Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 252




Lời nói này rất lớn tiếng, mấy nhân viên công tác đứng ở phía trước cửa thang máy đều nghe thấy được, lại không để ý đến.

Omega này đại khái là trong nhà nuông chiều đã quen, thấy không ai để ý đến hắn, lại nghĩ ra được cái khác, hai tay chống nạnh châm chọc nói: “Đều là kẻ điếc sao? Ngay cả lời ta nói cũng không nghe được?”

Các thành viên còn lại nghe vậy liền kéo kéo ống tay áo của hắn, lại bị hắn một chưởng đẩy ra, “Hiệu suất làm việc chậm  như vậy thực sự là một đặc sắc lớn của Airwolf tinh! Cho nên vì thế mà trong liên minh tinh cầu Airwolf tinh chỉ có thể là tên thứ năm!”

Người chung quanh nghe thấy lời của hắn, không khỏi cẩn thận khe khẽ bàn luận.

Hạ Mạt cảm thấy lai lịch của người này có lẽ không đơn giản, vì vậy hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Trương Lợi nhìn quang não, nói ra: “Hắn gọi D. Mongolia, đến từ Fillet tinh cầu.”

“Fillet tinh cầu?” Hạ Mạt hỏi.

“Tên thứ ba trong Bảng xếp hạng trình độ phát triển tổng hợp của các tinh cầu.”

“Bảng xếp hạng trình độ phát triển tổng hợp của các tinh cầu?” Hạ Mạt cảm giác mình tựa hồ đang nghe đến một thứ gì đó vô cùng ghê gớm.

“Bảng xếp hạng này căn cứ vào các phương diện kinh tế, quân sự, dân số để tính ra.”

“Tinh cầu của chúng ta xếp hạng thứ bao nhiêu?”

Trương Lợi sắc mặt có chút khó coi.

Randall nói: “79.”

“Thứ 79?”

Randall thấy cậu vẫn không rõ, vì vậy nói bổ sung: “Miễn cưỡng tính trung bình, thực lực kinh tế và văn hóa của chúng ta ở top trên nhưng thực lực quân sự lại khiếm khuyết khá lớn.”

Hạ Mạt mím môi, thầm nghĩ thì ra là như vậy. Như thế xem ra, Fillet tinh cầu có lẽ rất lợi hại, trách không được cái tên gọi là D. Mongolia này lại dám làm càn như vậy.

Gần như tất cả mọi sau kh biết rõ D. Mongolia đến từ Fillet tinh cầu thì cũng không dám nghị luận thêm.

Gặp không ai dám giằng co với hắn, D. Mongolia càng ngày càng làm càn, hắn ra sức vỗ vỗ mặt bàn, làm cho bàn ăn lay động phát ra tiếng loảng xoảng.

“Người ở Airwolf tinh thật sự là càng ngày càng yếu, trách không được sẽ từ thứ 4 xuống đến thứ 5.” Thật vất vả đến phiên D. Mongolia vào thang máy, hắn hung hăng trừng mắt Beta nam đứng bên phải canh giữ thang máy một cái, sau đó chỉ cao khí bước vào thang máy.

Vốn là chuyện này đã được coi như là kết thúc, lại không nghĩ tới một Beta nam đi phía sau vậy mà bất cẩn dẫm vào gót chân của D. Mongolia, D. Mongolia lảo đảo một cái, cả người suýt nữa té ngã trên đất!

Cái này xem như chọc tổ ong vò vẽ!
  1. Mongolia ổn định thân hình, bén nhọn vừa quay đầu lại, lập tức khóa chặt Beta nam kia.
Beta nam vừa nhìn thấy hắn trừng mắt như sắp nổ tung, trong đầu lập tức nhảy ra ba chữ “Chết chắc rồi”, hắn lập tức đi lên trước ôn tồn nói: “Thật xin lỗi thật sự là thật xin lỗi, đều là tôi không chú ý, đều là tôi không cẩn thận…”
  1. Mongolia trừng to mắt nhìn hắn, không nói hai lời một cước đá vào bắp chân của hắn.
Beta nam đau đến ngũ quan vặn vẹo, hết lần này tới lần khác còn không dám lên tiếng, vẫn ăn nói khép nép cầu xin sự tha thứ của hắn như trước.

“Mày, tinh cầu nào?!”

Beta nam không dám trả lời.
  1. Mongolia làm bộ muốn đánh, Beta nam vội vàng hai tay ôm lấy đầu, lắp bắp trả lời: “Hồ, Hồ Khả tinh.”
“Hừ!” D. Mongolia cao ngạo nhấc cằm lên, “Căn bản là không có nghe qua, hơn phân nửa là tinh cầu rách rưới ở phía cuối đúng không?”

Thân thể Beta nam co rúm lại không dám phản bác

Đội viên bên cạnh hắn cũng là bộ dáng sợ hãi, không dám chen vào.

Hạ Mạt đứng ở phía sau, bởi vì cái đầu thấp nên chỉ có thể thấy đại khái, thế nhưng từ nét mặt của Randall, Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ, kết hợp với giọng nói chanh chua mà cậu nghe được, cũng có thể đoán ra đại khái.

Theo lý mà nói bị đạp gót chân cũng không phải là chuyện lợi, xấu chính là ở chỗ cái người bị đạp gót chân này đến từ Fillet tinh cầu, hơn nữa còn là một sát tinh không dễ chọc, vấn đề này đã không dễ nói rồi.

Lance quyệt miệng lầm bầm: “Lớn lên cũng không có gì đặc biệt a, tính tình vẫn còn lớn.”

Hạ Mạt thầm nghĩ Lance làm sao sẽ biết rõ tướng mạo của người này, nhìn sang bên cạnh mới biết Vu Triết đã đột nhập vào camera trong đại sảnh, lúc này bên trong quang não đang phát tình hình ở trước thang máy!

Hạ Mạt không khỏi một trận hắc tuyến, thì ra kỹ thuật Hacker còn có thể dùng ở chuyện này sao?

Chửi bậy thì chửi bậy, Hạ Mạt cũng tiến tới xem.

Giờ phút này một cái chân của D. Mongolia đang ở bên trong thang máy, một chân giẫm ở ngoài thang máy, bởi vì hành vi cực kỳ nguy hiểm này của hắn mà một phần hai thang máy của cả tòa nhà đều bị đình chỉ vận hành.

Hai gã Beta nam của Airwolf tinh đứng ra định hòa giải.

Tên Beta nam xui xẻo kia cũng không ngừng cúi người xin lỗi.

Nhưng mà D. Mongolia vẫn không chịu thỏa hiệp như trước.

Người vây xem đều bận tâm Fillet tinh sau lưng D. Mongolia nên không dám nhiều lời, nhưng mà ánh mắt nhìn Omega lại không thân thiện

Đồng đội của D. Mongolia cũng không muốn nháo lớn chuyện này, dù sao một tuần lễ sau bọn họ đều phải sống ở đây, vì vậy nhao nhao mở miệng khuyên nhủ: “Cứ như vậy đi cứ như vậy đi, hắn cũng không phải là cố ý.”

“Không phải cố ý?!” D. Mongolia trừng to mắt nói khoa trương: “Các người không phát hiện gót chân của tôi đều bị dẫm nát sao?!”

Đồng đội thấp giọng hỏi: “Hắn đã thành tâm xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Rất đơn giản.” D. Mongolia cười cười, bễ nghễ nhìn xuống Beta nam, “Tao muốn mày quỳ xuống lau sạch vết bẩn trên giày tao! Còn muốn ở trước mặt mọi người, thừa nhận mẫu tinh của mày là tinh cầu thấp kém!”

Cái này vừa nói ra, đừng nói người vây xem, cho dù đồng đội của hắn đều cảm thấy không thích hợp, nhao nhao khuyên hắn thu hồi lời nói mới rồi.

Nhưng mà gia tộc của D. Mongolia ở Fillet tinh cầu khổng lồ vô cùng, cho dù các đội ngũ khác muốn ngăn cản thì cũng chỉ có thể mềm giọng khuyên bảo, căn bản không có bất cứ tác dụng gì

Đám người phía sau.

Lance nhăn đầu lông mày, “Người này thật ác, chà đạp tôn nghiêm cá nhân thì thôi, lại cưỡng bức người khác nói ra lời nói như vậy?”

Hạ Mạt giật nhẹ tay áo của y, nghiêm túc dặn dò: “Nhỏ giọng dùm một chút, đừng để tên ôn thần bên ngoài nghe thấy được.”

“Phụt… Bảo tớ nhỏ giọng, cậu còn gọi hắn là ôn thần?”

“Nếu không còn có thể tên gì?” Hạ Mạt nhìn hình chiếu ba chiều, ánh mắt rất là phức tạp.

Đời trước cậu cũng từng là loại người cuồng vọng kiêu căng như D. Mongolia, cũng không biết hữu ý vô ý đã đắc tội bao nhiêu người, càn rỡ hai mươi năm, cậu cuối cùng đã nhận đến trừng phạt, may mà trời cao chiếu cố cậu, cho cậu một cơ hội làm lại. Nếu như có thể, cậu hy vọng Omega này cũng có cơ hội hối cải làm người mới như cậu.

Bất quá cái này căn bản là không thể nào, cậu biết rõ.

Chỉ có khi gần đến tuyệt cảnh mới có thể triệt để tỉnh ngộ, đời trước không phải cậu cũng như thế sao?

Lập tức hai bên đã giằng co gần 10 phút, hai tên Beta của Airwolf tinh bắt đầu liên hệ nhân viên cấp cao, hy vọng họ có thể ra mặt giải quyết chuyện này.

Nam Beta Hồ Khả tinh cong thắt lưng, cả người đều đang khe khẽ run rẩy.

Đội ngũ phía sau hắn đều vô cùng tức giận với lời nói của D. Mongolia, xác thực giận mà không dám nói gì.

Cuối cùng, Beta nam chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo lên ống tay áo, lau sạch gót giày của D. Mongolia.
  1. Mongolia cười khinh miệt, ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi, đừng có dùng cái bộ quần áo thối nát kia của mày chạm vào tao. Được rồi, chỉ cần mày nói ra câu kia tao sẽ thả mày đi.”
Beta nam chậm rãi đứng lên, đầu buông xuống, hai tay nắm thành quả đấm để sát mép quần, giống như đang cật lực nhẫn nại cái gì, sau một lát, hắn từ trong miệng bài trừ ra mấy chữ, “Tôi sẽ không nói.”

“To hơn một tí, tao không nghe thấy.”

Beta nam thoáng đề cao âm lượng, “Tôi sẽ không nói.”

“Mày chưa ăn cơm sao? Quả nhiền là từ tinh cầu loại kém đi ra, ngay cả nói cũng không rõ ràng.”

Thân thể Beta nam càng rung dữ dội, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu khàn cả giọng rống to: “Tôi sẽ không nói! Tôi sẽ không vũ nhục mẫu tinh của mình!”
  1. Mongolia bị tiếng hét của hắn làm giật mình kêu lên một cái, thân thể không tự chủ lui về sau nửa bước, rất nhanh liền kịp phản ứng, thẹn quá thành giận móc ra súng Laser mini, trực tiếp đem họng súng nhắm ngay Beta nam!
Mọi người nhìn thấy lập tức liền cả kinh lùi về phia sau

“Tản ra, tranh thủ thời gian tản ra! Đây chính là cơ giáp do Fillet tinh cầu chế tạo, nói không chính xác chính là cấp S! Đừng để cho ngộ thương chính mình!”

Lão sư đứng đầu Fillet tinh cầu thấy thế, quát khẽ nói: “Em làm gì?! Còn không mau thu súng lại!”
  1. Mongolia liếc hắn, cười khẽ: “Sợ cái gì? Chẳng qua chỉ là sản phẩm loại kém do tinh cầu thấp kém sản xuất ra thôi, cho dù giết thì có thể làm sao? Chẳng lẽ Hồ Khả tinh của hắn có thể đối kháng với Fillet?”
Trong đám người, Hạ Mạt trông thấy mọi chuyện trở thành như vậy liền vô cùng lo lắng, cậu muốn cầu Randall có thể ra mặt ngăn lại, nhưng là vừa nghĩ tới thực lực cách biệt giữa Fillet tinh cầu cùng Lạp Hỗ tinh cầu, lại cảm thấy Randall không nên vì một người không quen mà can thiệp vào.

Trong lòng mâu thuẫn không thôi, đã nhìn thấy Randall cúi đầu nói vài câu với Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ.

Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ tự nhiên lui về phia sau, mơ hồ đem mấy người Hạ Mạt bảo vệ ở bên trong.

Mà Randall thì lách lên phía trước.

Hạ Mạt vội vàng hô: “Randall!”

Randall quay đầu nhìn cậu một cái, cười nói: ” Yên tâm”, rất nhanh liền biến mất ở trong đám người.

Hạ Mạt khẩn trương nhìn phương hướng Randall biến mất, hai tay chặt chẽ níu cùng một chỗ.

Laurent ở phía sau trông thấy hành vi của Randall, không khỏi ôm cánh tay cười nhạo, “Thật đúng là thích xen vào việc của người khác, sơ ý một chút liền biến thành tranh chấp tinh tế, ta ngược lại muốn xem xem Randall giải quyết như thế nào.”
  1. Mongolia cầm lấy súng Laser nhắm ngay Beta nam, “Mày rốt cục có nói hay không.”
Beta nam nhắm mắt lại, “Cho dù cậu giết tôi thì tôi cũng không nói!”

“Ha ha, thật nhìn không ra mày chính là người có cốt khí, được! Mày đã có cốt khí như thế, tao sẽ thành toàn mày!” D. Mongolia bóp cò.

Trong nháy mắt, người vây xem liền phát ra tiếng thét chói tai, cũng không có thiếu người trực tiếp nhảy cửa sổ chạy trốn; lão sư dẫn đội của Fillet tinh cầu, Beta nam của Airwolf tinh cầu đều ý đồ ngăn cản, lại không còn kịp rồi!

Mọi người chỉ nghe thấy “Tiếng ầm ầm” to lớn, thủy tinh của cả tòa nhà đều phát ra tiếng ầm ầm rung động!

Năng lượng cao đã phá hủy thiết bị cung cấp điện cùng với thiết bị giám sát của cả tòa nhà, đại sảnh vốn sáng ngời bỗng tối đi không ít, cùng lúc đó, hình chiếu bên trong quang não của Vu Triết xuất hiện ba chữ “Không tín hiệu”.

Sau khi Hạ Mạt nhìn chằm chằm hình chiếu nửa ngày, bỗng nhiên không hề có điềm báo mà giãy dụa xông lên phía trước.

Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ tay mắt lanh lẹ chế trụ cậu.

Trương Lợi tranh thủ thời gian khuyên bảo: “Randall điện hạ làm việc rất có chừng mực, nhất định sẽ không xảy ra chuyện!”

Hạ Mạt căn bản nghe không vào, chỉ một bên cạnh giãy dụa, một bên kêu lên: “Thả tớ ra! Thả tớ ra!”

Trương Lợi hai tay bắt lấy bả vai Hạ Mạt, dùng sức quát: “Hạ Mạt!”

Hạ Mạt rốt cục bị gào tỉnh, cậu mờ mịt nhìn Trương Lợi, nói giọng khàn khàn: “Điện hạ còn ở trước mặt…”

“Hắn sẽ không xảy ra chuyện.”

“Thật sẽ không xảy ra chuyện sao?”

Trông thấy khuôn mặt bởi vì kinh hãi quá độ mà trắng bệch của cậu, Trương Lợi khẳng định: “Điện hạ nhất định không có việc gì. Mặc dù cậu không tin tưởng điện hạ thì cũng phải tin tưởng cơ giáp do mình hợp thành.”

Hết chương 252.