Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 208




Dưới đài một mảnh oán than dậy đất, huấn luyện viên chính vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh.

“Đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt! Trước khi các em chính thức trở thành một người chiến sĩ, điều kiện huấn luyện càng gian khổ thì khả năng sống sót trên chiến trường tương lai của các em càng lớn!”

Tiếng huyên náo dần dần nhỏ đi, cho đến khi toàn bộ hội trường yên tĩnh không tiếng động.

“Chúng ta không mong học sinh có thể hiểu ngay, chỉ hy vọng sau khi các em tiến vào chiến trường thì sẽ không trách chúng ta quá mức nhân từ!”

Sau giây phút tạm dừng lại ngắn ngủi, huấn luyện viên chính lớn tiếng tuyên bố: “Hiện tại, thi đấu khiêu chiến sinh tồn trong rừng rậm 3D của trường Exxon chính thức bắt đầu! Mời các vị học viên tự động tiến vào trụ sở huấn luyện!”

Đại đội ngũ nối đuôi nhau mà vào.

Hạ Mạt nhắm mắt theo sát phía sau Randall, đi vào cánh cửa kim loại to lớn.

Cảnh sắc bên trong và bên ngoài cách cửa vô cùng khác biệt. Ngoài cửa là một loạt các kiến trúc xi măng, mà bên trong cửa lại là rừng cây rậm rạp không thấy điểm cuối, không khí nóng ẩm giống như là một cái khăn nóng, che lên mặt làm cho mọi người không thể thở nổi.

Sau khi tất cả mọi người tiến vào trong sân huấn luyện thì cửa hợp kim tự động đóng.

Sáu người Hạ Mạt đứng trong một góc không thu hút

Trương Lợi nhìn nhóm học sinh túm tụm thành tốp năm tốp ba, thấp giọng nói: “Xem ra tất cả mọi người giống như chúng ta, đã xác định được đội ngũ.”

Hạ Mạt hỏi: “Mục tiêu của chúng ta là cái gì?”

“Dựa theo quy định của những lần trước thì mục tiêu đã được đưa vào bên trong quang não rồi.”

Sáu người không hẹn mà cùng xem xét quang não, Lance là người nói đầu tiên: “Có tin tức! Viết là xác định thành viên của đội, cũng truyền danh sách đến chỗ liên lạc viên.”

Hạ Mạt tiến lên trước cẩn thận xem xét, “Tại sao bên trong quang não của tớ lại không có cái gì?”

Trần Khiết cùng Vu Triết cũng nói: “Tớ cũng không có tin tức.”

Trương Lợi trầm ngâm một lát, nhìn về phía Randall, “Đại điện hạ, ngài có chứ?”

Randall lắc đầu.

Trương Lợi nói: “Vậy trước tiên cứ truyền danh sách cho liên lạc viên đã, có lẽ nhiệm vụ tiếp theo sẽ căn cứ vào thành viên của đoàn đội để xác định.”

“Được.” Lance rất nhanh đưa tên của đội viên vào, gửi đi, y lập tức ngẩng đầu hỏi: “Có tin tức chưa?”

Mấy người hai mắt nhìn nhau.

Hạ Mạt bỗng nhiên nói: “Tớ nhận được! Tớ nhận được!” Cậu vội vã cuống cuồng mở tin tức, nội dung là: Nhiệm vụ một, chiếm đất làm vua.

Yêu cầu:

1, Trước 12 giờ trưa ngày hôm nay, xác định căn cứ phòng thủ của các thành viên trong tổ.

2, Một căn cứ chỉ cho phép một tiểu tổ phòng thủ, một khi căn cứ bị các tiểu tổ khác chiếm đóng thì chỉ có thể tìm một căn cứ khác.

Ngoài hai điều kiện trên thì dù một điều kiện nào chưa thoản mãn đều sẽ khấu trừ 10 điểm của toàn đội.

Ghi chú: Căn cứ được đánh dấu bằng những kiến trúc có cờ màu.”

Hạ Mạt đọc xong, mờ mịt ngẩng đầu, “Cho nên, ý là…”

“Chiếm lĩnh kiến trúc.” Trương Lợi một bên thấp giọng nói, một bên cảnh giác quan sát các tiểu tổ xung quanh, “Có lẽ mọi người cũng lấy được nhiệm vụ giống như chúng ta. Trụ sở huấn luyện lớn như vậy, nếu như không thể chiếm được căn cứ cách mình gần nhất thì chỉ có thể đến chỗ xa hơn.”

“Vậy chúng ta…”

“Tốc độ! Phải nhanh chóng chiếm được kiến trúc trước các tiểu tổ khác!” Trương Lợi còn chưa dứt lời, phi thuyền mini Vinh Quang 3000 đã đột nhiên xuất hiện ở trên không, “Nhanh! Lên phi thuyền!”

Sáu người nhanh chóng chạy vào trong phi thuyền.

Cửa khoang khép lại, Vinh Quang 3000 dùng tốc độ cao nhất bay về phía nam.

Cùng lúc đó, đám người Tống Tu vẫn luôn theo dõi tỉ mỉ từng hành động của nhóm Randall lập tức nói cho Laurent: “Đại nhân! Bọn họ đã xuất phát!”

“Thật sao?” Laurent đóng quang não, dáng tươi cười quỷ dị vuốt ve ngón út tay trái “Đuổi theo.”

“Vâng!”

Đợi đến khi đoàn người Laurent đã rời đi, những tiểu tổ còn lại mới bắt đầu cất cánh, tìm kiếm lãnh địa của mình.

Trong Vinh Quang 3000.

Sáu người tụ tập trong phòng điều khiển

Vu Triết ngồi trên ghế dựa, trước mặt là sáu cái màn hình theo dõi bên ngoài, trong hình là cảnh của sáu hướng cao thấp trái phải trước sau.

Bỗng nhiên, một màn ảnh trong đó nhanh chóng xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, Vu Triết nhíu mày, “Phía sau có phi thuyền tới gần, đoán chừng là Laurent.”

“Tới thật là nhanh.” Lance mặt lạnh, “Gã có ý gì? Định ngay từ đầu đã đuổi theo chúng ta không buông? Mục đích thật đúng là rõ ràng.”

Randall ngồi trên ghế chỉ huy, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng phía trước, “Không cần phải xen vào gã, khiêu chiến mới bắt đầu, bọn họ tạm thời sẽ không ra tay. Vu Triết, tranh thủ thời gian xác định thành lũy mục tiêu.”

“Ừm.” Vu Triết cúi đầu vào quang não, vốn là sáu màn hình theo dõi lập tức đổi thành hình ảnh ba màu trắng xanh hồng lấy phi thuyền làm trung tâm, trong đó màu xanh lục là thảm thực vật, màu đỏ là động vật, màu trắng là chất vô cơ, “Thành lũy gần đây cách khoảng 3000m về phía tây nam.”

“Trần Khiết, tiến về phía mục đích!”

“Được!” Trần Khiết lập tức sửa đổi lộ trình của phi thuyền, trực tiếp thẳng hướng mục tiêu.

Trong phi thuyền màu đen.

Tống Tu nói: “Đại nhân, bọn họ thay đổi hướng đi.”

“Ha ha, nhanh như vậy liền phát hiện được mục tiêu?” Laurent bắt chéo hai chân, dáng cười dần dần mở rộng

“Cần đuổi theo mau sao?”

“Không cần, chậm lại tốc độ, nhìn xem bọn họ đóng quân ở đâu.”

“Chẳng lẽ chúng ta không cần đóng quân ở gần bọn họ?”

“Chúng ta cũng không cần thiết phải thân cận quá, chỉ cần biết vị trí của bọn hắn, còn sợ không tìm thấy phương hướng công kích sao?”

“Ừm.” Tống Tu hiểu ý.

Nhân viên điều khiển lập tức làm giảm tốc độ

Laurent cầm lên cốc cà phê bên cạnh, ưu nhã ung dung nhấp một cái, gã nhìn chằm chằm chiếc phi thuyền màu bạc đang dần dần nhỏ đi trong màn ảnh, dáng tươi cười càng ngày càng đáng sợ.

——

Khoảng cách 3000m đối với một chiếc phi thuyền lấy tốc độ là chủ yếu như Vinh Quang 3000 mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt

Căn cứ vào hình ảnh giám sát, phi thuyền đã nằm trên vùng màu trắng

Vu Triết hoán đổi hình ảnh theo dõi, trong tấm hình, phía dưới phi thuyền tất cả đều là đại thụ che trời, căn bản thấy không rõ tình huống dưới mặt đất.

Randall nói: “Trương Lợi, Trần Khiết, đi xuống xem một chút.”

“Vâng!”

“Chú ý an toàn.”

Trương Lợi cùng Trần Khiết lập tức lấy ra cơ giáp loại nhẹ, nhảy xuống phi thuyền.

Vu Triết lập tức kết nối với cơ giáp của hai người, cũng truyền hình ảnh mà bọn họ nhìn thấy được ra giữa không trung

Ngay từ đầu, bên trong hình chiếu chỉ là tầng tầng lớp lớp màu xanh lá cây, mà ngay cả tình huống cách xa 1m cũng không thấy. Chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, tầm mắt liền trở nên rộng rãi

Hạ Mạt kinh ngạc loại thực vật khổng lồ có hình thù kỳ quái trước mắt, trong lúc nhất thời cảm giác hoa mắt!

Giữa không trung, một cái cây thô to như eo của người trưởng thành mọc ra một nụ hoa hẹp dài, nụ hoa dài 2m, chỗ rộng nhất chưa tới 1m, bên ngoài rìa tất cả đều là răng cưa màu đỏ!

Trên mặt đất, đám rễ cây màu đen chồng chất lên nhau, cách mỗi 4 đến 5m đều có thể thấy nhị hoa, đầu nhị hoa vặn vẹo, phía dưới đáy màu xanh lam là những đốm nhỏ lấm tấm, hình dạng cực giống rắn hổ mang.

Một loài động vật có lông màu xanh đột nhiên xuất hiện, chú ý cẩn thận tránh khỏi thảm thực vật phía dưới, nó đi đến đầu rễ cây, nhanh nhẹn leo lên, mục tiêu hình như là loại trái cây màu đỏ bên trên, ngay khi Hạ Mạt nghĩ nó có thể xuyên qua từng tầng phòng ngự đến được đích thì thân cây bỗng nhiên mở nuốt chửng con vật đó!

Nó ở bên trong thân cây vùng vẫy vài ba cái, rất nhanh liền khôi phục yên lặng.

Hạ Mạt đột nhiên run lên, thế giới quan đều chuẩn bị phá vỡ!

Thực vật ở trên cái tinh cầu này là như thế nào vậy?! Vậy mà có thể ngụy trang thật như thế?! Đậu xanh rau má cậu căn bản không thể phát hiện được cái vỏ cây kia chính là sản phẩm ngụy tạo a!

Quá kinh khủng! Đây là thực vật ăn thịt trong truyền thuyết hay sao?!

Lừa lão tử ah! Không phải nói phần lớn thực vật có thể gây nguy hại cho con người bên trong sân huấn luyện đều đã bị diệt trừ sao?! Vì sao còn có loại thực vật khủng bố như vậy tồn tại?!

Hạ Mạt bưng lên cốc nước nhấp một ngụm, tâm sợ hãi nói: “Randall điện hạ, có thể tìm được đồ ăn ở chỗ này không?” Không bị thực vật ăn mất chứ?!

Randall nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn nhìn lại Lance cùng Vu Triết, “Đối với chúng ta mà nói, nguy hiểm nhất vĩnh viễn sẽ không là những thực vật này.”

“Được rồi…” Hạ Mạt tiếp tục đặt ánh mắt vào trong hình chiếu

Trần Khiết cùng Trương Lợi một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng tìm được kiến trúc bị dây leo xâm chiếm.

Bởi vì mặt ngoài kiến trúc bao đầy dây leo cho nên thấy không rõ ràng hình dáng ban đầu của nó, chỉ có thể từ hình dáng cơ bản của nó mà đoán được có lẽ đây là lô cốt.

Trương Lợi một đao chém đứt hoa ăn thịt người đang định xông lại, bông hoa to lớn bị chia thành hai nửa, “Bịch” nện ở trên mặt đất, chất lỏng màu xanh biếc tung tóe khắp nơi

“Có lá cờ sao?” Trương Lợi hỏi.

Trần Khiết dùng gậy kim loại chỉ vào một chỗ.

Trương Lợi nhìn theo hướng chỉ của cây gậy, chỉ thấy trong một mảnh đại dương màu xanh sẫm, một tấm vải nhỏ màu đỏ bằng bàn tay đang nằm lẻ loi. Hắn giật giật khóe miệng một cái, “Đây chính là huyết kỳ trong truyền thuyết?”

Trần Khiết không nói hai lời, giẫm lên nhánh cây vắt ngang giữa không trung, thuần thục dọn dẹp sạch sẽ dây leo xung quanh tấm vải, sau đó nắm lấy tấm vải kéo ra ngoài, lá cờ rốt cục lộ ra

Trương Lợi ngửa đầu nhìn lá cờ đỏ cách mạng trong tay, nét mặt có chút vặn vẹo, đồng thời mở ra quang não, “Mục tiêu đã xác nhận. Phía dưới an toàn, mời chạm đất.”

Hết chương 208.