Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 93: Đội hữu




“Sao thế? Em quen người kia sao?” Từ sau lúc gã nhân viên nói tên người kia, thẳng đến khi rời khỏi cửa hàng, Tần Phi Tương đều cảm thấy Chung Viễn Thanh có chút không yên lòng, y quan sát nửa ngày, cuối cùng buột miệng hỏi.

“Nếu, nếu cậu ta dùng tên thật để đăng kí trên Skynet, thì tôi nghĩ, tôi từng nghe qua tên cậu ta rồi.” Chung Viễn Thanh thở dài một hơi, giải thích với Tần Phi Tương: “Cậu ta đích thị là học sinh của Ares, cùng tuổi với chúng ta, hơn nữa cậu ta còn bên phái thuần máy móc.”

Chung Viễn Thanh chỉ nói một câu như vậy nhưng Tần Phi Tương đã hiểu ra vấn đề. Điều khiển cơ giáp được phân chia làm ba phái đối lập, vì Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương có thể hiểu một chút về phái tinh thần lực, song về phái thuần máy móc thì y đích xác không biết gì.

Mà khi Chung Viễn Thanh nói từng nghe qua tên người này, thì thực hiển nhiên nó có liên quan đến Khang Hồng.

“Lẽ nào cậu ta có quan hệ gì đó với Khang Hồng?”

“Vì muốn khuyến khích học sinh phái thuần máy móc có thêm tính sáng tạo và đột phá, hàng năm Ares đều tổ chức cuộc thi thiết kế cơ giáp, mà sự kiện phát sinh chính là vào năm thứ ba chúng ta vào Ares.”

Tần Phi Tương trầm mặc gật đầu, trong trận đấu năm đó, một Khang Hồng chẳng mấy xuất sắc đột nhiên đưa ra một thiết kế cơ giáp có tính đột phá, tiếp đó gã chiếm được sự khen ngợi của mọi người, rồi sau thì gã lọt vào vòng trong, cuối cùng là giành được giải nhất năm đó.

“Thực ra, trong thời gian thi đấu, từng có người tố cáo Khang Hồng ăn cắp thiết kế, người đó tên là Lawson.” Vào lúc ấy, Chung Viễn Thanh đang toàn tâm toàn ý yêu Khang Hồng, người đang yêu cho dù giữ được lý trí nhưng sẽ luôn thiên vị những chuyện liên quan đến người mình yêu.

Vì vậy mà khi ấy, Chung Viễn Thanh cho rằng Lawson vì ghen tị nên mới cố ý hãm hại Khang Hồng.

Để có thể giúp Khang Hồng nhanh chóng thoát khỏi ảnh hưởng của vụ đó, Chung Viễn Thanh từng đề nghị Khang Hồng nên tìm nhân viên chuyên nghiệp để điều tra rõ ràng. Song ngoài dự liệu của hắn, Khang Hồng nhất quyết từ chối, gã lấy lý do “Anh không phải là người cần người yêu giở thủ đoạn để giải quyết vấn đề, chuyện của anh anh sẽ tự mình giải quyết.”

“Khi ấy, sau khi nghe xong lời đó, tôi thật sự đã cảm động và nghĩ chắc anh ta muốn trấn an tôi, suy nghĩ vì tôi.” Chung Viễn Thanh cười lạnh một tiếng: “Giờ ngẫm lại, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do nếu tôi không nhúng tay điều tra, anh ta mới chắc chắn vùi lấp được toàn bộ chân tướng. Thế nên, không lâu sau đó, Lawson kia bị tra ra chuyện ăp cắp linh kiện trên Skynet. Chính vì chuyện này mà cậu ta đã bị Ares đuổi học, từ đó về sau bặt vô âm tín.”

“Cho nên nói, thực ra những gì Lawson nói là sự thật?”

Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng nhìn bản thiết kế cơ giáp này, tuy dựa vào kinh nghiệm của chúng ta mới biết nó rất xuất sắc, nhưng chúng ta làm sao biết nó xuất sắc ở chỗ nào? Cho nên tôi mới muốn hỏi bọn họ có sao chép dữ liệu về bản thiết kế này hay không, cộng thêm cả con chip mà họ đã tiêu hủy. Vì dù sao đây cũng là thứ chuyên nghiệp nên chắc chắn cần có người chuyên nghiệp để thẩm tra.”

Chung Viễn Thanh vừa nói xong, cổ tay cổ tay bị Tần Phi Tương nắm chặt.

“Đừng tìm Khang Hồng.” Tần Phi Tương khó có lúc lộ ra tình tự.

“Sao tôi phải tìm Khang Hồng?” Chung Viễn Thanh ù ù cạc cạc nói: “Chỉ bằng sức lực và đầu óc của Khang Hồng, anh ta có thể nhìn ra được gì sao? Tôi muốn là đi tìm người chuyên môn kia kìa.”

Chung Viễn Thanh nói muốn tìm người có chuyên môn thì tất nhiên đó là Chung Tri.

Là một người luôn làm việc quyết đoán, nếu muốn biết rõ ràng, Chung Viễn Thanh đã nói là phải làm được, thế cho nên sau khi rời khỏi Skynet, hắn lập tức gọi cho Chung Tri.

“Dù em rất thích Chu Tước, cũng tin chắc thực lực của anh, nhưng anh cũng không thể mới chỉ nửa ngày sau đã tặng Chu Tước cho em được chứ.” Trên máy liên lạc, Chung Tri vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Đại ca.” Nửa ngày sau, Chung Viễn Thanh mới mở miệng.

Chung Tri vừa nghe thấy Chung Viễn Thanh xưng hô thế này với hắn, tay Chung Tri chợt run một cái, thiếu chút nữa làm đổ hộp dầu. Phải biết rằng, tuy Chung Viễn Thanh và Chung Tri là anh em họ nhưng chiếu vào tính cách đạm mạc của Chung Viễn Thanh, quan hệ giữa hai người không phải quá thân thiết, càng đừng nói đến chuyện Chung Viễn Thanh sẽ chủ động gọi hắn.

“Em có chuyện gì nào? Người một nhà cả, không cần phải khách khí đâu, cứ nói thẳng đi.” Chung Tri cố gắng làm bộ bình tĩnh.

“Chỗ em có một bản thiết kế cơ giáp, trong đó còn có một con chip. Anh có thể xem giúp được không?” Nói xong, Chung Viễn Thanh liền truyền dữ liệu đến quang não của Chung Tri: “Có thể giúp em xem bản thiết kế trong này rốt cục là cái gì?”

“Còn như thế nào nữa, xạ kích thế này quả thực là lối suy nghĩ của thiên tài.” Chung Tri nghe Chung Viễn Thanh nói, cúi đầu nhìn lướt qua một cái, sau đó hắn lập tức kết luận, tiếp đó Chung Tri kích động ngẩng đầu nhìn Chung Viễn Thanh: “Ai thiết kế thế? Bạn của em à? Có thể giới thiệu với anh không?”

Quả nhiên! Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh nhìn nhau, cùng gật đầu.

“Đại ca, xin lỗi anh, bọn em không quá quen biết người này, nhưng mà,” Chung Viễn Thanh ngừng một lát, rồi như cố ý kéo dài giọng điệu: “Nhưng mà, em biết tên cậu ta, cậu ta cũng là tân sinh giống em.”

“Tân sinh?!” Chung Tri chấn kinh, tiếp đó nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nói thật, trình độ của anh cũng chỉ biết một số thứ, cụ thể thế nào còn phải cần thầy của anh xem đã. À, thế tân sinh đó tên gì vậy?”

“Nói cho anh thì cũng được thôi, có điều, em hy vọng anh có thể đồng ý với em một chuyện!” Chung Viễn Thanh lập tức ra điều kiện.

“Còn muốn đồng ý chuyện gì nữa, giờ Chu Tước anh cũng tặng cho em rồi còn đâu.” Chung Tri cau có mặt mày.

“Nếu người này thực sự có thiên phú hơn người, thậm chí vượt qua cả thầy của anh, nếu đại sư Ulysses cảm thấy cậu ta rất khá, em hy vọng đại ca có thể nói với đại sư Ulysses có thể nhận cậu ta làm đồ đệ.”

Chung Tri vẻ mặt quỷ dị nhìn Chung Viễn Thanh: “Em có thể suy nghĩ vì người ngoài, anh không nhớ ra em lúc nào thì tốt bụng như thế.”

Chung Viễn Thanh luôn đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người, đến cả người thân hãy còn khách khí nói chi là người ngoài, vậy nên Chung Tri mới không tin đứa em họ này của hắn có thể biến thành người tốt.

Chung Viễn Thanh bày ra khuôn mặt thản nhiên thừa nhận: “Đương nhiên không phải em tốt bụng rồi, thế nhưng nếu người này có thể gia nhập vào đội hữu của em, trở thành đồng đội của em thì chắn chắn không phải người ngoài nữa. Chính vì điều này cho nên, em hy vọng sau khi cậu ta có thể trở thành sư đệ của đại ca, anh có thể tạo cơ hội để lộ người em đã làm chuyện tốt này.”

Chung Tri đương nhiên biết chuyện kì khảo hạch của ba tháng sau, nhà trường sẽ lấy hình thức tiểu đội mười người để học tập, Chung Viễn Thanh giờ đang chắc tìm kiếm đội hữu thích hợp đây mà.

“Em tính đủ rồi còn gì, tính kế xong cho anh đây rồi còn đâu.” Chung Tri thấy mục đích của Chung Viễn Thanh, không khỏi cười tức giận: “Em nên biết, chuyện em muốn anh làm không phải đơn giản đâu. Em báo đáp anh thế nào đây?”

Anh còn có tư cách nói em chắc, thân là đại ca, sao anh cứ mãi ghi thù thế được, có lúc phải ăn khổ chứ?

Nghĩ đến đây, Chung Viễn Thanh không nhịn được trở mặt xem thường Chung Tri: “Em đây vì lẻ loi một mình trên con đường tìm tòi cơ giáp, giờ tìm được một tri âm có thể sóng vai, hơn nữa nghe nói tính tình đại sư Ulysses rất quái dị, chắc chắn mình đại ca không thể chống đỡ nổi, có thêm sư đệ nghĩa là có thêm đứa để chịu tội, đại ca không phải càng có thời gian nghiên cứu cơ giáp hơn sao?”

Chung Tri:…Sao lý do của nó nghe ra còn hợp lý đến thế nhỉ, sao mình không nói được gì thế này!

“Thôi, thôi, ai bảo anh đã đem toàn bộ gia sản đặt lên người em rồi còn đâu.” Chung Tri đau đầu đỡ trán: “Em đã nói vậy thì anh sẽ tận lực đi làm, có điều sư phụ anh có gật đầu hay không thì phải còn xem biểu hiện của người kia nhé. Nào, nhanh nhanh nói tên cậu ta ra đi.”

“Cậu ta tên là Lawson. "

—-

“Em hy vọng Lawson có thể gia nhập vào chúng ta?” Kết thúc cuộc gọi với Chung Tri, Tần Phi Tương ở bên cạnh mở miệng hỏi.

Chung Viễn Thanh gật gật đầu: “Tôi rất xem trọng cậu ta, nếu cậu ta có thiên phú thì khi cậu ta gia nhập vừa hay lấp được chỗ trống trong đội ngũ chúng ta. À, đúng rồi, nói cho anh biết, nếu Lawson gia nhập thì năm người bên tôi đã đủ rồi. Bên anh thế nào rồi?”

“Có hứng thú muốn nhìn không ? Vừa hay giờ là bữa tối.”

Mặc dù Ares chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa nội quy quy định nghiêm cấm việc sử dụng cơ giáp tư nhân trong trường, tuy nhiên làm một trường quân đội nghiêm khắc lúc nào cũng muốn học trò phải huấn luyện, nên nhìn chung trong trường chỉ có duy nhất một cái căn tin.

Mà đương nhiên để thỏa lòng vấn đề cơm nước của cả thầy lẫn trò, quy mô căn tin của Ares cũng lớn kinh người.

“Em muốn ăn gì? Tôi mua cho em.”

So với Tần Phi Tương, thứ nhất Chung Viễn Thanh không có thói quen đến những nơi đông người, thứ hai mặc dù hắn rất thích ăn uống nhưng đồng thời hắn cũng có yêu cầu rất cao về đồ ăn, cho nên hắn tùy tiện nhìn lướt qua: “Chọn phần A đi.”

“Em chắc chứ? Không nhìn những món khác sao?” Tần Phi Tương chính là tùy thời đều lo nghĩ đến chuyện Chung Viễn Thanh sành ăn, nếu không phải do điều kiện có hạn, y hận mình không thể mua hết để khiến Chung Viễn Thanh ăn uống thỏa thích.

Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Không sao, dù sao sau này vẫn còn cơ hội, chúng ta cứ chọn từ phần A trước đi.”

Câu này của Chung Viễn Thanh lập tức khiến Tần Phi Tương lạc quan yêu đời hết sức, y âm thầm nhéo nhéo tay hắn, Tần Phi Tương cực kì trịnh trọng hứa hẹn với Chung Viễn Thanh: “Được, tôi đồng ý với em.”

“Lão Đại, cậu đồng ý gì đó?”

Vừa nghe giọng Tần Phi Tương, Thạch Lan lập tức liều lĩnh hỏi, thần bí nhìn Tần Phi Tương, tiếp đó bèn liếc qua Chung Viễn Thanh đang cực kì bĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, bỗng nhiên hắn hú lên quái dị, che mặt: “Này, này, hai người không phải chứ ? Tốc độ này cũng quá kinh người rồi đó! Tôi không chấp nhận!”

Sau đó Thạch Lan buông tay, hai tay chống cằm, tỏ vẻ ngây thơ hồn nhiên nhìn Chung Viễn Thanh: “Tôi hơi tò mò, đại khái là quá trình thế nào nhỉ?”

Nhìn Thạch Lan ầm ĩ trước mắt, Chung Viễn Thanh như thấy một Tiểu Bạch thứ hai, hắn hơi khó tin nghĩ đến người này sau này sẽ trở thành quân sư của Tần Phi Tương.

“Cậu không được.” Có điều, Tần Phi Tương hạ quyết tâm không để Thạch Lan có cơ hội quấy rầy Chung Viễn Thanh, y trực tiếp nắm cổ áo Thạch Lan: “Đi xếp hàng cùng tôi mau.”

“Không cần ah, cậu đi đi, cá nhân cậu tình nguyện đi xếp hàng, chớ tôi không thèm đến cái chỗ toàn mùi hôi hám thế đâu!” Thạch Lan khoa chân múa tay, ánh mắt cầu cứu Chung Viễn Thanh.

Đáng tiếc, Chung Viễn Thanh căn bản không có nhìn hắn, trái lại hắn đang quay người nhìn về ba người đằng sau Thạch Lan.

Cực kì trùng hợp là Chung Viễn Thanh đều biết đến ba người này.

Người sở hữu mái tóc vàng sáng,cười lên cực kì phong lưu, cả người đều toát lên vẻ playboy là Woodrow, là con trai của của người đứng đầu tinh hệ Penco, Woodrow giống với Tần Phi Tương và Thạch Lan, đều thuộc phái thể thuật.

Du Trạch trầm mặc ít nói cùng Du Mẫn tinh quái là một đôi song sinh, hai người này thuộc bên lĩnh vực tinh thần lực.

Tuy mới vào Ares song dưới ánh hào quang của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, ba người này không mấy nổi bật, có điều Chung Viễn Thanh biết, những người này chính là đám người trung thành ủng hộ Tần Phi Tương nhất của năm đí. Bọn họ luôn một lòng đi theo Tần Phi Tương, trở thành những đại tướng đắc lực nhất của y.

Hơn nữa ngay tại lúc Chung Viễn Thanh quan sát ba người, ba người kia cũng đang đồng thời âm thầm quan sát lại hắn.