốn nên phải như vậy.

Ngón trỏ không nhanh không chậm di từ trái sang phải, hình chiếu thay đổi một tấm lại một tấm, trong các bức ảnh đó có chính diện, có mặt bên, có lúc Hạ Mạt thanh tỉnh, cũng có lúc Hạ Mạt đang ngủ.

Ngón tay bỗng nhiên ngừng trên một tấm ảnh.

Thời gian chụp ảnh là vào ban đêm, ảnh chụp từ bả vai Hạ Mạt trở lên, bởi vì khoảng cách chụp ảnh rất gần cho nên ngũ quan vô cùng rõ ràng, ngay cả lông tơ rất nhỏ trên mặt cũng vô cùng rõ. Hạ Mạt nghiêng thân thể, hai tay đè dưới mặt, khóe mắt cùng khóe miệng đều mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nhìn Hạ Mạt bên trong hình chiếu, Randall cũng không nhịn được nhếch khóe miệng, hắn chậm rãi lật xem hình chụp của Hạ Mạt, chậm rãi, chậm rãi, tầm mắt dần trở lên mơ hồ, ý thức lâm vào hỗn độn, rốt cuộc ngủ rồi.

Lục Tinh.

Hạ Mạt ngủ trưa dậy, lúc đứng lên hung hăng duỗi eo một cái, sau đó chậm rì rì mà ngồi dậy, một bên mặc quân ủng một bên nhìn quanh bốn phía.

Nhìn cả vòng cũng không thấy thân ảnh của Mao Mao, lá gan của tiểu gia hỏa qúa nhỏ, vậy mà không dám tiến vào?

Hạ Mạt buồn cười lắc đầu, đi ra phi thuyền, tầm mắt đảo tới đảo lui trên tảng đá, Mao Mao cũng không ở đó.

Hạ Mạt cào cào tóc, Mao Mao đi đâu vậy? Không phải là về nhà chứ?

Nhớ tới về nhà biểu tình thích thú trên mặt Hạ Mạt phai nhạt đi rất nhiều, Hạ Mạt yên lặng thở dài, đi về phía tảng đá lớn.

Cậu vẫn như cũ mà ngồi xếp bằng trên tảng đá, một tay chống cằm, một tay khác đặt trên đầu gối. Cậu cũng không hiểu biết quá nhiều về nhảy không gian, trước khi đi đến nơi này cậu căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày gặp được chuyện này, cho nên cũng không tích tụ tri thức ở phương tiện này.

Mặc dù cậu trong lúc vô tình đã sử dụng kỹ thuật nhảy không gian nhưng trong lòng cậu lúc đó cũng chỉ toàn là Randall, căn bản không có thời gian cũng không thể tự hỏi chuyện khác, cho nên cũng không hiểu làm thế nào để thực hiện nhảy không gian!

A……

Hạ Mạt ôm chặt đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Vinh Quang 3000X cách đó không xa, yên lặng nghĩ “Chẳng lẽ muốn lấy nó làm vật thí nghiệm?! Trời ạ, thứ này lại gây lên bão không gian cuốn mình đi xa hơn thì làm sao?”

Hạ Mạt rối rắm muốn chết, đúng lúc này, lùm cây bỗng nhiên truyền đến rung động rất nhỏ, ngay sau đó thấy một tiểu gia hỏa lông xù xù quay lại.

Lực chú ý của Hạ Mạt nháy mắt đã bị Mao Mao hấp dẫn.

Mao mao phi thường nhân tính hóa mà nghiêng nghiêng đầu, hình như vô cùng nghi ngoặc với động tác túm lông (tóc) của đại quái vật.

Hạ Mạt vội vàng buông đôi tay, lộ ra mỉm cười với Mao Mao.

Mao Mao thẳng đầu, giơ lên chân nhỏ chỉ về phía lùm cây, đồng thời phát ra thanh âm “Chi chi chi”.

Hạ Mạt có chút nghi hoặc, xem ý của Mao Mao hẳn là muốn nói cho cậu nơi đó có cái gì đi? Cậu cẩn thận mà xuống khỏi tảng đá, đi về phía trước.

Mao Mao thấy động tác của cậu, lập tức nhảy dựng lên chui vào lùm cây.

Hạ Mạt đứng trước lùm cây, trong lòng có chút do dự.

Mao Mao không nghe thấy phía sau có động tĩnh liền dừng lại, nhanh nhẹn xoay người nhìn Hạ Mạt, móng vuốt vẫn chỉ vào phía sau như cũ, thậm chí còn lắc lắc hai cái.

Hạ Mạt chần chờ trong chốc lát, thầm nghĩ: Vậy thì đi cùng nó đi, một động vật nhỏ như thế cũng không thể hại cậu chứ?

Vì thế cậu tiến lên bước vào lùm cây.

Bụi cây nơi này phần lớn cao đến đùi Hạ Mạt, mọc vô cùng dày, đi vào trong này Hạ Mạt thậm chí có cảm giác ngay cả bước một bước cũng khó khăn.

Cũng may diện tích lùm cây cũng không nhiều, chỉ cần năm sáu phút, bọn họ đã đi tới một mảnh đất trống.

Nếu không phải Mao Mao dẫn cậu lại đây Hạ Mạt nhất định không thể biết nơi này lại có địa phương xinh đẹp như vậy.

Hồ nước trong suốt giống như ngọc, sắc thái rực rỡ kiều diễm, còn có những ngọn gió nhè nhẹ, chim chóc tự do bay lượn, cỏ xanh ven hồ……

Cảnh đẹp thuần thiên nhiên như vậy không thể nhìn thấy được ở Lạp Hỗ tinh cầu.

Lạp Hỗ tinh cầu là một tinh cầu công nghệ cao đã qua cải tạo, tinh cầu này ngàn năm trước cũng đã mất đi dấu vết của thiên nhiên, ngay cả cái gọi là rừng rậm nguyên thủy cũng là kết quả của những cây trồng nhân tạo đã qua cải tạo gen.

Hạ Mạt còn không kịp cảm khái đã cảm giác được có gì lôi kéo ống quần của mình, cậu cúi đầu nhìn lại, Mao Mao lập tức hoảng loạn mà nhảy ra sau ba mét, lông trên người dựng lên giống như một con nhím nhỏ.

Tiểu gia hỏa này thật đúng là, rõ ràng nó kéo mình lại đây, rồi lại sợ thành bộ dạng như vậy. Thế nhưng đây mới là động vật, tâm tư thật thuần khiết.

Hạ Mạt ngồi xổm xuống để giảm bớt cảm giác áp bách cho đối phương “Mày muốn làm cái gì?”

Mao Mao cảnh giác mà nhìn chằm chằm Hạ Mạt một hồi lâu, bộ lông dựng thẳng thoáng thu lại “Chi chi, chi chi!” Nó dùng chân trước liều mạng chỉ vào hồ nước.

Hạ Mạt nhìn về phía đó, trừ bỏ một vài con cá nhỏ ngẫu nhiên nhảy lên kiếm ăn thì cái gì cũng……

Cá nhỏ?

Hạ Mạt bỗng nhiên cảm thấy giống như đã hiểu ra cái gì, vì thế đi gần về phía hồ.

Mao Mao nhắm mắt theo đuôi cậu, trước sau vẫn duy trì khoảng cách ba mét.

Hạ Mạt đi đến ven hồ, quan sát kỹ, hồ nước càng thêm trong suốt động lòng, ngồi xổm xuống nhìn về phía mặt hồ, hồ nước từ nhạt biến đậm, đến phần giữa cơ hồ toàn màu đen……..

Toàn màu đen?

Hạ Mạt rõ ràng dừng một chút.

Không đúng đi?

Dựa theo nguyên lý khúc xạ ánh sáng thì cho dù thế nào cũng không thể hoàn toàn biến thành màu đen.

Chính giữa hồ rốt cục là cái gì? Quái vật sao?

Hết chương 315