Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 22




Edit: Linh

Thời điểm sáng sớm Dư Lãng tỉnh lại, không gặp Dư Hải Thiên, trong tay cầm lấy nhất kiện áo sơmi rách. Nắm một đêm cũng chưa buông tay, tay có chút đau, sáng sớm Dư Hải Thiên tỉnh không nhẫn tâm đem Dư Lãng  gọi tỉnh, tìm cây kéo đem nơi Dư Lãng cầm lấy cắt bỏ,  Dư Hải Thiên bỏ của chạy lấy người.

Lúc này, Dư Lãng một tay cầm lấy một khối áo rách, mờ mịt nghĩ ngợi, Dư Hải Thiên không có nửa đêm để lại cho y cái áo rách rồi chạy đi lêu lổng đi?

“Ba ba của con đâu?” Dư Lãng ngồi ở trên giường tay nhỏ bé xoa ánh mắt  hỏi An Huệ Lan, thấy sắc mặt An Huệ Lan sắc thái không tốt, không có chút dấu vết nào xuân tâm nhộn nhạo, hiển nhiên Dư Hải Thiên không có từ  trên giường trộm đi đi tìm An Huệ Lan. Dư Lãng an tâm.

An Huệ Lan đang giúp Dư Lãng tìm quần áo đâu, đưa lưng về phía Dư Lãng nói: “Ba của con đi ra ngoài.”

Hừ, được cái đáp án này nói tương đương thật tốt, Dư Lãng quyết định trong chốc lát tái tại trước mặt Dư Hải Thiên cáo trạng An Huệ Lan. Tôi hỏi ba ba tôi đi chỗ nào, bà cư nhiên không nói cho tôi.

“Trong khoảng thời gian này Lãng Lãng cũng không gặp mụ mụ, nhớ hay không mụ mụ a?” An Huệ Lan giúp Dư Lãng mặc quần áo: “Mụ mụ hôm nay làm cho con ăn ngon được không…”

Dư Lãng hôm nay không cần đến trường, An Huệ Lan buổi chiều mới có thể về trường học, y biết y  sẽ có thời gian rất dài cùng An Huệ Lan một mình ở chung. Y cho rằng An Huệ Lan trước sẽ giải quyết vấn đề sổ tiết kiệm, không nghĩ tới An Huệ Lan sẽ đem thời gian lãng phí  vào loại vấn đề nhàm chán này, khiến cho y đầu óc lơ mơ.

An Huệ Lan tự quyết định, Dư Lãng không phải gật đầu chính là lắc đầu, ngẫu nhiên nói một câu nói, có lệ An Huệ Lan.

Dư Lãng nâng lên cánh tay đến cho An Huệ Lan xắn tay áo, xuống giường tự mình  đi giày, hướng về phía ngoài mà chạy. Bên ngoài có thể còn có dì Vương ở đây, y cũng không muốn cùng An Huệ Lan một mình ở chung suốt buổi.

“Lãng Lãng…” An Huệ Lan nhanh chóng đem Dư Lãng giữ lại, có chút điệu bộ có chuyện muốn nói nhưng không muốn người khác biết nói: “Lãng Lãng con nói với ba ba, con muốn cùng mụ mụ ở cùng một chỗ được không?”

Dư Lãng không biết tối hôm qua Dư Hải Thiên đối An Huệ Lan cảnh cáo, chuẩn xác mà nói là đưa ra lời khuyên. Y mất một chút thời gian  mới làm rõ ràng mục đích của  An Huệ Lan.

Dư gia là T thị là gia tộc kinh thương, bốn  năm trước thời điểm Dư Hải Thiên cùng An Huệ Lan nháo ra chuyện, An Huệ Lan khiến cho người  ta chấn kinh một phen. Bởi vì Dư Hải Thiên kiên trì, Dư gia coi như là tiếp thu An Huệ Lan, nhưng khi đó Dư Hải Thiên chỉ có mười lăm tuổi, bọn họ căn bản là không có đăng ký, Dư gia chấp nhận An Huệ Lan tồn tại. Chính là ngày lễ ngày tết, An Huệ Lan thủy chung không có tiến tổ trạch Dư gia, An Huệ Lan còn đang trong thời gian khảo sát đâu. Cho dù là Dư Hải Thiên cũng không có thông qua, để cho An Huệ Lan trở thành con dâu Dư gia. Nếu An Huệ Lan đi sai bước hoặc nhầm lời nói, khả năng coi như vậy là xong rồi.

Lần này giờ phút này, An Huệ Lan phải làm ra việc chứng minh mình có thể đứng cùng Dư Hải Thiên, biểu hiện ả thật sự có thể xứng đôi Dư Hải Thiên, nếu không thể đầu thai một lần nữa, có thể lấy được bằng cấp cao, không thể nghi ngờ là căn cứ xác minh tốt lắm, nghe cũng phải.

Chính là chỉ số thông minh của  An Huệ Lan đều dùng vào việc cùng người đấu trí hết rồi, chỉ số thông minh dành cho học tập cũng không phải cao.

Trước kia ả thi vào trường đại học không được bao nhiêu điểm đi, Dư Lãng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giống như vừa mới qua  hai  mươi đi, thành tích An Huệ Lan khiến người rất là chú mục một phen, thật là một nhân vật lớn.

Dư Lãng rốt cục nghĩ thông suốt An Huệ Lan muốn để nói chuyện để làm chi, ả muốn giở trò cũ, trước kia một lần thành tích không tốt, liền đổ tội nói bởi vì chiếu cố y làm phân tán tinh lực, cho nên thành tích mới không tốt, hiện tại…, nha, lại muốn hướng trên người của ta đẩy đúng không.

Trước kia bị An Huệ Lan hại khổ, An Huệ Lan hại cả đời y, đời này còn muốn đào  hố hãm hại. Dư Lãng đứng ở trước mặt An Huệ Lan, quả thực muốn nhảy lên ăn sống ả cho rồi.

“Được a, con sẽ cùng ba ba nói.” Thấy An Huệ Lan mặt lộ vẻ sắc mặt vui mừng, Dư Lãng thình lình lại bỏ thêm một câu: “Con nghe lời, mụ mụ chừng nào thì đem tiền đưa con a?”

An Huệ Lan nghe được, trong lòng có chút khác thường, cô như thế nào nghe thành Dư Lãng như là uy hiếp a. Không cấp y tiền, y liền không đi giúp cô nói chuyện: “Lãng Lãng, con còn quá nhỏ, không thể lấy nhiều tiền như vậy, hãy để cho mụ mụ cầm hộ đi, a.”

Dư Lãng lòng sinh hỏa khí, thực xem y như ngu ngốc đùa giỡn a, y lấy từ trong túi ra một khối đường, ném vào trong miệng, bị xua tan cay đắng trong  miệng không biết tới như thế nào: “Ba ba đều nói con có thể tự mình cầm.”

“Dù sao con cũng muốn tự mình cầm.” Dư Lãng tóp tép cắn đường, phe phẩy đầu nhỏ đắc ý lại nói: “Mụ mụ không trả tiền con như đã nói, con liền nói cho ba ba con biết.”

An Huệ Lan thiếu chút nữa tức điên rồi, cô như thế nào đem  ra một cái đứa nhỏ hư hỏng như vậy cùng chính mình đối nghịch a, lấy Dư Hải Thiên đến áp chế mình.

Không thể không nói Dư Lãng còn nắm thất tấc  của An Huệ Lan ( thất tấc là điểm yếu hại của con rắn, chắc Dư Lãng coi An Huệ Lan là rắn độc nên nói thế ấy mà J). Dư Lãng rất sớm đã biết, đại bộ phận đồ vật của  An Huệ Lan đều đến từ chính Dư Hải Thiên, ả sống dựa vào Dư Hải Thiên.

Cùng Dư Lãng không giống, không có Dư Hải Thiên, Dư Lãng sẽ không có một ít đồ vật, nhưng Dư Lãng vẫn là Dư Lãng, mà An Huệ Lan không có Dư Hải Thiên, thì cái gì cũng không phải. An Huệ Lan căn bản cũng không dám để cho Dư Hải Thiên biết ả đem khoản tiền kia tiêu mất, ả lại càng không dám để cho Dư Hải Thiên biết, khoản tiền kia ả là xài như thế nào.

Dư Lãng ngược lại đoán được An Huệ Lan xài khoản tiền kia như thế nào, An Huệ Lan  dù thiếu đạo đức như thế nào, cũng coi như là một người mẹ. Làm mẹ, ả tự nhiên muốn biết đứa nhỏ của mình sống  như thế nào, sống có được không.

Dư Lãng có thể đoán được điểm ấy, y cũng có thể đoán được, lấy Dư Hải Thiên khôn khéo cùng cẩn thận, chỉ sợ Dư Hải Thiên cũng tra được, cũng không biết tra được cái tình trạng gì.

Dư Lãng buồn cười nhìn An Huệ Lan hoàn toàn không biết gì cả, ả còn ý đồ đem Dư Hải Thiên cấp hồ lộng đi qua, chẳng lẽ ả cho rằng ả có thể lừa Dư Hải Thiên một lần, liền cho rằng Dư Hải Thiên là người ngu ngốc có thể dễ dàng lừa bịp? An Huệ Lan, tôi nhìn bà chết như thế nào.

An Huệ Lan còn đang suy nghĩ như  làm như thế nào để đem việc này giấu diếm được đi, ả ngồi xuống, đem Dư Lãng  kéo tới trước mặt, nhỏ giọng cùng Dư Lãng thương lượng: “Trước đó vài ngày ông ngoại con đổi nhà lầu, mụ mụ đem tiền đưa cho ông ngoại con đi mua nhà, con đem tiền cho mụ mụ mượn được không a…”

Dư Lãng xem thường nhìn An Huệ Lan, còn dám nói đem nhà mình từ nhà trệt đổi thành nhà tầng, có phải bị bệnh hay không, chỉ nói An Huệ Lan có bao nhiêu xuẩn, mới tìm loại lý do này nha. Nói một chút giúp đỡ, y cũng không tin, nhà An Huệ Lan mua phòng ở lớn như vậy, An Huệ Lan không tìm Dư Hải Thiên trợ giúp một phen.

“Ba ba không phải đưa tiền cho mụ mụ sao? Bằng không ta kêu ba ba cho người nhiều thêm một ít đi, ba ba nhiều tiền không sợ, con liền nói  như vậy một chút, đưa tiền trả con đi.” Dư Lãng trá trá An Huệ Lan, dù sao hiện tại y nói chuyện lại không cần phụ trách nhiệm.

Quả nhiên Dư Lãng thấy An Huệ Lan biến sắc.

Dư Lãng ngáp dài, xác định thời gian không chênh lệch nhiều lắm, dọn một cái ghế  nhỏ ngồi ở cổng nhà chờ Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên liền thấy tiểu tử kia  mở to mắt to, giống như chó nhà có tang tội nghiệp chờ hắn về nhà.

“Ba ba, người như thế nào hiện tại mới trở về a, con cũng chờ ba ba cả buổi.” Dư Lãng giang hai tay, để cho Dư Hải Thiên đem y ôm lấy đến.

Trong nháy mắt, tâm Dư Hải Thiên mềm mại  tựa như cái ao nước, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn chính là cảm thấy trong lòng của hắn có chút mềm, có một chút chua, còn có một chút ngọt. Có lẽ chính là từ thời gian này trở đi, hắn không  muốn Dư Lãng dùng loại này ánh mắt chăm chú đi nhìn một người khác.

Lúc này, Dư Hải Thiên chính là ôm Dư Lãng mềm mềm, ngọt nị tại trên mặt Dư Lãng hôn một hơi: “ Nhớ hay không  nhớ ba ba a?”

“Nhớ chứ, con nhớ một ngày đâu.” Dư Lãng làm nói rõ ràng giòn tan.

Cùng Dư Hải Thiên hoàn tất quá trình buồn nôn hề hề, một nhà ba người tại trên ghế sa lông ngồi xem TV, An Huệ Lan cắt cam.

Bỏ qua sắc mặt An Huệ Lan, Dư Lãng bắt đầu cùng Dư Hải Thiên nói chính sự, có chút  sinh khí nhỏ, có chút tiểu ủy khuất: “Mụ mụ nói trước đó vài ngày ông ngoại đổi nhà tầng, mụ mụ đem tiền của con cho ông ngoại mua nhà …”

Nói xong còn quang minh chánh đại nhìn đối diện liếc mắt An Huệ Lan một cái, Dư Hải Thiên cũng nhìn đi qua: “Tiền không phải là tôi cho rồi sao ?”

An Huệ Lan  cắt cam, thiếu chút nữa là cắt vào ngón tay, ả đều nói tốt  với Dư Lãng rồi đâu, coi như tiền ả lấy vẫn là mượn, chờ  sau này trả y. Vì không muốn Dư Hải Thiên tức giận, liền gạt Dư Hải Thiên, Dư Lãng  khi giáp mặt đáp ứng hảo hảo đâu, hiện tại lại cho ả một nhát sau lưng.

An Huệ Lan trừng mắt nhìn liếc Dư Lãng một cái, Dư Lãng ngồi ở trên ghế sa lông nhàn nhã quơ chân.

Trong chốc lát, An Huệ Lan cắn chặt răng nhịn đau, nói: “Nhà cũ của nhà em  đều là phòng cũ ở đến mười mấy năm, vẫn là nhà trệt, điều kiện vệ sinh không tốt, lại là ngoại ô, cha mẹ em đi làm đều cảm thấy không tiện, thương lượng một chút thì muốn đem phòng ở bán. Thêm tiền, tại trung tâm chợ mua một căn hộ. Em từ nhỏ đều ở trong căn nhà cũ ấy, đều đã có tình cảm không nỡ bỏ đi, em nghĩ đến nhà này dù cách trung tâm thành thị có hơi xa, điều kiện cũng không tốt, chính là T thị sớm muộn gì cũng mở rộng xây dựng,chờ một số nơi phải phả bỏ dọn đi chỗ khác, căn nhà cũ liền trở nên đáng giá. Nhà ở diện tích rất lớn lại còn có một cái sân, em chính là nghĩ, tiền của Lãng Lãng chẳng phải đều cần giữ sao, em liền thay Lãng Lãng mua lại căn nhà, coi như đầu tư …”

An Huệ Lan trong lòng rớm  máu, cha mẹ của ả bởi vì tiền không đủ, là chuẩn bị muốn đem căn nhà cũ này bán đi, Dư Hải Thiên cho một khoản tiền, mà cha mẹ của ả căn bản là không muốn lấy, sau lại nghe nói An Huệ Lan muốn căn nhà này, mới đem tiền cầm lấy, sau đó đem căn nhà cho An Huệ Lan, coi như là đem nhà bán cho An Huệ Lan.

Đúng là căn nhà ở trong tay ả, nhưng đó là ả lưu trữ cho mình chờ đồng tiền lên giá, mà không phải là cho Dư Lãng.

Đối với loại kết quả này, Dư Lãng vui vẻ, hiện tại thời đại này, tiền là tối đáng giá, cũng là không đáng giá nhất, nếu đem tiền không sử dụng, để trong ngân hàng, tiếp qua mười mấy năm, sẽ ngâm nước nhân lên  thập bội. Đổi thành phòng ở là tốt rồi, này ít nhất sẽ làm phòng ở tăng giá trị  lên thập bội, lấy thân thể hiện tại, bằng bản thân thật không thể đem tiền trong tay đổi thành nhà ở, cái này, Dư Lãng nhìn An Huệ Lan có một giây đồng hồ thuận mắt như vậy, An Huệ Lan thiếu đạo đức, vẫn có chút tác dụng.

Dư Lãng được tiện nghi còn khoe mã, cùng Dư Hải Thiên khoe khoang: “Ba ba, con sẽ sẽ không lỗ vốn a…”

Dư Hải Thiên nghĩ nghĩ, từ tình thế bây giờ nhìn ra, điền sản hẳn kiếm được tiền, hiện tại rất nhiều người đều chơi, phỏng chừng về sau sẽ có càng nhiều người gia nhập thêm, nhà ở ở lại trong tay, muốn thâm hụt tiền, cũng không dễ dàng. Hắn tại cái mũi nhỏ của Dư Lãng đem tới nhéo nhéo: “Lãng Lãng có thể kiếm được khoản tiền lớn đâu…”

Dư Lãng cười đắc ý, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía An Huệ Lan nói: “Đừng quên đem giấy tờ  bất động sản cho con a…”