Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 75: Không muốn đánh mất






“Rainforest Action”, mới nghe tên này có lẽ mọi người sẽ nghĩ đến những thứ phức tạp, nhưng thực chất nó chỉ là đường tắt tiến vào khoang tàu, nói cách khác là một động tác điều chỉnh phù hợp mà thôi.

Mà người gọt giũa ra động tác này chính là Tần Phi Tương. Trong những ngày mưa ẩm ướt của trận chiến Saint Bride, Tần Phi Tương đã tìm tòi và phát hiện ra lớp vỏ nhẵn bóng của cơ giáp gây ảnh hưởng nhất định đến tốc độ binh lính tiến vào khoang thuyền, đặc biệt là lúc cơ giáp đứng thẳng vuông góc với mặt đất. Dựa vào thể chất có hạn của từng người, Tần Phi Tương liền nghĩ tới việc điều chỉnh tư thế phóng xuất cơ giáp. Trải qua bao thí nghiệm cùng điều chỉnh không ngừng, cuối cùng y cũng tìm ra được góc độ tư thế ổn định nhất.

Phương pháp này về sau được truyền bá khắp trong quân đội, Chung Viễn Thanh đương nhiên có nghe nói đến, tuy nhiên khi hắn sử dụng phương pháp này mới nhận ra một điều là loại động tác này không chỉ rất nhanh mà còn đề cao độ nhanh nhẹn của thân thể cùng sức lực có hạn của một số binh lính, nhất là đối với những người sử dụng tinh thần lực có điểm yếu về thể thuật. Vậy nên dựa vào nền móng này, Chung Viễn Thanh đã cải tiến thêm, đó là dùng một ít tinh thần lực bám vào tứ chi, lúc đó tinh thần lực sẽ bám dính chắc như nhựa cao su, và bọn hắn có thể dẫm nát vỏ ngoài cơ giáp mà không bị trượt.

Sau đó, khi chiến tranh chấm dứt, động tác này cũng được quân bộ tán thành, nhưng vào thời điểm tuyên truyền lại gặp phải tranh chấp, có người cho rằng đây là động tác do Tần Phi Tương nghĩ ra, phải lấy tên y mới đúng, hoặc là phải được y đặt tên, một số người lại nói những thay đổi của Chung Viễn Thanh sau này cũng được Tần Phi Tương góp ý kiến.

Chung Viễn Thanh coi Tần Phi Tương là kẻ thù cả đời, chắc chắn sẽ không đồng ý để tên hai người đặt chung với nhau, mà hắn cũng không đi tranh chấp cái vụn vặt này, cho dù do hắn thay đổi, nhưng Tần Phi Tương vẫn là người nghĩ ra đầu tiên, y chắc chắn sẽ không đi tranh.

Chung Viễn Thanh sau khi xác định thái độ của mình, Tần Phi Tương cũng không định tự mình đặt tên mà chỉ nói, động tác này nghĩ ra ở rừng mưa, cho nên đặt tên nó là “Rainforest Action”.

Cho nên, Tần Phi Tương dùng động tác này, Chung Viễn Thanh đương nhiên sẽ không nghi ngờ, nhưng một Tần Phi Tương mười sáu tuổi làm sao có thể làm được động tác của Tần Phi Tương hai mươi sáu tuổi mới nghĩ ra? Chung Viễn Thanh mà không nghi ngờ mới là lạ.

Hơn nữa chính bản thân Chung Viễn Thanh đã trải qua, hắn rất nhanh liền nghĩ đến một kết luận kinh người.

Sau khi kết luận Tần Phi Tương cũng là người trùng sinh, hắn lại hồi tưởng toàn bộ mọi việc lúc trước, chẳng lẽ y giả ngu nhìn hắn như xem trò hay? Nghĩ đến đây, Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy có ai đó đánh mạnh một quyền lên ngực, cái cảm giác bị người phản bội khiến hắn cực kì phẫn nộ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phải hỏi rõ Tần Phi Tương tột cùng làm vậy để làm gì?

Thượng tướng Tần Phi Tương.

Tuy dựa theo quy định, chức vị tướng quân được chia từ một đến năm sao, mà quy định này từ sau khi Liên Minh Tự Do phản bội đế quốc mới được thay đổi, có điều mới chỉ qua trăm năm ngắn ngủi, nên mọi người vẫn xưng hô theo thói quen.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tần Phi Tương lên đến chức vị tướng quân ba sao, mọi người cũng tự nhiên xưng hô với y là thượng tướng.

Nhưng kiểu xưng hô này chỉ được truyền miệng trong quân bộ, còn như ở trong trường quân đội Ares, tất cả mọi người đều tiếp nhận giáo dục chính quy trên sách giáo khoa, sẽ không phân biệt gọi tướng này tướng nọ, mà chỉ là học sinh với huấn luyện viên mà thôi.

Cho nên, Chung Viễn Thanh mười sáu tuổi không thể nào “trùng hợp” nói ra xưng hô như này được.

Điều duy nhất có thể giải thích chính là…

Nghĩ tới điểm này, đồng tử của Tần Phi Tương đột nhiên phóng đại, sau đó cẩn thận quan sát người trước mắt, giọng khàn khàn: “Cậu?”

“Tôi làm sao?” Bây giờ Chung Viễn Thanh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nói đi nói lại, hắn vẫn còn tức giận, tuy đã cố ý đè nén ngữ điệu nhưng vẫn không khắc chế được cảm xúc.

Kẻ địch cả đời quả nhiên là trời sinh tương khắc, thật sự không lúc nào chọc giận hắn, cho nên hắn mới ghét y đến vậy!

Tần Phi Tương đương nhiên không biết lúc này Chung Viễn Thanh đang nghĩ cái gì, nhưng y nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, liền cảm thấy việc lớn hỏng rồi, nhưng đồng thời Tần Phi Tương lại phát hiện Chung Viễn Thanh cũng trùng sinh giống mình nên y kích động không thôi, hai thứ tình cảm đan xen nhau khiến Tần Phi Tương vốn đang đối diện với Chung Viễn Thanh chân tay bắt đầu luống cuống, mặt đỏ ửng, sau đó y bèn theo quen lựa chọn ngậm chặt miệng, nghiêm trang nhìn Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Phi Tương thì càng tức hơn, hắn nói: “Sao nào? Không biết nên giải thích thế nào đúng không? Giả ngu diễn trò cảm thấy vui lắm phải không? Tôi còn coi anh thật sự mới nhỏ tuổi thôi đó.”

Tần Phi Tương nhíu mày, Chung Viễn Thanh tức giận nói ra mấy lời này, y có chút không hiểu được: “Tôi không có giả ngu, tôi cũng không biết em cũng là, nếu tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không giấu em, em….Em vẫn ổn chứ?”

Tần Phi Tương rất muốn hỏi hắn, hắn đã gặp phải chuyện gì trong nhà giam màu trắng? Có ảnh hưởng đến hắn không? Hắn biết bao nhiêu về những người đã hãm hại, phản bội mình? Hắn có biết người yêu Khang Hồng của hắn đã phản bội hắn hay không? Nếu biết y có thể mà không kịp cứu hắn, hắn có hận y hay không?

Tần Phi Tương có rất nhiều điều muốn hỏi Chung Viễn Thanh, nhưng đến bên miệng lại chỉ có bốn chữ đơn giản.

Ổn cái mông ấy! Ông đây bị mi tức đến chết rồi! Chung Viễn Thanh tức giận, nóng nảy bất chấp lễ nghĩa nhưng may không có nói ra, nếu không hình tượng quý công tử của hắn sẽ bị sụt giảm mất.

Chung Viễn Thanh trừng mắt với Tần Phi Tương, suy nghĩ đến việc ở trước mặt bao người sẽ không tiện nói, nên hắn lại nhìn về phía Lâm Dược, cộc cằn nói: “Giờ tôi không khỏe lắm, nên tiết hôm nay tôi muốn xin phép.”

Lâm Dược gật đầu, thực lực của Tần Phi Tương như thế, thì Chung Viễn Thanh cũng chẳng kém cạnh được.

“Giờ không khỏe? Em, em có sao không? Người khó chịu sao?” Tần Phi Tương vừa nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, ngay tức khắc khẩn trương.

“Anh tốt nhất câm miệng lại!” Vì tôi không biết sẽ nói gì với anh, tôi sợ không khắc chết được mà xông lên đánh anh một trận, nhưng với cái thể lực này, chắc chắn tôi không có cửa thắng, nên anh câm miệng là tốt nhất: “Tôi chỉ muốn bình tĩnh một chút.”

Nói xong, Chung Viễn Thanh liền quay người rời đi.

“Cậu còn ngây ngốc làm gì nữa? Nhanh nhanh chạy theo đi chứ?” Thạch Lan cực kì nhiệt tình nhắc nhở Tần Phi Tương: “Tôi thực không rõ, rốt cục cậu nói gì mà khiến cậu ta giận đến thế, đúng là lợi hại.”

Tần Phi Tương lắc đầu: “Em ấy nói muốn bình tĩnh một chút.”

“Cậu ta nói gì, cậu phải nghe theo trăm phần trăm sao?” Thạch Lan sốt ruột, truyền thụ kinh nghiệm cho y : “Cậu phải nhớ kĩ, những lúc này là những lúc cậu ta mất lí trí, lời gì cũng sẽ nói ra, nhưng cũng là dịp cho cậu đó. Bất luận ban nãy cậu nói những gì, khiến cậu ta tức giận, chỉ cần cậu cường thế đè cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ thuộc về cậu thôi!”

Khóe mắt Thạch Lan bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đuổi theo Chung Viễn Thanh, ngay lập tức ra hiệu với Tần Phi Tương: “Đấy! Cậu nhìn mà xem, bây giờ cậu không đuổi theo, có thể cậu sẽ mãi mãi mất đi cậu ta đó.”

Thời điểm Tần Phi Tương nhận ra người đuổi theo Chung Viễn Thanh là Khang Hồng, y lập tức mất bình tĩnh, trong khoảng thời gian này, Chung Viễn Thanh luôn xa cách với Khang Hồng, mà Khang Hồng cũng có thái độ khác thường, gã không có quấy nhiễu bên Chung Viễn Thanh nữa nên làm Tần Phi Tương thiếu chút nữa đã quên mất người này, cũng quên mất buổi học đầu tiên này là toàn bộ tân sinh phải tham gia.

…Nếu bây giờ không đuổi theo, thì có lẽ sẽ mãi mãi lỡ mất cậu ấy.

Lời của Thạch Lan cứ quanh quẩn trong đầu Tần Phi Tương, y không biết Chung Viễn Thanh có biết Khang Hồng không chỉ phản bội mà còn chung tay vào kế hoạch hãm hại hắn hay không. Nếu Chung Viễn Thanh không biết, vậy thì đối với cảm tình mà Chung Viễn Thanh dành cho Khang Hồng, hai người họ nhất định sẽ ở bên nhau.

Không được! Chuyện này, y tuyệt đối không cho phép xảy ra !

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Phi Tương bèn vội vàng đuổi theo.

“Hai người kia sao thế nhỉ?” Lance còn phản ứng trì độn hơn Chung Viễn Thanh, ù ù cạc cạc hỏi.

Thạch Lan sờ sờ căm, cười hớn hở: “Đây chính là sức mạnh tình yêu đó, nhìn là biết cậu không hiểu được đâu.”

“Sao tôi phải hiểu ? Tôi sớm đã đính hôn rồi nhé.Cậu cho là tất cả đều giống đám thiếu gia các cậu cả ngày nhàm chán lăn qua lăn lại sao? Còn là kẻ vô tích sự nữa.” Lance mặt thờ ơ nói.

Thạch Lan bị lời nói của Lance gây chấn động: “Gì gì, cậu đính hôn? Cậu bao nhiêu tuổi đã đính hôn hả? Sao có thể nhanh hơn tôi chứ Không khoa học chút nào! Này! Cậu đừng không đếm xỉa đến tôi chứ, nhanh nói mau, đối tượng đính hôn với cậu là ai ? Là Beta hay là nữ giới?”

Norman hơi đăm chiêu nhìn về phía Lâm Dược, Lâm Dược xụ mặt nói: “Cậu tốt nhất là đừng có đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, vẫn nên buông tay đi!”

Norman: “Nhưng tôi không cam lòng, lời của cậu không dập được nhiệt tình trong tim tôi.”

“Nếu là nhiệt tình thế thì chuyên tâm dạy mẫu cho bọn họ đi! Bằng không bọn họ chạy hết, chúng ta sẽ bị phê bình đấy.” Lâm Dược bỗng nhiên chú ý thấy bóng một người lén chạy theo, hơi đăm chiêu nói.

“Cậu thật vô tình, đúng là ác quỷ!”

Tần Phi Tương đương nhiên không biết sau khi y rời đi đã hấp dẫn bao nhiêu chú ý, bây giờ toàn bộ ánh mắt của hắn đều dừng trên cái tay đang giữ chặt tay Chung Viễn Thanh của Khang Hồng kia.