Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 12




Sáng ngày hôm sau, Hạ Mạt ánh mắt sưng đến mức giống hạch đào.

Ngọc Chương nhìn mà vừa đau lòng vừa buồn cười, đi vào phòng bếp lấy trứng gà nóng cho cậu đắp, “Về sau cũng không thể như vậy, trường học quân sự yêu cầu học sinh rất cao, đến nơi đó phải kiên cường, thật sự không chịu được…… Liền trở lại.”

Hạ Mạt ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Biết.”

Ước chừng đắp hơn hai mươi phút, Ngọc Chương mới lấy trứng gà ra, đặt lên trên bàn, cẩn thận lột vỏ, đưa đến bên miệng Hạ Mạt.

Hạ Mạt lập tức cười tủm tỉm cắn một ngụm, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt, cuối cùng còn khích lệ một câu:“Ăn ngon thật”.

Ngọc Chương cười đến bất đắc dĩ, xem như cậu nổi tính trẻ con, “Hai ngày này bởi vì chuyện của Hạ Khoa, khẳng định không thể thiếu được chúng ta ra mặt, con ăn xong liền thu thập hành lý, đỡ phải trước khi đi bối rối.”

“Biết.” Hạ Mạt “Tạch” nhảy dựng lên, hôn mạnh một cái lên mặt của Ngọc Chương, sau đó vui vẻ đi thu quần áo.

Ngọc Chương kinh ngạc vuốt ve chỗ vừa bị hôn, ánh mắt càng toả ra ôn nhu.

—-

Khoa học kỹ thuật của Lạp Hỗ tinh cầu rất phát đạt, đã phát minh ra kỹ thuật không gian giữ đồ.

Cái gọi là “Không gian giữ đồ”, chính là thông qua môi giới đặc biệt nào đó một không gian chịu tải nhất định, mọi người có thể đem vật phẩm để vào không gian này. Môi giới không gian thuận tiện lại tiết kiệm sức lực, chỉ là giá của nó rất cao, bình thường cũng chỉ có những nhà phú quý hoặc là quyền thế mới có.

Hạ Khoa thân là trung sĩ, thật vất vả mới lấy được 3 cái, trong đó có chiếc nhẫn trong tay Hạ Mạt. Nhẫn không gian này của cậu là hình thức đơn giản nhất trong ba cái môi giới này, không gian chứa đồ cũng nhỏ nhất, chỉ có 5 lập phương thước, thế nhưng hành lý của cậu cũng không nhiều, cho nên vừa vặn thích hợp.

Quần áo bên trong tủ rất ít, cậu chỉ chọn lấy ba cái áo T-shirt khá tốt, sau đó cầm chút áo sơmi cùng với áo khoác màu bạc, ở trong trường học có rất ít cơ hội mặc thường phục, bình thường đều mặc trăng phục huấn luyện thống nhất hoặc quân trang.

Quần áo chuẩn bị tốt, lại đi đến chỗ quản gia lĩnh một ít đồ. Chăn màn, gối đầu cái gì cũng không cần, bởi vì trường học đều có.

Hết thảy thu phục xong, Ngọc Chương lại nhét một số hoa quả khô, đồ ăn vặt các loại trong không gian giới chỉ của cậu.

Sau khi ăn qua cơm trưa, Ngọc Chương, Hạ Mạt cùng quản gia đi bệnh viện vấn an vị trung sĩ bị nhị phu nhân ném đồ kia.

Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất, thiết bị đầy đủ nhất ở Hưng Thành, bọn họ đến bệnh viện, nói tình huống đại khái với y tá trưởng liền đi đến phòng bệnh.

Hạ Khoa ở phòng bệnh đơn, ngoài cửa có hai cảnh vệ viên đứng thẳng tắp, thấy Ngọc Chương cùng Hạ Mạt, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp mở cửa phòng ra, nghiêng người cho bọn họ đi vào.

Ngọc Chương đi đầu tiên, Hạ Mạt tiếp theo, quản gia ở phía sau.

Lúc này Hạ Khoa đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường, trên trán quấn một lớp vải trắng, trên người mặc y phục bệnh nhân, không có uy nghiêm của ngày xưa, ngược lại là hơn vài phần tang thương. Thấy người tới, hắn không được tự nhiên di chuyển tầm mắt.

Hạ Mạt kéo ghế cho Ngọc Chương, Ngọc Chương ngồi trên ghế, vẻ mặt như trước không mặn không nhạt, “Thủ tục nằm viện đã làm thỏa đáng, anh cứ việc an tâm ở nơi này dưỡng bệnh là được. Emma cùng Tiểu Mai đều bị bắt đến cục cảnh sát rồi, nếu anh không muốn tố cáo bọn họ thì tí nữa tôi sẽ đến cục cảnh sát đưa bọn họ ra.”

Hết chương 12.