Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 82: Tiểu tổ thi đấu




Lần này Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương không phải đến khán phòng, đấu trường đã sớm bố trí sẵn bảo vệ ở bên ngoài, sau khi xác nhận thân phận xong, hễ là người có đủ điều kiện, sẽ trực tiếp được đưa đến phòng chờ, trong phòng lúc này đã có vài người đến trước, khi thấy Chung Viễn Thanh đi vào cũng không có chú ý đến.

Nhưng đợi cho đến lúc Phi Tương đeo mặt nạ sói vào đến, cả phòng mới bắt đầu ồn ào nghị luận.

Chung Viễn Thanh nhìn lén “Thương Mãng Chi Lang”, y không hề giống với bộ dạng thô tục của hắn, hoàn toàn không còn là hình tượng đại thúc trung niên như trước.

Như nhận ra Chung Viễn Thanh đang nhìn mình, Tần Phi Tương cúi đầu, dịu dàng nói: “Sao vậy?”

“Tôi nhận ra, anh có chút danh tiếng ở đây.” Chung Viễn Thanh chỉ mấy người giơ ngón giữa với Tần Phi Tương không xa: “Bọn họ đều biết anh sao?”

Tần Phi Tương nhìn lướt qua vài người, sau đó cười nói: “Ừ, bọn họ đều là bại tướng của tôi.”

Chung Viễn Thanh lập tức hứng thú thêm với “Thương Mãng Chi Lang”: “Hóa ra anh lợi hại như vậy, tôi hơi không nhịn được muốn thử sâu cạn với anh nha.”

Tần Phi Tương cách mặt nạ thâm trầm nhìn Chung Viễn Thanh cũng đeo mặt nạ như mình, y có thể tưởng tượng được vẹ mặthưng phấn của Chung Viễn Thanh lúc này, y không khỏi khẽ cười ra tiếng: “Được, nhất định sẽ có cơ hội.”

Tuy là cùng một giọng, song không còn là vẻ dí dỏm thiếu mất sự chân thành như trước, mà giờ đó là một giọng nói trầm thấp mang theo nồng đậm dịu dàng ấm áp như có như không không khỏi khiến tim Chung Viễn Thanh lỗi nhịp, sau đó, hắn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn người này.

“Lại làm sao thế?” Ngữ khí Tần Phi Tương mang theo ý cười.

Chung Viễn Thanh nhìn y nửa ngày, có lẽ bởi vì bị dáng người khi ở trước cửa làm ảnh hưởng quá sâu sắc cho nên dù có hoài nghi nhưng hắn thừa nhận chính hắn không thể tưởng tượng được Tần Phi Tương có dáng vẻ ngốc nghếch, nên là chắc hắn đã đoán sai rồi.

Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là anh tạo cho tôi cảm giác rất quen thuộc, rất giống với một người mà tôi biết.”

Nghe thấy Chung Viễn Thanh nói vậy, Tần Phi Tương bỗng ngây người một lát, y vốn muốn tiếp tục hỏi nhưng sau đó có một người vừa vặn đi đến.

“Chào tất cả mọi người! Đầu tiên, chúc mừng mọi người đã thuận lợi thông qua vòng đấu loại, tiếp theo sẽ đến vòng hai của bảng đấu. Vòng này, mỗi đội tổng cộng có mười một người, mỗi một tổ chỉ có thể tiến vào tối đa ba người.” Người nói chuyện là một nam nhân trung niên hói đầu, cổ đeo nơ đỏ, mặc một bộ âu phục trên người, trái phải bên hắn có bốn vị tiểu thư xinh đẹp mặc sườn xám gợi cảm, trong đó có một người còn trộm hôn gió với Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, đó là Laura mà hai người cùng quen.

“Tổng cộng có bốn tiểu tổ thi đấu, dựa vào màu sắc trên mặt nạ của mỗi người mà phân ra các tổ Đen, Trắng, Xanh và Đỏ! Tiếp theo xin mời mọi người căn cứ vào màu sắc của mình ra đứng bên cạnh bốn vị tiểu thư đây, sau đó bốn tiểu thư sẽ dẫn mọi người đến các đầu trường phân biệt.”

Nghe hắn nói xong, tất cả mọi người bắt đầu đi tìm tiểu tổ của chính mình.

“Màu Đỏ.”

“Màu Trắng.”

Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Tiếc thật, không cùng một tổ rồi, nếu không chúng ta đã có thể nhanh chóng đấu với nhau rồi.”

“Chờ sau khi qua vòng hai, chúng ta tỉ thí một phen, chẳng phải càng khiến mọi người mong chờ hơn sao?” Tần Phi Tương chỉ biết Chung Viễn Thanh hiếu thắng, nhưng thứ nhất do hình tượng cao lãnh Chung Viễn Thanh quá mức kiên cố trong lòng y, thứ hai là y mới chỉ tiếp xúc phiến diện nên chưa bao giờ biết hóa ra Chung Viễn Thanh hiếu thắng đến nỗi đến đâu cũng muốn tìm người luyện tập thế này. Chỉ là, hễ cứ là lời mời mà Chung Viễn Thanh đã đề nghị, y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cự tuyệt.

“Anh nói có lý lắm, vậy tôi hi vọng anh không bị knock out trước.” Chung Viễn Thanh nháy mắt mấy cái với Tần Phi Tương, tiếp theo liền đi đến chỗ tiểu thư mặc sườn xám đỏ.

“Hey, Phá Quân,lại gặp nhau rồi, đây đúng là số phận nha.” Laura cười hì hì chào hỏi với Chung Viễn Thanh: “Cậu thật không lo lắng khi làm người của tôi sao?”

Chung Viễn Thanh không đếm xỉa đến Laura đang cố ý trêu chọc, hắn chỉ rất nghiêm tục gật đầu với cô, tiếp đó không nói thêm gì nữa.

“Hứ, giả lãnh khốc gì chứ, đừng tưởng tôi không trông thấy cậu mới cùng “Thương Mãng Chi Lang” nói nói cười cười nhé, đúng là vật họp theo loài có khác.” Laura nhỏ giọng bực tức nói.

Có điều Chung Viễn Thanh hoàn toàn không có để ý, bởi vì hiện tại toàn bộ chú ý của hắn đều tập trung vào hai người khác.

“Tại sao tôi là màu Đen mà không phải Đỏ chớ?, J, La Cấp 01, tôi không muốn sang đội khác.”

“Đại ngu ngốc La Cấp 02 kia, không sao hết á, đợi đến lúc tiểu tổ chúng ta vượt qua vòng hai thì chắc chắn sẽ ở cùng thôi, cậu ngàn vàn lận đừng thua nha!”

Chung Viễn Thanh nhìn hai thân hình một cao một thấp kia, nghe thấy hai người nói chuyện, hắn đột nhiên cảm thấy hai người này quen lạ.

Phân tổ chấm dứt, người đàn ông đứng giữa lại thuyết minh một vài quy tắc cùng các điều cấm một lúc, sau đó mọi người bắt đầu theo bốn tiểu thư đi đến từng đấu trường chuyên biệt.

Đến vòng hai, hình thức thi đấu được áp dụng đó là đấu vòng tròn, ấn vào trận thắng thua cuối mà xếp cao thấp, xác định ba người được vào vòng kế tiếp, tuy nhân số trong mỗi tổ đã giảm bớt so với vòng loại, nhưng mười một người thi đấu vòng tròn chính là mỗi người phải đấu mười trận, cho dù trình độ không cao nhưng đối với thân thể hiện tại của Chung Viễn Thanh mà nói thì đó cũng là một gánh nặng không nhỏ.

Cho nên để dứt khoát, hệ thống cũng có nghĩ đến vấn đề thể lực của người chơi, mỗi tiểu tổ được chia thành hai ngày thi đấu, mỗi ngày đấu năm trận.

Năm trận đấu này không quá gian khổ với Chung Viễn Thanh, nên dĩ nhiên hắn đều toàn thắng cả năm, hắn không những thắng mà còn cực kì thoải mái.

“Tôi biết cậu rất lợi hại, thực không muốn kiếm chác với chị sao?” Laura đứng bên cạnh nói, vẻ mặt không cam lòng.

Chung Viễn Thanh lắc đầu, sau đó đi qua cô, thái độ cự tuyệt đến là rõ ràng.

“Không được, hôm nay cậu phải cho chị một lý do rõ ràng, bằng không chị sẽ làm chuyện xấu đó.” Laura lại bắt đầu buông lời đùa giỡn.

“Mệnh chúng ta không hợp, tương khắc với nhau.” Chung Viễn Thanh nói ra chín chữ, sau đó cực kì tiêu sái bỏ đi.

“Cái gì mà mệnh không hợp? Rồi tương khắc cái gì? Thần thần bí bí đáng ghét y như “Thương Mãng Chi Lang”.” Tuy nói như vậy song Laura vẫn chạy đến bên Chung Viễn Thanh: “Chỉ là, dù cậu không muốn theo, nhưng năm trận này cậu thắng quá đẹp, có lẽ sẽ bị nhiều người chú ý đó, lúc này đám người này, à không phải là rất nhiều người tuy chị chưa nói ra nhưng chị nghe nói đại đa số đều cược cho cậu đó.”

“Chưa vào vòng trong, sao bọn họ dám tự tin như thế?” Cá độ là chuyện luôn song song tồn tại với đấu trường công khai, chỉ là giờ mới là vòng hai tiểu đội vậy mà đã có người bắt đầu cược rồi.

“Ánh mắt của họ còn độc hơn tôi, trong đội Đỏ ngoài cậu thì còn một người nữa, hai người các cậu đều khởi đầu tốt đẹp mà.”

Dựa theo hướng Laura đã chỉ, Chung Viễn Thanh nhìn thấy cái tên “La Cấp 01”, năm trận ngày hôm nay của hắn cũng không gặp phải người này.

“Cậu quen biết người kia? Có hứng giúp chị giới thiệu hay không? Dù cậu không muốn làm người của chị, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè bla bla, cậu nói xem nào.” Laura đặc biệt dũng cảm vỗ vỗ bả vai Chung Viễn Thanh, tính khí đàn ông cứ thế hiện ra.

Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Đáng tiếc, tôi cũng không quen, tôi chỉ hơi tò mò thôi, nhìn qua không thấy cậu ta không có tính công kích gì hết.”

Laura nhìn thân thể mỏng manh của Chung Viễn Thanh,…thân thể mong manh của chú em có kém hơn người ta đâu mà còn so với sánh? Chú có cần phải kinh ngạc thế không?

“Cậu không ngại thì xem video trận đấu của cậu ta đi, tôi cảm thấy cậu ta có sức bật rất kinh người, hoàn toàn khác với cậu đó.” Laura khiêu mi, chưa từ bỏ ý định:”Tôi đã để lộ nhiều tin tức như này, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chị đây rất tốt sao? Lẽ nào không muốn tiến vào vòng tay ôm ấp của chị sao?”

“Cảm ơn, tạm biệt!”

Chung Viễn Thanh vất vả thoát khỏi Laura quấy rối, hắn nghĩ nghĩ rồi không hề lập tức rời đi, trái lại hắn đến bên tổ Xanh bên kia, Chung Viễn Thanh vẫn tò mò thực lực thực sự của “Thương Mãng Chi Lang.”