“Cậu nếm thử không?”
Câu này mà là từ một người khác không phải Tần Phi Tương thì Chung Viễn Thanh khẳng định sẽ không cố kỵ nếm thử.
Nhưng đổi lại là Tần Phi Tương, hắn không hề lo Tần Phi Tương sẽ hại hắn hoặc làm gì đó, tuy là kẻ thù với nhau nhưng Tần Phi Tương luôn là người quang minh chính đại đối nghịch với hắn chứ không phải loại đánh lén.
Cơ mà, kẻ thù của mình mang điểm tâm cho mình thì có ăn hay không cũng đủ làm người ta khó xử.
Chung Viễn Thanh lại do dự nhìn nhìn đống điểm tâm trước mắt, hắn thực không phải là người ham ăn nhưng mà!
Nghe nói Chung gia nhà hắn đã thừa kế một thứ trong truyền thuyết của gia tộc phương đông cổ đại, đó là một niềm đam mê về phương diện ăn uống, đối với mỹ thực luôn một sự theo đuổi cực kì chấp nhất. Tinh thần đam mê này cũng được di truyền cho Chung Viễn Thanh, tuy rằng hắn không thích ăn uống lắm nhưng khi đối diện với đồ ăn thì hắn sẽ nghĩ muốn nếm một chút.
Mà giờ Tần Phi Tương đang cực kì biết điều để bánh bích quy đến trước mặt hắn, đồng thời còn tặng kèm một ly hồng trà nữa. Tuy trong suốt quá trình hai người đều im lặng, không khí nghiêm túc, áp lực tựa như chuẩn bị đánh trận đến nơi.
Nhưng mà đến lúc Chung Viễn Thanh cầm một miếng bánh bích quy để vào miệng, sau đó uống một ngụm hồng trà, cảm nhận vị ngòn ngọt của bánh quyện cùng đắng chát của hồng trà khiến hắn cảm thấy thật ngon!
Không đúng! Bây giờ không phải là thời điểm ăn uống!
Chung Viễn Thanh đấu tranh một lúc sau đó khi hắn nghĩ muốn nói gì tiếp thì mới phát hiện đống bánh bích quy trên đĩa đã bị hắn ăn hết hơn phân nữa!
Chung Viễn Thanh: “…….”
“Kỳ thật, tôi cho rằng phòng nghỉ được sắp xếp thế này chính là tạo điều kiện thuận lợi khiến chúng ta dễ trao đổi hơn vì dù sao chúng ta cũng phải chung sống với nhau trong mười năm ở Ares.” Đợi đến lúc Chung Viễn Thanh trầm mặc, Tần Phi Tương mới mở miệng.
Cho dù là thế, nhưng tôi không muốn cùng cậu thuận lợi trao đổi vv,….!
Chung Viễn Thanh mặc dù rất muốn lớn tiếng bác bỏ nhưng hành động này dẫu gì cũng là nóng nảy nên đương nhiên hắn sẽ không làm ra.
“Kỳ thật, trừ bỏ những loại điểm tâm nhỏ, tôi còn có làm được rất nhiều thứ, hương vị cũng không kém đâu.” Thấy Chung Viễn Thanh vẫn bảo trì trầm mặc, Tần Phi Tương tiếp tục nói.
Cho nên?
Cậu làm đồ ăn thì liên quan gì tới tôi???
Chung Viễn Thanh ù ù cạc cạc, nhưng hắn cũng không định mở miệng nói chuyện, hắn rất muốn biết, Tần Phi Tương sẽ thuyết phục mình như thế nào?
“Tôi tin là cậu hẳn sẽ rất thích bởi dù sao vừa rồi cậu ăn cũng không ít.”
“Khụ khụ khụ khụ!!!”Chung Viễn Thanh thiếu chút nữa bị sặc, hắn hơi chột dạ nhìn phân nửa đống bánh quy bị mình tiêu diệt, nếu nói hắn không thích ăn thì tựa hồ có cảm giác lừa người quá.
Nhưng mà, cái cảm giác bị người khác nắm đằng chuôi thật đúng là khiến Chung Viễn Thanh đặc biệt khó chịu. Sống lại lần nữa, hắn lại bị đống điểm tâm này đánh bại, mà mấu chốt là đó là đồ trong tay kẻ thù của mình nữa!
Lúc này, Tần Phi Tương lại biểu lộ vẻ mặt cực kì vô hại, thậm chí nét cười mang ý tứ lấy lòng của y đâm vào trong mắt Chung Viễn Thanh cũng mang theo ý tính kế.
Hừ! Tuy trong lòng Chung Viễn Thanh rất muốn hung hăng đánh Tần Phi Tương nhưng hắn vẫn khắc chế chính mình, tiếp tục bình tĩnh, tao nhã để ly xuống, sau đó hắn hơi ngập ngùng, gật gật đầu: “Vậy theo lời cậu nói đi.”
Bắt người phải bắt lấy tay ngắn, ăn thịt phải ăn loại mềm! Chung Viễn Thanh thề! Đây là lần cuối hắn bị vấp ngã bởi thứ này!
–— Có điều, nói cũng không nên vui vẻ nói thế chớ—
“Nếu không còn việc gì khác vậy tôi đi sửa soạn một chút.”
Sau khi “chiến dịch phân chia lãnh thổ” bị thất bại trong phòng nghỉ, Chung Viễn Thanh liền mất đi hứng thú tranh chấp đồ đạc trong phòng, hơn nữa rạng sáng nay vừa đến sao Ares đã phải gấp gáp hành quân rồi tìm phòng ở, Chung Viễn Thanh không phải quái nhân có thể năng vượt xa người thường như Tần Phi Tương, hắn chỉ coi là hơn người một chút mà thôi, cho nên sau khi đã ăn no bụng bánh bích quy, hắn tự nhiên cảm thấy hơi mệt.
“Được.” Tần Phi Tương đáp ứng một cậu, y vốn muốn nhắc Chung Viễn Thanh không được quên lệnh tập hợp 5h chiều nay, chẳng qua dũng khí của y sau khi đối thoại cùng đàm phán với Chung Viễn Thanh đã mất sạch, bây giờ trong lòng chỉ còn mỗi cảm giác run sợ, sợ y chỉ nói sai một chữ thôi sẽ khiến người trước mắt này sẽ lập tức xoay người đi đến nơi cách xa mình.
May là, vẫn tốt.
Rất tự giác thu dọn phòng nghỉ, rồi Tần Phi Tương cũng về phòng của mình.
—-
Chung Viễn Thanh nằm mơ, khác với giấc mơ về ngục giam màu trắng khi mới trùng sinh, cảnh diễn ra trong mơ lúc này là cuộc sống quân lữ trong chiến dịch rừng mưa Saint Bride của hắn.
Vào thời điểm ấy, hắn dùng chưa đến một trăm binh lính tiến vào, phá hủy căn cứ rừng mưa, bắt sống được hai sĩ quan cấp tá của Liên Minh, chiến thắng này ngoài trừ việc người chỉ huy là hắn, kế hoạch đã được lập sẵn, cùng sự phối hợp ăn ý của binh lính thì còn có một nhân tố quan trọng không kém nữa đó là lúc ấy phần lớn binh lực của căn cứ rừng mưa của Liên Minh đã bị điều động đến một chiến trường khác, chống trả một đội ngũ khác.
Mà người chỉ huy của đội ngũ đó chính là Tần Phi Tương, y đã lãnh đạo binh lính chống chọi lại phần lớn hỏa lực của kẻ địch.
Sau này, qua miệng của người khác, hắn đã biết được đội ngũ của Tần Phi Tương năm đó trên chiến trường vừa cường đại vừa khủng bố như thế nào, lúc ấy hoàn toàn là lấy thế đè ép quân địch đông hơn gấp mấy lần so với bên hắn. Chung Viễn Thanh đối với sự miêu tả này vẫn nghĩ đó là bịa đặt thêm mắm thêm muối nhưng bây giờ trong mộng của hắn, thần kì lại đang diễn ra cảnh tượng Tần Phi Tương đang cùng binh lính tác chiến.
Bất đồng với mưu kế chủ yếu dùng ám sát của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương hoàn toàn vận dụng thế cứng chọi cứng, chiến đấu, chém giết, chết chóc, mới nghĩ đến thôi thì đã có một số người công nhận đó mới là nhiệt huyết sôi trào chân chính của chiến tranh.
“Hô!” Chung Viễn Thanh bừng tỉnh từ trong chiến dịch kia, hắn mở to mắt nhìn trần nhà, thở phì phò, qua hồi lâu mới khiến tâm tình bình tĩnh lại. Nhìn nhìn thời gian, hóa ra đã 3h chiều.
Từ trên giường đứng lên, Chung Viễn Thanh cảm giác cả người đổ chút mồ hôi, nên hắn quyết định đi tắm một trận trước đã.
…
Dòng nước ấm áp rơi xuống làn da trắng nõn, Chung Viễn Thanh vừa hưởng thụ vừa như vô ý cố tình nhìn nhìn bốn phía, trên kệ hai bên phân biệt đã đầy ắp đồ đạc của hai người.
Chung Viễn Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác cuộc sống của hắn đã bị một người vừa xa lạ vừa quen thuộc xâm nhập.
Thật sự là quá kỳ lạ, vì sao trước kia ở chung với Khang Hồng, hắn không hề cảm nhận được cảm giác vi diệu này?
Chung Viễn Thanh lắc lắc đầu, so với hình dung cảm giác quỷ dị này thì hắn càng tình nguyện đi đối phó cái tên không tốt đẹp kia thì hơn.
…
“Cho nên, giờ cậu bị phân đến cùng một chỗ với Chung Viễn Thanh á?” Trên máy liên lạc, Thạch Lan mặt kinh ngạc nói.
Tần Phi Tương mặt nghiêm túc gật gật đầu, sau đó không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên không để ý, ha ha cười ngu.
Thạch Lam không còn gì để nói, nhìn dáng vẻ cười ngu vô cùng thê thảm của bạn tốt, không biết các tiểu thư quý tộc trên tinh cầu Trần Viễn mà thấy Tần Phi Tương lộ vẻ tươi cười này thì sẽ đều thương tâm đến chọc mù hai mắt hay không.
“Được rồi, không phải chỉ là phân cùng một chỗ thôi đã khiến cậu đã vui sướng đến thế, cậu khá lên một chút không?” Thạch Lan không nhịn được gào lên.
“Cậu ấy ăn điểm tâm tôi làm.” Tần Phi Tương bỗng tung một quả bom.
Thạch Lan cứng đờ: “Tôi không nghe nhầm đúng không? Cậu ta ăn đồ cậu làm? Không bị tiêu chảy chứ ?”
“Tôi sao có thể nhẫn tâm đem đồ thất bại cho cậu ấy ăn chứ!” Tần Phi Tương cau mày hơi bất mãn.
Thế sao cậu lại nhẫn tâm cho tôi ăn? Tôi không phải thằng bạn nối khố chơi từ nhỏ đến lớn của cậu sao? Thạch Lan bỗng nhiên cảm nhận ưu thương hết sức.
“Cơ mà, dù là như thế thì phỏng chừng hai người bây giờ ngay cái gật đầu làm bạn bè cũng chưa được nhỉ, aizz, xem ra con đường của cậu còn dài lắm á.” Ưu thương xong, Thạch Lan lập tức trả thù đả kích Tần Phi Tương.
“Không hề gì, chúng tôi còn nhiều thời gian, tôi sẽ từ từ tiếp cận cậu ấy.” Tần Phi Tương trầm mặc một chút, gằn từng tiếng, sau đó lại lập tức lộ ra nụ cười ngu, còn đặc biệt nói: “Cậu ấy thực sự thích ăn điểm tâm tôi làm, ăn hết cả bàn đấy.”
Tôi không thèm nghe nữa! Thạch Lan hung hăng làm một cái thủ thế trong lòng.
Ngay lúc Tần Phi Tương chuẩn bị dùng một ngàn chữ ba hoa miêu tả dáng vẻ tao nhã khi ăn của Chung Viễn Thanh thì trong quang não bỗng hiện ra một tin nhắn.
Thời điểm Tần Phi Tương mở tin nhắn ra xem thì Chung Viễn Thanh cũng đồng thời chỉ quấn một chiếc khăn tắm đơn giản bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tần Phi Tương đang ngồi trong phòng, trong mắt hai người đều hiện lên một tia sáng rõ.
“Học sinh Chung Viễn Thanh chú ý, cậu cùng học sinh Tần Phi Tương được chọn làm đại diện tân sinh, nửa giờ sau xin mời đến đại lễ đường để chuẩn bị.”
“Học sinh Tần Phi Tương chú ý, cậu cùng học sinh Chung Viễn Thanh được chọn làm đại diện tân sinh, nửa giờ sau xin mời đến đại lễ đường để chuẩn bị.”