Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 77: Minh tra dễ tránh, ám tiện nan phòng




(*) Chuyện vụn vặn dễ tra trực tiếp, người trong tối khó mà phòng bị.

“Thôi.” Bị Tần Phi Tương nói loạn như vậy, giận dữ trong lòng Chung Viễn Thanh đã vơi bớt không ít, hắn cũng không muốn trừ khử Khang Hồng nữa, chẳng qua với tên có lịch sử bất lương này, tốt nhất hắn vẫn nên cảnh cáo một chút.

Tinh thần lực của Chung Viễn Thanh nhanh chóng rời khỏi người Tần Phi Tương, sau đó giương nanh múa vuốt hướng đến chỗ Khang Hồng, tinh thần lực thô to như xúc tu như này trong lứa tuổi của Khang Hồng vẫn là ít thấy, tinh thần lực cường đại lúc này như thứ vũ khí khủng bố khiến lòng người sợ hãi, tựa như có một cái thòng lọng vô hình chực chờ ở trên cổ gã.

Khang Hồng sợ tới mức không thấy bụng đau nữa, gã lảo đảo đứng dậy toan muốn chạy trốn. Nhưng Chung Viễn Thanh lí nào dễ buông tha cho gã như vậy được? Bốn xúc tu tinh thần lực lập tức đuổi theo, cuốn chặt tứ chi gã, treo Khang Hồng lên cao, một xúc tu tinh thần lực khác vừa khua vù vù, vừa phát ra tiếng cười “khặc khặc” quái dị, trực tiếp vọt đến sát mặt Khang Hồng, thời điểm xúc tu sắp cắt qua, Chung Viễn Thanh điều khiển hơi lệch một chút. Oành một tiếng, hòn đá bên cạnh chớp mắt biến thành bột phấn.

Khang Hồng sợ hãi hét lên một tiếng quái dị, nhân lúc tứ chi được xúc tu tinh thần lực buông lỏng, cả người gã mềm nhũn ngã trên mặt đất, dáng vẻ quả thực là cực kì thảm hại.

“Nếu lần sau anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì tảng đá này chính là kết cục của anh!” Chung Viễn Thanh không hề khách khí cảnh cáo gã, tinh thần lực chưa thu hồi vẫn đang khua động, phối hợp với Chung Viễn Thanh.

“Giáo huấn cậu ta thế là đủ rồi, đừng tạo ảnh hưởng quá lớn, dù sao ở đây vẫn không thích hợp, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì hơn.” Tuy bề ngoài Tần Phi Tương nói rất có lí, nhưng kì thật tư tâm lại hận không thể giải quyết gút mắt giữa Chung Viễn Thanh và Khang Hồng.

Khang Hồng mặc dù sợ đến nỗi ngã xuống đất, ánh mắt trước giờ không nhìn Tần Phi Tương bỗng chuyển qua, cực kì chú ý đến ánh nhìn che dấu mê luyến của Tần Phi Tương dành cho Chung Viễn Thanh, gã đột nhiên hiểu được, lập tức la lớn: “Đợi đã.”

“Sao, anh ngứa đòn đúng không? Hi vọng bị đánh một trận phải không?” Chung Viễn Thanh rất không bình tĩnh hỏi.

“Anh đã hiểu vì sao em lại đối xử với anh như vậy rồi, ra là em đã có Tần đại thiếu gia đúng không.” Khang Hồng chậm rãi đứng lên, vẻ mặt đáng tiếc nhìn Chung Viễn Thanh: “Chỉ là, em cũng đừng mong sau này có thể dựa vào thuyền lớn Tần gia, phụ thân cậu ta là đại nguyên soái đó, em tưởng Tần gia bọn họ có thể xem trọng em sao? Bây giờ Tần Phi Tương đối tốt với em, nhưng đó là cậu ta muốn chơi đùa mà thôi, đợi lúc cậu ta chán rồi, cậu ta chắc chắn sẽ bỏ em.”

Chung Viễn Thanh nhíu mày, cúi đầu nhìn Khang Hồng.

Khang Hồng cho rằng Chung Viễn Thanh bị lời nói của mình khiến cho tâm động, gã nhanh chóng nói tiếp: “Mà anh thì không giống như vậy, hai nhà chúng ta không kém cạnh nhau, tựa như những gì em đã nói trước kia, chúng ta mới là môn đăng hộ đối.”

Nghe thấy Khang Hồng vẫn có thể không chớp mắt nói ra mấy lời tình tứ, tinh thần Chung Viễn Thanh quả thực bị xúc động rồi, nhưng mà hắn lại nghĩ đến chuyện Khang Hồng phản bội hắn, liền khiến Chung Viễn Thanh hiểu được, Khang Hồng căn bản không hề có yêu đương, hơn nữa bây giờ hắn đã xé rách da mặt Khang Hồng mà gã vẫn chưa từ bỏ ý định, nguyên nhân chắc chắn chỉ có một chính là gã có mục đích mà thôi.

Vậy thì mục đích của Khang Hồng rốt cục là gì? Làm gã trở nên như vậy? Không biết nó có quan hệ gì với kẻ đã hạ độc thủ với hắn không?

Chung Viễn Thanh bỗng hưng phấn, phiền muộn không rõ cũng ngay lập tức biến mất.

“Tôi rất nghiêm túc với em ấy.” Đúng lúc này, bên tai bỗng truyền đến giọng nói đầy kiên định của Tần Phi Tương.

Chung Viễn Thanh không hiểu ra sao nhìn Tần Phi Tương: “Anh vừa nói gì cơ?”

Tần Phi Tương cúi đầu, nhìn thật sâu vào Chung Viễn Thanh, cực kì nghiêm túc lập lại: “Tôi nói tôi rất nghiêm túc với em, phụ thân bọn họ không hề phản đối chúng ta, Tần gia cũng không dám coi thường em.”

Chung Viễn Thanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khang Hồng, hắn lập tức hiểu rõ, hóa ra Tần Phi Tương đang giúp mình chọc giận Khang Hồng.

Vẻ mặt của Tần Phi Tương vừa rồi quả thật rất chân thành tha thiết đến nỗi khiến người khác thiếu chút nữa đã tin, Chung Viễn Thanh tự cho rằng đây đúng là hành động cao minh, sau đó hắn đột nhiên đưa tay vỗ lên bả vai của y, nháy mắt với Tần Phi Tương: “Ừ, tôi hiểu, tôi đương nhiên tin anh rồi, tôi cũng không phải kiểu người sẽ tin bừa người ngoài, đi thôi.”

Nói xong, Chung Viễn Thanh đến đầu cũng không quay lại, xoay người bỏ đi.

Tần Phi Tương thực sự đã nghĩ sẽ bị Chung Viễn Thanh một là đánh đập hai là oán hận tính toán vì câu nói kia, chứ y không ngờ sẽ nhận được hiệu quả kì diệu như thế, y lập tức mừng như điên, ngoan ngoãn rời theo sau hắn.

“Em chắc chắn sẽ phải hối hận!” Khang Hồng trơ mắt nhìn Chung Viễn Thanh rời đi, tựa như thấy vị trí gia chủ Khang gia cứ thế đi mất, gã thiếu chút không phun được máu, khuôn mặt anh tuấn ban đầu vì không cam lòng trở nên méo méo, lóe qua điên cuồng đáng sợ: “Tôi chắc chắn sẽ khiến hai người hối hận.”

“Đó là đương nhiên.” Phía sau tòa kiến trúc, một bóng người đột nhiên bước ra.

Khang Hồng nheo mắt, sau khi thấy rõ khuôn mặt người kia, gã nhất thời chần chừ một chút: “Cậu là ?”

“Khang nhị thiếu thật sự là người hay quên chuyện, nhớ lúc trước trên sao Centaur, em gái tôi thất lễ đã đụng phải ngài, ngài có còn nhớ không?”

Khang Hồng hồi tưởng lại, rồi do dự nói: “Chung..Kiệt ? Cậu họ Chung?”

“Đúng vậy, thật quá xấu hổ, thực ra tôi là anh họ của Chung Viễn Thanh, tôi vốn định muốn nói với anh, nhưng không ngờ hôm nay trùng hợp thấy chuyện này.” Chung Kiệt điềm đạm thương cảm nói.

“Tốt nhất cậu nhanh quên đi, mau rời đi đi.” Khang Hồng ai cũng mềm lòng, thấy Chung Kiệt thương cảm như vậy, gã liền choáng váng, cũng không nhớ tới thảm trạng của bản thân.

Chung Kiệt tựa như không hề nghe thấy, trái lại gã còn cười cười với Khang Hồng, tiếp đó Chung Kiệt ngồi xổm xuống, không hề do dự rút khăn tay trắng muốt trong túi ra, cẩn thận lau mặt Khang Hồng, dịu dàng nói: “Em họ của tôi đúng là xấu tính quá, anh hẳn đã biết nó ah, được chú tôi cưng chiều đến không biết trời cao đất dày, từ nhỏ chưa nếm qua thất bại, người ngoài chỉ cần nói chút ngon ngọt nó liền quên mất ai mới thực lòng với nó. Khang nhị thiếu có cảm tình với em họ tôi như vậy, tôi tin rằng anh thật lòng với nó.”

Mặc dù Khang Hồng có mục đích với Chung Viễn Thanh, nhưng cảm giác lời bịa đặt được người khác tin tưởng, quả thật khiến gã rất thoải mái. Đặc biệt là khi Chung Kiệt lấy khăn tay lau giúp cho gã, mùi hương thoang thoảng không khiến người khác nhàn chán bay vào mũi gã, tuy Chung Kiệt có ba phần tương tự Chung Viễn Thanh, nhưng không có vẻ sắc sảo của Chung Viễn Thanh, mà Chung Kiệt lại mang theo vẻ dịu dàng nhu thuận, Chung Kiệt vì dáng ngồi xổm, lỡ đãng lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, làn da trắng khiến Khang Hồng bất giác nhớ đến cần cổ trắng nõn của Chung Viễn Thanh, chỉ một chút nữa thôi, người kia sẽ hoàn toàn thuộc về gã.

Bây giờ nhìn lại Chung gia, Khang Hồng đột nhiên không kìm chế được cầm lấy bàn tay kề sát mặt gã: “Không nghĩ được còn có người hiểu được tôi, Chung Viễn Thanh em ấy khiến tôi quá thất vọng.”

Chung Kiệt cố nén xúc động muốn rút tay ra, tiếp tục tươi cười, yếu đuối nói: “Ngài cũng đừng giận, em họ tôi vẫn còn nhỏ tuổi chưa trải đời, tôi nghĩ nó nhất thời bị Tần Phi Tương kia quyến rũ, nên mới không nhận ra ai thật lòng với nó mà thôi.”

Khang Hồng lắc đầu, ánh mắt gã tham lam nhìn mặt Chung Kiệt, rồi rời xuống trên người : “Em ấy khiến tôi rất đau lòng, duyên phận giữa chúng tôi đã hết rồi, có lẽ tôi nên tìm một người đáng giá để yêu.”

Chung Kiệt ngẩng đầu, đối diện với Khang Hồng, đột nhiên giữ chặt tay Khang Hồng, đặt lên miệng mình, đầu lưỡi phấn hồng tựa như con rắn, không hề sợ bẩn liếm lên ngón tay của Khang Hồng, một lúc lâu sau, Chung Kiệt khẽ tiến đến bên tai Khang Hồng, một tay di chuyển qua hạ phúc của gã, khẽ cười một tiếng: “Ngài đang nói gì ah? Cho dù ngài muốn buông tha em ấy, chẳng lẽ lại không muốn lấy lại chút vốn vốn thuộc về ngài sao?”

Khang Hồng nguyên bản bị ám chỉ của Chung Kiệt làm đỏ cả mắt, hô hấp cũng nặng hơn, bây giờ đột nhiên nghe được những lời này của Chung Kiệt, gã không khỏi sửng sốt một chút :”Cậu có ý gì?”

“Kỳ thực hai chúng ta đều giống nhau, Chung Viễn Thanh nợ hai ta rất nhiều thứ vốn thuộc về chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ khinh địch bỏ qua cho nó sao?” Ngữ khí Chung Kiệt mang theo vẻ quyến rũ: “Chúng ta nên liên thủ với nhau, lấy lại những thứ đó, hơn nữa nói không chừng anh còn nhận được nhiều thứ tốt hơn ấy.”

Khang Hồng hãy còn do dự, Chung Kiệt cũng không nóng lòng, gã đứng dậy, nhét khăn tay vào thắt lưng của Khang Hồng, có ý nói: “Tôi đợi câu trả lời của ngài, ngài hẳn là biết cách liên hệ với tôi rồi đó.”

Chung Kiệt mỉm cười rời khỏi tầm mắt Khang Hồng, gã lúc này mới thu lại nụ cười, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, dạ dày Chung Kiệt không nhịn được muốn nôn một trận.

Nhưng mà, nếu có thể mượn sức Khang Hồng hoặc là Khang gia, gã tuyệt đối không hối hận, chỉ cần có thể làm tăng thế lực cho gã, chỉ cần gã đạt được mục đích của mình, chỉ cần có thể đoạt lại Chung gia, nên hiện tại làm bất cứ việc gì hắn cũng không hối hận, đợi đến khi gã thành công, gã chắc chắn sẽ khiến Chung Viễn Thanh, trả giá đại giới!