Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 199




Hạ Mạt khó khăn ăn cơm trưa xong, ngồi tại chỗ trước tiên điều chỉnh tốt hô hấp và tâm tình, lúc này cậu mới cười nói với bốn người: “Tốt! Khởi công đi!”

“Vâng…”

Hạ Mạt ý trí chiến đấu sục sôi dẫn bốn người buồn bã ỉu xìu đến giữa sân bãi trống trải.

Hạ Mạt đứng lại, tinh khí tràn trề dò xét nguyên vật liệu, ánh mắt liếc qua đống phi thuyền rậm rạp chằng chịt sau những hàng cây không xa, lập tức nổi da gà, “Tiền đại gia, những người kia làm sao vậy?”

Tiền Võ nhìn xa xa, trong nội tâm lập tức bay lên một loại dự cảm chẳng lành, “Chắc là, chắc là đến xem Hạ tiểu ca chế tạo cơ giáp đi.” Đương nhiên là đến xem chuyện cười a! Đây không phải rõ ràng sao?!

“Thì ra là như vậy.” Hạ Mạt hiểu ra gật đầu, “Tại sao bọn họ không bay gần một chút?”

“Nội quy của xưởng chế tạo cơ giáp quy định, nếu như không có nhận đợc sự đồng ý của trưởng xưởng thì không thể tùy ý tiến vào khu khác.”

“Cái này thật là hợp lý.” Hạ Mạt nói: “Đừng để cho bọn họ đi vào, sẽ làm cháu mất tập trung.”

Tiền Võ giơ tay lên lau một vệt mồ hôi lạnh, lão thật thật muốn biết mạch não của Hạ Mạt rốt cục được cấu tạo như thế nào, đến lúc nào rồi mà còn thoải mái nhàn hạ mà làm bộ làm tịch?! Cậu thật sự không sợ mất mặt xấu hổ sao?!

Hạ Mạt đứng trước đống nguyên vật liệu như một tòa núi nhỏ, ngửa đầu, giống như thâm trầm thật lâu, mới nói với Văn Hổ: “Những chồng này quá cao, thúc nghĩ biện pháp xếp nó thành hình tròn, đường kính trong vòng 30m là tốt rồi.”

Văn Hổ ngây ngốc, mất cả buổi mới hiểu được Hạ Mạt đây là đang nói chuyện với hắn, vội vàng gọi Văn Hoa, cha con cùng lên trận, leo lên trên đỉnh nguyên vật liệu, thu một khung kim loại vào trong nhãn không gian, sau đó trở về mặt đất, phóng xuất ra khung kim loại to lớn. Lòng vòng qua lại mấy chục lần, rốt cục bày nguyên vật liệu thành hình tròn như Hạ Mạt muốn.

Trên trời hàng cây hai bên đường.

Đám người vây xem bắt đầu video trò chuyện.

“Cái tên này làm trò vớ vẩn gì vậy? Lấy nguyên vật liệu về để chơi trò xếp hình?”

“Quả nhiên là một hài tử còn chưa lớn a, toàn làm những chuyện không giống bình thường.”

“Trình độ thấp như vậy, chúng ta thật sự cần thiết phải vây xem sao?”

“Trở về đi, đừng có ở đây lãng phí thời gian.”

“Được, đi!”

“…”

Hạ Mạt còn chưa đi đến chính giữa đống nguyên vật liệu thì đống phi thuyền đến tham gia náo nhiệt đã bay lùi lại, bởi tâm tư của cậu đều đặt vào trong đống nguyên vật liệu này cho nên cũng không chú ý đến tình huống bên ngoài.

Mấy người Tiền Võ lại thấy rất rõ ràng, không còn một chiếc phi thuyền nào cả!

Emma!

Cuối cùng đã đi!

Một chút năng lực của Hạ xưởng trưởng nếu như thật sự bị bắt tại trận thì cuộc sống về sau của bọn họ sợ là càng thêm khó khăn!

Tầm mắt của bốn người từ đống phi thuyền càng ngày càng thưa thớt kia đến trên người Hạ Mạt, cái tên này diễn thật sự bán mạng a, chẳng những giả vờ nhắm mắt lại, lại còn có thể duy trì đứng yên không nhúc nhích?!

Được rồi, nếu như xưởng trưởng thích diễn thì thuộc hạ như bọn họ chỉ có thể tận lực phối hợp.

Thế nhưng, chế tạo cơ giáp gì gì đó bọn họ không thể giúp được nha.

Vì biểu thị trung tâm, bọn họ dứt khoát lấy ra ghế dựa từ trong nhẫn không gian, ngồi ở dưới gốc cây, một bên ăn hạt dưa, một bên nhìn Hạ Mạt đang phấn đấu

Dương Xuân Hoa dựa vào vỏ cây thô ráp, thoải mái nhắm mắt lại, “Lâu lắm rồi không thoải mái như bây giờ.”

Tiền Võ một bên uống trà, một bên nhìn cô, “Tại sao cháu lại muốn đến khu 10?”

“Tiểu nhi tử đi hơn nửa năm, trong nội tâm của người làm mẹ như cháu đây đau lòng cực kỳ, thật vất vả nhìn thấy một thanh niên có bộ dáng tương tự như bảo bối nhà mình, tự nhiên muốn thân cận hơn.”

“Cháu nói Hạ tiểu ca lớn lên rất giống con trai cháu?”

“Đúng vậy.”

“Giống chỗ nào?”

“Thân cao.”

Ba nam nhân nghẹn lời, yên lặng quay đầu dò xét Hạ Mạt đứng bên trong đám nguyên vật liệu, lấy góc độ Beta nam mà nói, thân cao này thực sự vô cùng thê thảm…

“Không phải cháu còn có trưởng tử sao?” Tiền Võ thu hồi ánh mắt, hỏi.

Nhắc tới trưởng tử, gương mặt Dương Xuân Hoa trở nên vô cùng tự hào, “Nó bây giờ chính là một chế tạo sư trung cấp, trực tiếp phục vụ trong quân đội.”

“Chế tạo sư trung cấp? Quả thực rất giỏi.” Tiền Võ nói: “Thế nhưng ở trong quân đội, bình thường cháu rất ít liên hệ với con đúng không?”

“Đúng vậy a. Trưởng tử từ năm 18 tuổi đã vào trong quân đội, đến bây giờ đã 8 năm, số lần gặp mặt với cháu chỉ một bàn tay là có thể đếm hết.”

“Ai… Nếu như trên thế giới không có chiến tranh thì tốt rồi.” Tiền Võ cảm khái.

“Không có chiến tranh là không thể, không có Hắc Vương tinh ngược lại là có khả năng.” Văn Hoa luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng.

Tiền Võ, Dương Xuân Hoa, Văn Hổ đều kinh ngạc theo dõi hắn.

Văn Hoa đỏ mặt, rũ mí mắt xuống, tránh đối diện với ba người, “Cháu có nói sai sao? Nếu như, nếu như chúng ta có thể triệt để tiêu diệt Hắc Vương tinh, thì còn có ai dám ngấp nghé Lạp Hỗ tinh cầu?”

Ba người trầm mặc một hồi lâu, Tiền Võ thở dài, các nếp nhăn trên gương mặt tựa hồ cũng trở nên sâu hơn một ít, lộ ra tuổi tác của lão, “Cháu nói rất đúng, chỉ là chúng ta còn xa xa không đạt được thực lực kia… Không nói đến cái khác, chỉ là tình hình đấu tranh càng ngày càng kịch liệt giữa hai đảng phái, còn có kỹ thuật chế tạo cơ giáp không hề tiếng bộ trong 100 năm qua của Lạp Hỗ tinh cầu, cũng đã có chênh lệch không nhỏ với Hắc Vương Tinh.”

“Cháu cũng biết…” Văn Hoa cúi gằm đầu, không cam lòng nắm chặt nắm đấm, “Cháu không muốn làm chó nhà có tang, cũng không muốn làm nô lệ vong quốc. Nhưng là, nhưng là cháu không có một chút năng lực gì, thậm chí ngay cả chế tạo sư sơ cấp cũng không được…”

“Hài tử ngoan.” Tiền võ vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cháu cũng không phải cái gì cũng sai. Chúng ta có thể sinh ra ở Lạp Hỗ tinh cầu là đã chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình. Cho dù có là người sinh hoạt ở dưới tầng chót của xã hội, làm những việc làm bình thường nhất thì cái giá của hắn đối với Lạp Hỗ tinh cầu cũng có ý nghĩa. Điều khác biệt là ý nghĩa lớn hay nhỏ mà thôi.”

Tiền Võ an ủi Văn Hoa, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến trên người Hạ Mạt, cúi đầu nhìn xem thời gian, đã qua nửa giờ.

Ai… Có thể không nhúc nhích trong một khoảng thời gian dài như vậy, cũng là làm khó hắn. Nếu như hắn có thể chuyển cỗ nghị lực này lên việc chế tạo cơ giáp mà không phải là diễn kịch thì tốt hơn bao nhiêu?

Lão có chút thở dài, nói với Văn Hoa: “Nếu như toàn bộ người trẻ tuổi đều có thể giống như cháu, có ý tưởng đền đáp tổ quốc, thì tương lai của Lạp Hỗ tinh cầu…”

Lời còn chưa nói hết, trong sân bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó là tiếng nứt đinh tai nhức óc cùng với địa chấn!

“Địch tập kích! Có địch tập kích!”

Đây là phản ứng đầu tiên và cũng là duy nhất của Tiền Võ! Lão căn bản không nghĩ tới còn sẽ có những khả năng khác!

Lão đột nhiên đẩy những người không kịp phản ứng ngã xuống đất, sau đó nhảy dựng lên, định đi về phía trong sân —— —— nơi có Hạ Mạt đang đứng!

Ánh sáng đâm vào hai mắt lão đau nhức, lão không chút nghi ngờ nếu như mình không lập tức nhắm mắt lại thì ánh sáng mạnh sẽ kích thích đến làm cho lão mù mắt!

Lão định lấy tay che khuất ánh sáng, chỉ bằng một cỗ dẻo dai không biết lấy từ chỗ nào mà đi về phía trước! Nhưng là trong không khí tựa hồ tồn tại một lực cản vô hình, cỗ lực lượng này quá mạnh mẽ, làm cho lão không có cách  nào tiến lên!

“Hạ, Hạ xưởng trưởng!”

Mấy người bị Tiền Võ đẩy xuống đất cũng phản ứng, bọn họ khó khăn đỡ thân cây đứng lên, giống như Tiền Võ định di chuyển về phía bên kia, nhưng lại một, bước, khó, đi!

—— ——

Cùng lúc đó.

Xưởng 9 là nơi gần với xưởng 10 nhất và cũng là nơi nhận ra được dị biến trước tiên!

Lúc ấy Thiết Nhị đang nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ, đột nhiên không biết từ chỗ nào truyền đến âm thanh đùng đoàng, chờ đến khi hắn nghi ngờ ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường, cả phòng cũng bắt đầu vặn vẹo biến hình, run rẩy theo hình sóng!

“Động đất! Động đất!” Hắn lập tức ra khỏi phòng ngồi lên phi thuyền bay vút ra ngoài.

—— ——

Tiếng động như gần như xa, động đất như gợn sóng nhấp nhô tiến lên!

Trước sau chỉ mới một phút đồng hồ, trong vòng 10 dặm lấy xưởng 10 làm trung tâm, giữa không trung tất cả đều là các loại phi thuyền, tất cả mọi người vẫn chưa hết sợ hãi!

“Vừa nãy là cái gì?! Động đất sao?!”

“Tôi còn tưởng rằng không tập (tập kích từ trên không)!”

“Không không không, tuyệt đối không phải không tập, nhất định là động đất!”

“Làm sao có thể là động đất?! Nơi này cách rất xa dải địa chấn có được không?!”

“Vậy cậu nói nguyên nhân là gì?!”

“Tôi, tôi làm sao biết?!”

“…”

—— ——

Xưởng chế tạo cơ giáp hoàng gia, tổng xưởng.

Randall cùng Vương thúc đã chuyển dời đến bên trong phi thuyền. Thông qua cửa sổ mà nhìn ra ngoài lại chỉ có thể nhìn thấy một đống phi thuyền rậm rạp trước mắt.

Vương thúc nhíu mày, như có điều suy nghĩ, “Động tĩnh này hình như truyền đến từ phía đông nam.”

“Phía đông nam?” Randall sắc mặt khó coi, rõ ràng cho thấy đang cực lực đè nén cơn giận, “Phía đông nam không phải là vị trí của khu 6?”

“Vâng… Điện hạ, lão thần cho rằng loại này dị biến có thể là…”

“Lập tức đi khu 6!” Randall một ngụm đánh gãy lời nói của Vương thúc!

Hạ Mạt, Hạ Mạt vẫn còn ở khu 6! Không có phi thuyền thì làm sao có thể bảo vệ mình trong lúc nguy cấp?!

Đáng giận! Tại sao hắn lại không đi qua sớm một chút chứ?!

Hết chương 199.