Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 313




Việc đo lường không gian dao động tạm thời hạn màn.

Đoàn người trở lại Lạp Hỗ tinh cầu.

Randall an bài phòng khách quý cho bạn bè đến từ Gamma tinh cầu, sau khi đưa đám nhân viên kiểm tra không gian vào trong phòng nghỉ ngơi lại hiếm thấy mà vào phòng của A Đạt.

“Thùng thùng” hai tiếng, cửa phòng mở ra, A Đạt ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước cửa, hình như hắn không định nghỉ ngơi.

Randall nhìn thoáng qua bên trong, “Ta vào có được không?”

A Đạt nghiêng người tránh đường.

Randall xoải bước bước vào.

Phòng khách quý của hoàng cung vô cùng xa hoa, ít nhất so với tẩm cung của Randall càng thêm phong phú.

Randall ngồi trên sô pha, lúc đầu không nói gì cả.

“Muốn uống nước không?” A Đạt đứng trước tủ lạnh màu xám bạc, nghiêng đầu hỏi.

“Cảm ơn, không cần.”

A Đạt cũng không nhiều lời, lấy ra một bình nước lạnh, một bên mở nắp kim loại một bên đi về phía sô pha.

Hắn ngồi trên sô pha, ngửa đầu một hơi uống xong nước đá, sau đó đặt lại bình lên bàn trà, “Nếu như cậu muốn nói cảm ơn với tôi thì hiện tại tôi có thể trả lời cậu, không cần cảm ơn.”

Randall vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích như cũ.

A Đạt cũng không thúc giục, thân thể hơi về phía sau, dựa vào lưng ghế mềm mại, không nhanh không chậm mở ra quang não tìm hiểu tin tức.

Hai Alpha vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy, thẳng đến năm phút sau, Randall bỗng nhiên đứng dậy đi về phía cửa, nhìn bộ dáng như là muốn rời đi.

Đúng lúc này, Randall đã đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại bước chân, cũng không quay đầu lại nói: “Ta có một câu hỏi.”

“Mời nói.”

“Vì sao muốn giúp ta?”

A Đạt trầm mặc một chút, trả lời: “Nói thực ra, tôi cũng không phải giúp cậu, mà tôi đang đánh cuộc một khả năng có thể xảy ra.”

Randall không rời đi, như là chờ câu nói sau của hắn

A Đạt nghiêng đầu nhìn bóng dáng hắn, “Đánh cuộc khả năng cường thịnh của Lạp Hỗ tinh cầu.”

Randall bỗng nhiên gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi Hạ Mạt mất tích, “Lựa chọn của cậu nhất định là đúng.” Nói xong nhanh chóng rời đi.

Đần độn ngủ hơn bảy giờ, Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, vừa mở cửa ra nhìn thì thấy trời thực sự tối đen.

Cậu u buồn mà trở lại khoang nghỉ ngơi, sâu trong nội tâm vậy mà nảy sinh ra một cảm giác cô độc.

Hai đời này, trừ bỏ đoạn lịch sử hắc ám bị cầm tù đời trước, cậu chưa từng không nói chuyện với người nào cả một ngày liền, nằm trong căn phòng nghỉ ngơi chật chội, tâm không hiểu mà trở nên khó chịu.

Bụng có chút đói, cậu liền đem tinh thần lực dò ra khỏi phi thuyền, lợi dụng những phân tử thiên nhiên để hợp thành dịch dinh dưỡng.

Miệng vô cùng thèm, cậu đem dịch dinh dưỡng biến thành vị thịt nướng, dù vậy khi chất lỏng nhão dính được đưa vào miệng lại truyền đến một vị gì đó rất lạ, tóm lại phi thường cổ quái.

Cũng may các bảo bảo trong bụng vô cùng ngoan ngoãn, không cố ý quấy rối cậu.

Ăn xong đồ vật, cậu nằm nghiêng trên giường, không tự giác nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Randall.

Còn nhớ rõ biểu tình khiếp sợ lại vui sướng của Randall khi cậu mới được phát hiện ra có thai, còn nhớ rõ Randall nắm mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng ôn nhu giúp cậu cởi giày……

Mỗi một phút giây ở chung với Randall đều ấm áp như thế, làm cho lòng của cậu say mê chìm đắm.

Cậu bị bão không gian cuốn đi, Randall nhất định rất lo lắng, còn có ba ba, phụ thân, còn có phụ hoàng, phụ hậu……

Hạ Mạt nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Ngày mai nhất định phải dậy sớm, cho dù khuyết thiếu khung lý luận cơ bản thì cũng phải nghiên cứu ra biện pháp thực hiện nhảy không gian, nếu không trước khi bảo bảo sinh ra có thể nhìn thấy phụ thân hay không cũng khó nói.

Sắc trời dần dần sáng.

Nắng sớm xuyên qua từng tán lá cây trong rừng, vừa lúc rơi vào trên mí mắt của Hạ Mạt.

Hạ Mạt nhíu mày, hơi nghiêng đầu, sau đó mở to mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào khoang nghỉ ngơi, cả không gian đều mang một màu cam nhạt.

Sáng sớm ở đây thật là đẹp.

Hạ Mạt thói quen mà nhìn thời gian, không nghĩ tới cậu vậy mà chỉ ngủ hơn 3 giờ, lười nhác vươn vai, thích ý đứng lên, mở cửa khoang đi ra ngoài.

Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng, lũ chim dậy sớm đã vui sướng mà đi kiếm đồ ăn trong rừng, ngẫu nhiên có một hai con đầy lòng hiếu kỳ còn chủ động rơi xuống phi thuyền, kêu ríu rít trong chốc lát rồi hô bằng gọi hữu đến cùng, phi thường náo nhiệt.

Hạ Mạt đi trên thảm cỏ mềm mại dính đầy sương sớm, cũng may cậu đi giày quân đội bằng da nếu không sẽ bị hơi nước làm ướt nhẹp. Mỗi một bước đi của cậu đề sẽ tạo thành một dấu chân màu xanh lục ở phía sau. Hạ Mạt đi đến dưới một thân cây lớn, ngồi trên tảng đá trơn bóng, tính toán hợp thành đồ ăn hôm nay.

Còn không động thủ đã có một con vật nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên cây, con thú nhỏ này trông rất giống loài sóc của địa cầu cổ, đầu nho nhỏ, chân trước cũng nho nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng trên mặt liếc qua liếc lại, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Hạ Mạt chưa từng gặp được cộng vật thông minh nhanh nhẹn như vậy ở Lạp Hỗ tinh cầu, vì thế thầm đặt cho nó một cái tên, Mao Mao.

Mao Mao đứng bên kia tảng đá, đầu hơi nghiêng, cái đuôi to xõa tung lay động qua lại.

Hạ Mạt vẫy tay với nó.

Nó như bị kinh sợ, sau đó lui về phía sau vài bước, kết quả không cẩn thận trượt ra khỏi cục đá. Hạ Mạt thực không có tâm đồng tình mà phụt cười ra tiếng.

Tiểu gia hỏa nhanh chóng hồi thần lại, hai móng vuốt nho nhỏ bám lên cạnh đá, đầu chậm rãi thò ra, tò mò nhìn Hạ Mạt.

Hạ Mạt không tiếp tục đùa nó, ăn xong dịch dinh dưỡng liền bắt đầu suy nghĩ về nhảy không gian.

Thấy đại quái vật vẫn luôn không có động tĩnh, Mao Mao to gan đi đến gần, mỗi một bước đi của nó đều rất cẩn thận, thẳng đến khi đến rất gần rồi mà vẫn không thấy đại quái vật có phản ứng gì, vì thế liền ngầm cho rằng đại quái vật sẽ không tổn thương nó, liền cả gan nhảy đến trên vai của Hạ Mạt, thậm chí còn thản nhiên ngồi xuống.

Hạ Mạt đương nhiên cảm giác được sức nặng trên vai, đôi mắt mở ra một khe hở, thấy tiểu gia hỏa kia đang thản nhiên đong đưa đuôi to ở trên vai mình, khóe miệng chậm rãi giương lên, tiểu gia hỏa này thật đơn thuần đáng yêu, cậu lại một lần nữa nhắm mắt lại không để ý đến Mao Mao.

Một người một sủng ngẩn ngơ cả nửa ngày.

Giữa trưa, bụng Hạ Mạt lại một lần nữa vang lên tiếng thầm thì, cậu mở to mắt, nhìn loại quả lớn tươi mát mọng nước trước mặt phát ngốc.

Mao Mao tò mò nhìn cậu, lại nhìn trái cây, hai cái chân trước nhỏ xinh hợp lại xoa xoa một cái, bỗng nhiên lẻn đến trên cây, lại không hái hai trái cây đó mà dùng miệng cắn đứt một đoạn dây leo, ngậm xuống dưới đặt lên trên tảng đá.

Hạ Mạt nhìn dây leo, đoạn dây leo đó chỉ to bằng ngón út, mặt trên có bốn năm loại trái cây diện mạo bình thường, lớn tầm quả mận, mặt ngoài có màu xanh nhạt.

Cậu đã đoán được ý của Mao Mao, thế nhưng vẫn cảm thấy vô cùng kinh hỉ như trước, vì thế cậu chỉ chỉ chính mình “Cho tao?”

Mao Mao không nghe hiểu Hạ Mạt, chỉ đẩy đẩy dây leo về phía Hạ Mạt, sau đó đoan đoan chính chính ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hạ Mạt thử vươn tay, thấy Mao Mao quả nhiên không có phản ứng gì khác, vì thế yên tâm hái trái cây xuống, bỏ vào miệng nhẹ nhàng cắn một cái, lại ngon ngoài dự đoán!

Hương quả nồng đậm hỗn hợp vị chua ngọt, ăn ngon đến không thể tưởng tượng! Hoàn toàn đền bù khát vọng đối với trái cây của cậu từ khi bắt đầu diễn tập đến nay.

Hạ Mạt lập tức mở to hai mắt, nháy mắt mở rộng tâm hồn ăn uống, hai ba cái nhét toàn bộ trái cây vào trong miệng.

Mao Mao nghiêng đầu nhìn cậu, thấy đại quái vật phi thường thích loại đồ ăn này vì thế lại nhảy lên cây, nhanh nhẹn kéo xuống dây leo thứ hai.

Hạ Mạt lại một lần không chút khách khí ăn xong, trái cây rất no bụng, cậu thân thiện nhìn tiểu bằng hữu thân thiện săn sóc này, chỉ chỉ phi thuyền ở giữa đám cỏ, “Tao muốn nghỉ trưa, mày có tới không?”

Mao Mao nghiêng đầu, không rõ lời cậu.

Hạ Mạt cũng không hy vọng xa vời động vật ở trên tinh cầu này có thể hiểu tiếng người, vì thế cười với Mao Mao,  “Cảm ơn mày chiêu đãi”, sau đó nhảy xuống hòn đá, đi vào trong phi thuyền.

Mao Mao đứng ở trên tảng đá, chân trước nhỏ gác trước ngực, nhìn chằm chằm đại quái vật đi vào trong miệng của một quái vật lớn hơn nữa, nghiêng đầu sửng sốt một lúc lâu, mới nhảy xuống cục đá, đi tới đi lui xung quanh quái vật siêu lớn.

Tại sao lại cảm thấy quái vật siêu lớn này vô cùng quen mắt a?

Rốt cuộc đã nhìn thấy ở đâu?

Hạ Mạt trở lại phòng nghỉ ngơi, cậu cũng không đóng cửa hoàn toàn cửa khoang như lúc trước mà cố ý để lại một khe hở bằng nắm tay, vừa vặn có thể cho phép Mao Mao đi vào.

Cậu vốn nghĩ nếu Mao Mao tò mò thì có thể đi vào thông qua cái cửa này, thế nhưng hiển nhiên cậu đã đánh giá quá cao sự can đảm của Mao Mao, tiểu gia hỏa ở bên ngoài suốt một tiếng đồng hồ cũng không dám bước ra bước đầu tiên.

Dạo qua một vòng lại một vòng, Mao Mao xoay người nhảy vào lùm cây, linh hoạt rẽ ngang rẽ dọc, đi vào bên hồ.

Đây là một cái hồ gần như hình tròn trong rừng, hồ nước rất lớn, đường kính tầm 500m, nước vô cùng trong, nhan sắc đậm dần về giữa, đến giữa hồ nước đã hoàn toàn là màu đen, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện một bóng ma mờ mờ thật lớn.

Mao Mao ngồi xổm bên bờ hồ, nhìn tôm cá trong hồ mà chảy nước miếng ròng ròng, nó thử vươn móng vuốt vớt một cái, cái gì cũng không vớt được, lại còn làm cho bộ lông ở móng vuốt ướt sũng, móng vuốt nhỏ nhanh chóng lắc lắc, sau đó nó vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm, không cam lòng tiếp tục ngồi chờ.

Nếu lúc này Hạ Mạt ở đây thì nhất định sẽ cảm thấy vô cùng tò mò với thứ ở giữa hồ.

Không nghĩ tới, đây đúng là cơ hội để cậu rời khỏi Lục Tinh!

Hết chương 313.