Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 79




Edit: Linh

Khang lão gia tử nhất thời im lặng, ông không hiểu, đứa con gái này của mình sao lại cường ngạnh như vậy. Khi không cần thì mặt dày mày dạn, đến lúc cần nó lấy nhu thắng cương lại trở nên cứng đầu không chịu nghe.

Không biết có phải là đối với Khang An hoàn toàn thất vọng rồi hay không, Khang lão gia tử không khuyên nữa, ông đứng dậy đi lên lầu: “Như vậy cũng được, ít nhất cha không cần lo lắng con ỷ vào thân phận mẹ đẻ mặt dày tìm được đến chỗ Dư gia dây dưa! Con nhớ kỹ cho cha, con có thể đến Dư gia, nhưng chỉ có thể là đi nhận Lãng Lãng, đi bù lại bồi thường. Tuyệt đối không phải đến để khiến người ta ghê tởm!”

Khang An và An Huệ Lan giống như là một kẻ sống người chết. bên này Khang lão gia tử cảnh cáo Khang An, bên kia An Huệ Lan đã tìm tới Dư Hải Thiên.

Dư Lãng ở chỗ Dư Hải Thiên đợi đến buổi chiều, bọn họ tối trở về, vào cửa liền nhìn thấy An Huệ Lan đang an vị trên ghế sa lông.

Dư Lãng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ông nội mình, ông nội của y ở đây, An Huệ Lan chắn chắn sẽ không có khả năng ngồi ở chỗ này. Y nghĩ Dư gia gia cũng đang cười Dư Hải Thiên đâu. Ai bảo Dư Hải Thiên không có mắt, chọn loại đàn bà như thế này? Nên! Đáng đời! Thực sự là đáng đời!

Ông nội của y trong lòng cũng cảm thấy tức giận rồi.

Dư Hải Thiên không muốn Dư Lãng ở trong này, nhưng Dư Lãng mặc kệ, đuối lý cũng không phải y. Dựa vào cái gì mà bắt y trốn tránh cái người đối y với y có lỗi chứ hả, y liền đặt mông an vị ở đối diện An Huệ Lan.

An Huệ Lan đại khái cũng không thể ngờ được ở trong này có thể nhìn thấy Dư Lãng. Hơn nữa bộ dạng Dư Lãng rõ ràng là cố ý đến thưởng thức bộ dáng chật vật của cô, trong mắt châm chọc rõ ràng, giống như đang nhìn một vở hài kịch.

An Huệ Lan cảm thấy cuộc đời mình quả thật giống như một câu chuyện hài. Từ mười lăm năm trước, nhịn đau để mẫu tử chia lìa. Kết quả lại là để ông trời đùa giỡn như vậy. Mười lăm năm, Dư Lãng ngay cả một chút hòa nhã cũng không cho cô, chỉ biết ngáng chân mình. Cô thậm chí hoài nghi, Dư Lãng có phải sớm biết mình không phải mẹ đẻ của nó hay không.

Nghĩ đến chính mình tìm mọi cách lấy lòng, lại không biết bản thân mình là một chuyện cười, mua vui cho người khác. Bị người trêu đùa mà hoàn toàn không biết gì cả.

“Bà tới để làm gì vậy?” Dư Lãng trực tiếp hung dữ nói với An Huệ Lan, chán ghét như nhìn một miếng keo da chó.

An Huệ Lan kiên quyết nuốt xuống cơn tức này. Cô biết quan hệ của Dư Lãng và Dư Hải Thiên. Cô cũng không biết mình nên may mắn vì Dư Lãng không phải là con của Dư Hải Thiên hay là nên tiếc hận. Nếu không phải Dư Hải Thiên thương yêu Dư Lãng như con trai, nếu không phải hắn đối với Dư Lãng chiều chuộng như tình nhân, cũng không quản hắn cho Dư Lãng một nửa gia sản. Dù cho hắn đã làm tất cả những việc này cô cũng hoàn toàn không có nhược điểm để uy hiếp họ.

“Mẹ đến cho chút việc…” An Huệ Lan không có đối xử với Dư Lãng bằng quan hệ mẹ nuôi. Thậm chí cô ta đối với việc Dư Hải Thiên đem một nửa tài sản của Dư gia cho Dư Lãng vô cùng tức hận, nhưng lại một chút cũng không dám biểu hiện ra ngoài: “Mẹ là vì Khang Huy, thận của nó bị suy kiệt. Nó là đứa nhỏ của Dư gia các người, các người không thể không quản nó…”

Nói xong, An Huệ Lan khóc, cô không thể thể hiện ra việc mình tức giận khi Dư Lãng được chia một nửa tài sản. Đó là thứ mà cô mười lăm năm cũng không lấy được. Nhưng là cô cũng phải bảo vệ Khang Huy. Cho đến hôm nay, cô đối với Dư Hải Thiên đã không còn hy vọng gì. Cô chỉ có một lợi thế duy nhất, chính là Khang Huy. Nó là đứa nhỏ duy nhất của Dư Hải Thiên. So với Dư Hải Thiên, Khang Huy đối với cô quan trọng hơn. Mặc kệ những chuyện sau này, không có Khang Huy sẽ không có sau này. Cô muốn bảo vệ Khang Huy.

An Huệ Lan còn muốn nói thêm đã bị Dư Hải Thiên trực tiếp chặn lời: “Nó ở trong bệnh viện dùng chính là thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, phòng cũng là phòng bệnh tốt nhất. Tất cả cái này đều là tiền của Dư gia.”

Đều đã như vậy, Dư gia còn muốn lo cho nó như thế nào nữa?! Tuy rằng đối với Dư gia, số tiền này mà nói chính là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng là so với nhưng người một bên nằm viện, một bên lo lắng tiền viện phí, Khang Huy quả thật là được hưởng phúc của Dư gia.

An Huệ Lan nghẹn lời, sắc mặt chuyển sang trắng xanh. Dừng một chút, đột nhiên nói: “Đây không phải là tiền. Đứa nhỏ cũng biết, suy thận là cần đổi thận!”

Dưới tình thế cấp bách, thanh âm của An Huệ Lan cũng thay đổi: “Em không cần tiền, em muốn thận, Khang Huy cần đổi thận mới được.”

Dư Lãng sắc mặt cổ quái: “Bà không phải là muốn ba của tôi hay ông nội của tôi cho Khang Huy một bên thận đi?!”

Dư Lãng cảm thấy An Huệ Lan này quá điên rồi. Đương nhiên, càng điên khùng chính là bản thân y. Y cũng không biết mình có thể hiểu An Huệ Lan đến như vậy, bà ta còn chưa có chùi mông đâu, chỉ vừa cởi quần y đã biết bà ta muốn thả loại phân gì.

Mệt cho bà ta còn dám nói ra, chẳng lẽ bà cho rằng chỉ bằng cái loại người như Khang Huy này, có thể giá trị bằng ba ba và ông nội của y cho hắn một quả thận sao?

Dư Lãng xem xét An Huệ Lan, ánh mắt bắn ra như hai con dao nhỏ. Y cũng không thèm nhìn Dư Hải Thiên mà trực tiếp cho hai chữ: “Không có cửa đâu!”

“Đó là con của anh!” An Huệ Lan không gây sự với Dư Lãng, cô trực tiếp chuyển tới Dư Hải Thiên nói: “Dư Hải Thiên, anh muốn thấy chết mà không cứu đúng không?!”

Dư Lãng không thèm chớp mắt nhìn Dư Hải Thiên, Khang Huy là một kẻ đáng ghê tởm. Nhưng dù sao Dư Hải Thiên cũng là cha của hắn, hắn cũng không làm ra cái tội ác tày trời nào. Để Dư Hải Thiên trơ mắt nhìn hắn chết tâm hơi mềm một chút là sẽ không làm được. Bất quá Dư Hải Thiên nếu dám mềm lòng, y ngày mai sẽ để Dư Hải Thiên cút ra ngoài luôn.

Nếu hắn không muốn nhận Khang Huy làm con. Vậy để hắn cùng Khang Huy cứ như vậy cả đời đi.

Dư Lãng đã quên, Dư Hải Thiên là nhóm máu A điển hình. Chính là hắn dám đem thận cho Khang Huy, Khang Huy cũng không dám nhận.

Dư Hải Thiên không có sửa chuyện này, trên thực tế, chẳng sợ hắn có thể ghép thận thành công. Hắn cũng sẽ không cho! Ai cũng nói mỗi người chỉ có hai quả thận để có thể duy trì sinh hoạt bình thường của một con người. Dư Hải Thiên cảm thấy đây hoàn toàn là lo lắng vô nghĩa, hắn còn đang chuẩn bị muốn bạch đầu giai lão với Dư Lãng đó. Loại chuyện này tương đương với tự hại mình. Lại còn là vì Khang Huy mà tự đi hại mình, lại còn là loại tổn hại sức khỏe không có khả năng khôi phục. Chính là vì về sau để cho Dư Lãng có tính phúc sinh hoạt, hắn cũng không thể vứt bỏ một bên thận của mình.

Chẳng qua, Dư Hải Thiên trong lời nói của An Huệ Lan nghe ra vài phần ý tại ngôn ngoại ___ An Huệ Lan không phải không biết hắn là nhóm máu A. hơn nữa cô ta chỉ trích hắn thấy chết mà không cứu. Dưới loại tình huống này, việc đầu tiên nên làm không phải là có cứu hay không mà là đi xét nhiệm độ phù hợp đi. So với việc nói là An Huệ Lan đang chỉ trích hắn thấy chết mà không cứu. Không bằng nói là cô ta đang khủng hoảng việc mình sẽ thấy chết mà không cứu được.

“Cô rốt cuộc là muốn nói gì?” Dư Hải Thiên trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Sự thật chứng minh, vận mệnh Dư Lãng và Khang Huy tuyệt đối giống như là một chỉ gai, luôn đan chéo với nhau vào cùng một chỗ. Không phải đời trước Khang Huy nợ Dư Lãng, chính là Dư Lãng giết tổ tiên tám đời của Khang Huy. Bọn họ sinh ra không chênh nhau mấy ngày, họ cùng nhóm máu, liền ngay cả thận cùng phù hợp với nhau.

Nghe được An Huệ Lan nói mình và Khang Huy có độ tương xứng rất cao và có khả năng thành công. Dư Lãng choáng váng rồi. loại trùng hợp này, so với sao chổi đâm vào trái đất còn thấp hơn.

Còn chưa chờ Dư Lãng kịp phản ứng, sắc mặt Dư Hải Thiên đã trở nên xanh mét, đột nhiên nổi giận, ba một tiếng ném chén trà ở trong tay đi luôn: “Con mẹ nó cô có ý gì?”

Đồ sứ vỡ vụn giòn vang, một chén trà thanh hóa nát thành mấy mảnh, một vài giọt trà nóng còn bắn lên trên giày của An Huệ Lan.

Dư Hải Thiên rất ít nói lời thô tục, ít nhất vài năm gần đây, hắn cầm quyền lại càng tu thân dưỡng tính. Chỉ bằng một tiếng “con mẹ nó” là một người bên cạnh Dư Hải Thiên cũng biết hắn tức giận đến bao nhiêu.

Cái gì phong độ, tu dưỡng, uy nghiêm. Dư Hải Thiên cái gì cũng không còn. Hắn có thể dễ dàng tha thứ An Huệ Lan tính kế hắn, nhưng là hắn không thể dễ dang tha thứ cho việc cô ta cư nhiên muốn một bên thận của Dư Lãng.

Dư Hải Thiên cơ hồ muốn bước lên một bước bóp chết An Huệ Lan.

“Làm sao cô biết Lãng Lãng và Khang Huy có thể ghép thận được?” Dư Lãng căn bản chưa từng đi bệnh viện. Gần đây nhất đi bệnh viện là một tháng trước, Dư Lãng đi làm kiểm tra sức khỏe định kỳ nửa năm một lần.

“Cô trộm làm xét nhiệm?!”

Cả Dư gia đều biết An Huệ Lan không phải mẹ đẻ của Dư Lãng, chính là tin tức này trong nội bộ gia đình, người ngoài cũng không biết. An Huệ Lan là mẹ An Huệ Lan đối với Dư Lãng cũng có một ít quyền lợi. Ít nhất cô cùng với bác sỹ hay kiểm tra cho Dư Lãng là không xa lạ, mà vị bác sỹ kia cũng sẽ không đề phòng An Huệ Lan.

So với vị bác sĩ kia, so với Dư Lãng và Khang Huy không có quan hệ huyết thống. Cư nhiên có thể thành công. Dư Hải Thiên đối với hành động của An Huệ Lan càng tức giận hơn.

Cơ hội duy nhất An Huệ Lan có thể trộm xét nhiệm chính là vào một tháng trước. Dư Lãng lực chú ý càng là ở đây: “Khang Huy rốt cuôc là khi nào phát hiện ra mình bị suy thận vậy?”

Dư Lãng đối với Khang Huy đã đến tình trạng kính ngưỡng rồi. Thận cũng đã suy kiệt, còn không nhanh chóng nằm viện mà cư nhiên dám chạy đến Dư gia gây sóng gió! Cái này, Dư Lãng cảm thấy Khang Huy là đáng đời, hắn không bị thì ai nên bị hả?!

Xem ra, Khang Huy nhất thời nửa khắc không chết được.

Sắc mặt Dư Hải Thiên lo lắng nhìn chằm chằm An Huệ Lan, thẳng đến khi An Huệ Lan nhịn xuống ở trên ghế sa lông đứng lên.

An Huệ Lan vốn đã sợ hãi Dư Hải Thiên, đối mặt với Dư Hải Thiên tức giận.  Cô cũng có chướng ngại tâm lý, biết rõ nghịch lân của Dư Hải Thiên nhưng lại còn muốn nói tiếp: “Kết quả xét nhiệm là hoàn toàn thành công…”

Cái này Dư Hải Thiên cũng lười mở miệng, Dư Hải Thiên đã thay hắn nói: “Bà đừng có mơ đi! Bà cứ việc mơ của bà, tôi nhìn Khang Huy đi tìm chết còn rất vui vẻ!”

“Em không cần thận của Dư Lãng.” An Huệ Lan cơ hồ hít sâu một hơi, cô nói chính là thận của Dư Lãng nhưng lại không chuẩn bị thương lượng với y. Tuy rằng thận là của Dư Lãng nhưng cô cảm thấy chuyện này Dư Hải Thiên có thể thay Dư Lãng quyết định, cô quay đầu nói với Dư Hải Thiên: “Dư Lãng cũng là em nuôi lớn. Tuy rằng không phải con đẻ của em nhưng nhìn nó từng ngày lớn lên bên cạnh. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, em sẽ không muốn đi đến nước này. Ai có thể nghĩ đến Dư Lãng và Khang Huy lại có tỷ lệ cấy ghép thành công đâu? Ghép thận tuy rằng khó khăn, nhưng là cũng không chỉ có một mình Dư Lãng. Em cũng không yêu cầu gì, em chỉ mong Dư gia có thể tìm một người khác tới ghép thận cho Khang Huy.”

“Nếu không tìm thấy, còn có tôi đúng không?” Dư Lãng khó thở mà cười, lương lương vạch trần ý đồ của An Huệ Lan.

Dư gia tài cao thế lớn có lẽ người bình thường muốn ghép thận rất khó khăn, nhưng đối với Dư gia mà nói chẳng qua chỉ là hao chút tâm tư mà thôi.

An Huệ Lan có thể không biết, muốn thận của Dư Lãng cơ hồ là không có khả năng sao? Cô muốn là dùng Dư Lãng để gây áp lực cho Dư Hải Thiên mà thôi.

Dễ hiểu như vậy, cứ cho Dư Lãng không hiểu được, Dư Hải Thiên có thể không biết sao? Dư Hải Thiên hiện tại cơ hồ là bạo nộ rồi. Hắn không chấp nhận được việc người khác tính kế Dư Lãng. Dư Lãng chính là mệnh của hắn, chẳng sợ An Huệ Lan không có hành động gì. Chính là dù muốn cũng sẽ không làm gì được. Ai dám giơ tay duỗi đến trên người Dư Lãng, hắn sẽ chặt móng vuốt của kẻ đó!

Về phần Khang Huy chẳng sợ ngày mai sẽ chết, hắn cũng không có khả năng vì Khang Huy mà đi tổn thương một sợi tóc của Dư Lãng. Chính là thay hắn đi tìm người ghép thận cũng không thể. Duy nhất điểm tình cảm huyết thống ở đây, chính là khiến hắn chu cấp tiền thuốc men cho Khang Huy mà thôi. Hiện tại, hắn càng cảm thấy ngay cả tiền thuốc men kia cho nó cũng thật lãng phí.

Dư Hải Thiên nói thẳng thái độ của mình với Khang Huy: “Cút!”

“Anh không thể tuyệt tình như vậy!” An Huệ Lan thanh âm đột nhiên sắc nhọn lên: “Anh dựa vào cái gì mà đem đứa nhỏ của người khác sủng trong lòng bàn tay lại mắt mở trừng trừng nhìn đứa nhỏ của mình đi tìm chết!!! Chẳng lẽ chỉ bằng việc y ngủ với anh, ở trên giường hầu hạ anh thoải mái, khiến cho anh vui vẻ!!”

Dư Lãng sớm đã muốn đánh cho An Huệ Lan một trận, năm đó còn nhỏ tuổi, hoàn toàn có thể bỏ qua mặt mũi đi đánh phụ nữ. Cái này y rốt cuộc không nhịn được, chén trà trong tay hướng về phía An Huệ Lan. Một chén trà còn chưa đủ, liên tiếp, một cái ấm trà men xanh, một cái gạt tàn thuốc lá trên bàn trà đều hướng về phía An Huệ Lan ném qua: “Bà cái đồ chết tiệt này. TMD bà sinh con không có lỗ đít, đồ đáng chết!”

Dư Lãng ném phi thường chính xác, ném chuẩn xác vào giữa cái trán xinh đẹp của An Huệ Lan. Nhất thời máu trên trán của cô chảy xuống.

Vài tiếng trầm đục, An Huệ Lan bưng lấy trán của mình, lập tức cảm nhận được một mảnh máu đặc sệch theo khe hở ở tay chảy ra: “Dư Lãng, xem ra mày con biết xấu hổ…”