Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 153: Hèn hạ!




Hiện tại, Chung Kiệt tìm ra được manh mối gì, tạm thời không cần nhắc đến.

Thế nhưng, nếu những hành động này của Chung Viễn Thanh bị Tần Phi Tương hay Bard chuẩn tướng nhìn thấy, họ nhất định sẽ phát hiện hắn đang áp dụng kĩ thuật bước nhảy vô hình. Đây là một động tác có độ khó khá cao, chỉ những kĩ sư máy móc hạng trung cấp trở lên mới có thể hành động được, nguyên nhân bởi vì những bước nhảy này cần có kĩ xảo khống chế cao chỉ thuộc riêng về những ngược thuộc phái thuần máy móc.

Ngoài ra, loại động tác này còn yêu cầu về trình độ của cơ giáp, chỉ có cơ giáp và quang não cấp cao mới có thể phân tích được những số liệu phức tạp trong đó. Mà cơ giáp loại Magician này vừa đúng khớp dạng cao cấp.

Còn về chuyện vì sao Chung Viễn Thanh sử dụng động tác này, có thể xem như phải cảm ơn lời khuyên bảo của Khang Hồng vào kiếp trước, làm hắn chuyển sang phái thuần máy móc.

Vì do giữa chừng chuyển sang, lúc ấy Chung Viễn Thanh đã trải qua không ít lần thực chiến, tích lũy được kha khá kinh nghiệm, nên hắn không phải học lại những bài cơ bản của phái thuần máy móc nữa, hắn đã rất nhanh chuyển sang dạng kết hợp giữa lý luận và thực tiễn.

Bởi Chung Viễn Thanh đã từng đụng phải một đối thủ công kích bằng bước nhảy vô hình, nên hắn hiểu rất rõ chúng, mặt khác do liên tục khổ luyện tốc độ tay, Chung Viễn Thanh đã nhanh chóng nắm được động tác có độ khó cao này.

À, quên mất, tên đối thủ từng dùng động tác này đấu với hắn chính là Tần Phi Tương đấy, lại nói tiếp, trình độ hiểu biết của Tần Phi Tương về phái thuần máy móc chẳng kém mấy so với Chung Viễn Thanh đâu.

Chẳng qua, dù đang sử dụng động tác này, nhưng áp lực trong lòng Chung Viễn Thanh vẫn không hề được giảm bớt chút nào. Dù sao, tuy nói chỉ có kĩ sư máy móc cấp trung mới nắm chắc được, song nó không nói lên rằng một Chung Viễn Thanh ngang cơ với kĩ sư máy móc hạng trung sẽ không gặp khó khăn khi điều khiển chúng.

Động tác này thực sự có yêu cầu rất cao về tốc độ tay, đồng thời cũng cực kì hao phí tinh lực, mà với tình trạng không thể động đến tinh thần lực của Chung Viễn Thanh như giờ, quả thực như vừa giúp đối thủ tạo áp lực, vừa tự tạo gánh nặng cho chính bản thân mình.

Nhưng là, Chung Viễn Thanh cắn răng cố chịu đựng, nếu đã tự tay chọn thì hắn phải kiên trì tới cùng, chứ tuyệt đối không thể thua được!

Mà bấy giờ Chung Kiệt hãy đang âm thầm suy tính về sự biến đổi của bước sóng hình cung, gã nhìn cơ giáp màu xanh lam của Chung Viễn Thanh đến xuất quỷ nhập thần, rồi thử tìm cơ hội nổ súng.

Đúng lúc này, cơ giáp của Chung Kiệt tóm được một động tác.

Hay lắm! Tim Chung Kiệt đánh cái thịch, cơ hội ngay đây rồi! Khi đã phân tích được quy tắc bước hình cung của Chung Viễn Thanh, gã không hề do dự giơ súng bắn thẳng vào cơ giáp của hắn.

Tuy rằng trong lúc tỷ thí chỉ có thể dùng súng hạt, song Chung Kiệt đã cố ý đã trang bị cả tia Ganma “ máy chết” cho cơ giáp của mình. Vì dẫu đây chỉ là cuộc so đấu giữa hai người, song Chung Kiệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để đả thương Chung Viễn Thanh, đè bẹp cái dáng kiêu ngạo oai vệ của hắn.

Chung Kiệt nín thở, sau đó cướp cò.

Một tiếng “Ầm” vang lên, nơi Chung Viễn Thanh đang đứng giờ đang đầy khói bụi.

Chung Kiệt lộ ra một nụ cười tươi đầy đắc ý. Dưới khán đài, Lindsay cũng cười, còn Khang Hồng thì sau khi thấy cảnh tượng Chung Viễn Thanh bị Chung Kiệt bắn, trên mặt gã liền hiện lên vẻ khẩn trương và thân thiết, nhưng nó đã vụt biến mất rất nhanh.

Tuy nhiên, Chung Kiệt với Lindsay không cười được bao lâu, một bóng đen bay nhanh ra khỏi đám khói đen, nó phóng thẳng tới chỗ của Chung Kiệt.

Thế mà không bị bắn trúng ư?

Hóa ra ngay trong khoảnh khắc Chung Kiệt nổ súng, Chung Viễn Thanh đã nhanh chóng nhảy ra, thoát khỏi viên đạn trong đường tơ kẽ tóc.

Nó, may mắn sao? Hay còn nguyên nhân khác? Chung Kiệt quan sát cơ giáp màu lam cùng trường thương sắc lạnh của Chung Viễn Thanh đang tới gần mình, gã không khỏi thấy bối rối trong lòng.

Một Chung Kiệt khi đã bối rối sẽ bị mất lý trí, gã giơ súng bắn loạn xạ vào cơ giáp của Chung Viễn Thanh.

Có lẽ do ông trời đã bị che mắt nên viên đạn đã bắn sâu vào bả vai trái của cơ giáp Chung Viễn Thanh, song song với đó “Tia Ganma” bắt đầu xâm nhập, phá hoại toàn bộ phần vai trái.

Quần áo của Chung Viễn Thanh lúc này đã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay hắn càng ngày càng nặng, dần dà không nghe theo sự khống chế của hắn, bởi do phải gánh vác quá nhiều sức mạnh nên khiến chúng xuất hiện tình trạng chuột rút. Chung Viễn Thanh cắn chặt môi dưới đến bật máu.

Đột nhiên, cả cơ giáp bị rung động, Chung Viễn Thanh không nhìn lên màn hình cũng rõ Magician của mình đã bị đánh trúng. Thế nhưng hiện giờ hắn không hề rảnh rỗi để xem xét xem nơi nào bị đánh trúng hay tổn thương có nghiêm trọng hay không, đôi tay của Chung Viễn Thanh vẫn không ngừng lướt nhanh trên bàn phím.

Bắn trúng rồi? Bắn trúng rồi đúng không?

Chung Kiệt vẫn đang ngỡ ngàng vì viên đạn đã bắn trúng Chung Viễn Thanh. Khi gã phát hiện mình đã bắn trúng hắn, bước hình cung của Magician cũng vì thế mà bị lệch ra khỏi quĩ đạo, một cơ hội tốt như vậy đã hiện ra trước mặt gã, Chung Kiệt suy nghĩ, gã phải tiến lên, tấn công mạnh mẽ vào Chung Viễn Thanh mới được.

Nghĩ đến đây, Chung Kiệt nhanh chóng điều chỉnh hướng súng, bắt đầu bắn cho Chung Viễn Thanh một kích trí mạng.

Song, Chung Kiệt bỗng đau khổ nhận ra, một súng này đã khiến quỹ tích của cơ giáp Chung Viễn Thanh càng trở nên kì quái và mơ hồ, cũng càng khiến người khác đắn đo khi không đoán được đường đi nước bước của hắn.

Càng quan sát hành động nửa vời của Chung Viễn Thanh, tim Chung Kiệt càng thấy bối rối, tay gã dần run rẩy, bắn lung tung tứ phía.

Chung Viễn Thanh nhìn khoảng cách giữa mình với cơ giáp của Chung Kiệt ngày càng gần và rõ. Dù cho hai đang cách nhau bởi lớp cơ giáp dày cộp, nhưng hắn vẫn có thể thấy được mặt Chung Kiệt đang méo xệch vì sợ hãi, nghĩ tới đây, Chung Viễn Thanh bất giác hưng phấn, mà giữa tình trạng này, tốc độ tay đang ì ạch của hắn bỗng bùng nổ.

Gần, gần, gần hơn nữa!

Ha! Chung Viễn Thanh đột nhiên hét lên một tiếng, giơ trường thương, đâm mạnh tới chỗ Chung Kiệt.

“Chỗ này là?” Tần Phi Tương ngẩng đầu nhìn hàng bia mộ gắn huy chương của Harper đế quốc ở đằng trước, đây là con đường nhỏ mà tân sinh năm nhất phải đi qua để tiến vào Ares.

“Chắc cháu cũng biết chốn này phải không? Bác nhớ Ares có quy định bất thành văn rằng hễ là tân sinh, thì phải đi qua chỗ này một lần, bởi đây là nơi an táng của những học viên chưa bao giờ được tốt nghiệp của Ares.” Chung Minh đi qua hàng bia mộ quen thuộc, cuối cùng bước tới gần một bia mộ nằm cạnh một gốc cây cổ thụ.

“Đây là nơi mai táng quá khứ của bác.” Chung Minh giở gói bánh ngọt sáng nay được Hyman chuẩn bị ra, sau đó ông ngồi xổm xuống, đặt lên trước bia mộ, lấy khăn tay trắng tinh cẩn thận lau lên tấm bia cho tới khi nó sạch sẽ rồi mới đứng dậy.

Có lẽ do đã ngồi quá lâu, cộng thêm cơ thể Chung Minh vốn không khỏe, cho nên trong nháy mắt khi ông đứng dậy, nhất thời cảm thấy hoa mắt, người nghiêng sang một bên như sắp ngã xuống đất. Tần Phi Tương thấy thế, y bèn vội vàng chạy nhanh lên đỡ. Giỡn đó hả? Không chạy nhanh qua đỡ bố vợ, có khi về nhà bị Chung Viễn Thanh làm thịt đó? Hơn nữa thế coi như chuyện giữa y với Chung Viễn Thanh coi như đi tong mất.

Thanh Mộc lén đứng cách đó không xa, im lặng nắm chặt tay, y cũng muốn chạy lên đỡ Chung Minh của y lắm, oắt con Tần Phi Tương kia không phải có được Chung Viễn Thanh rồi sao? Thế mà dám ăn đậu hũ của Chung Minh nhà y, oắt con kia đang muốn tìm chết tìm chết tìm chết đúng không!

“Đừng lo.” Nghỉ trong chốc lát, Chung Minh khoát tay, ý bảo Tần Phi Tương ông đã ổn, đồng thời cũng thoát khỏi vòng tay của y. Chung Minh đi đến trước bia mộ, tay khẽ đặt lên đó, lắc đầu cười khổ: “Xem ra, mình thật đã già rồi.”

“Không hề, bác chưa hề già đâu ạ.” Tần Phi Tương thành thật nói.

Chung Minh nghe Tần Phi Tương nói vậy, ông sửng sốt một lát, sau đó quay đầu ngắm nhìn Tần Phi Tương, kết quả trông thấy khuôn mặt thành khẩn của đứa nhỏ kia, ông đành yên lặng nuốt xuống câu “Kỳ thực câu vừa rồi của bác không phải nói với cháu đâu.”

Chung Minh cười với Tần Phi Tương: “Cháu còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu. Sau khi trải qua bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời, cháu sẽ dần nhận ra, có những lúc phải chấp nhận chuyện mình đã già. Tất nhiên, có những người đã không chịu nổi được bước ngoặt đó, nên đã mất đi cả tính mạng mình.”

Bước ngoặt quan trọng nhất ư?

Tần Phi Tương cảm thấy trong kiếp trước, cái chết của Chung Viễn Thanh đã trở thành bước ngoặt quan trọng nhất của y. Sau chuyện đó, lòng y chỉ có tâm niệm duy nhất chuyện tìm người đứng sau tất cả để báo thù cho Chung Viễn Thanh, nhìn mảnh sen tuyết mọc trong căn cứ Sơ Đại ngày ấy, y đã từng trông ngóng về ý nghĩa của loài hoa này.

Sẽ có một ngày, Chung Viễn Thanh có thể sống lại, hai người bọn họ sẽ được trùng phùng thêm một lần nữa.

Tuy Tần Phi Tương rất hiểu đó chỉ là một kiểu gởi gắm tinh thần không căn cứ, song vì cứ phải thất vọng hết lần này đến lần khác, rồi đến cuối cùng trái tim Tần Phi Tương chỉ còn là nắm tro tàn, y đã cực kì mệt mỏi, cho nên khi sự kiện tinh diệu bùng nổ kia xảy đến, y mới dám buông tha tất cả để ra đi, chọn lựa cái chết để chấm dứt tất cả.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cả y lẫn Chung Viễn Thanh đều được trùng sinh. Khi đã có được may mắn này, Tần Phi Tương đã quyết tâm y sẽ không lùi bước một cách dễ dàng nữa, dù phải gặp nhiều khó khăn, nhưng y cũng phải sóng vai đứng kề bên Chung Viễn Thanh, đồng cam cộng khổ với hắn.

Nghĩ tới đây, Tần Phi Tương không khỏi lộ ra ý chí chiến đấu sục sôi.

“Có vẻ cháu rất cảm động về câu nói kia của bác thế nhỉ.” Chung Minh nhìn chăm chú vào Tần Phi Tương: “Hay bật mí cho bác chút coi sao?”

Tần Phi Tương đương nhiên không dám kể chuyện mình với Chung Viễn Thanh là người đã chết một lần, nhưng y cũng không dám từ chối Chung Minh, ngẫm nghĩ một lát, y đành nói: “Câu nói ban nãy của bác đã làm cháu nhớ tới một giấc mơ. Trong mơ, dù rằng cháu vẫn yêu mến Chung Viễn Thanh như ban đầu, nhưng vì quá nhát gan nên đã đánh mất em ấy. Trơ mắt nhìn em ấy bị người kề bên mình hãm hại và bị hại chết. Khoảng thời gian sau khi em ấy ra đi là khó nhăn nhất đối với cháu, nên đúng như những gì bác đã nói, khi đứng giữa bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời mình, cháu đã không thể cứu được em ấy.”

Chung Minh đăm chiêu nghe những gì Tần Phi Tương kể tiếp: “Nhưng, đến khi tỉnh giấc, cháu chợt nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. May mắn hãy mỉm cười với cháu, cháu vẫn còn cơ hội để sửa đổi. Còn giờ cháu cảm thấy điều quan trọng nhất của mình là khoảnh khắc Chung Viễn Thanh đồng ý để cháu được ở bên em ấy.”

Tần Phi Tương nói xong câu cuối, không nhịn nổi mà bật cười hạnh phúc.

Nụ cười hạnh phúc đến nhường vậy khiến Chung Minh không khỏi thấy ấm áp tận cõi lòng, ông cũng cười theo.

“Thật may khi đã không đánh mất.” Chung Minh xúc động nói, ánh mắt lại rơi xuống bia mộ: “Bác từng quen một người, người ấy ngốc đến nỗi bị người khác lừa gạt, sau đó gây ra một lỗi lầm, tự làm tổn thương người mình yêu, cũng bị người mình yêu làm tổn thương.”

“Sau đó thì sao ạ?”

Chung Minh nhận ra Tần Phi Tương đang không đành lòng, ông buồn cười nói: “Sau đó ấy hả? Sau đó hai người đó chia tay, không bao giờ gặp lại nữa.”

“Đã từng là người yêu của nhau, vì sao lại chọn lựa như vậy? Chẳng nhẽ quả thực là không gặp lại nữa sao?’ Tần Phi Tương cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi, dù y có ngu tới cỡ nào cũng hiểu câu Chung Minh nói “Người từng quen” kia là chỉ chính mình. Có lẽ đến cả Chung Viễn Thanh cũng chưa từng được Chung Minh kể qua.

“Vì bác nghĩ rằng, có những chuyện một khi đã vuột mất thì sẽ mãi mãi không tìm về được nữa.” Tuy Chung Minh đang nói với Tần Phi Tương, song ánh mắt của ông lại nhìn về một gốc cổ thụ nơi Thanh Mộc đang trốn cách đó không xa.

Mặc dù Hyman không nói, nhưng là một người dùng tinh thần lực, Chung Minh vẫn nhận ra mình đang bị ai đó theo dõi.

Mà có thể làm Hyman lấp liếm không nói ra, dùng đầu ngón chân cũng biết người đó thuộc về Phá Ma, hoặc có quan hệ mật thiết với người kia.

Còn về chuyện là ai, Chung Minh chẳng hề muốn thăm dò, hay cũng có thể do tiềm thức của ông đã không muốn biết từ lâu rồi.

Câu chuyện năm đó như một vết sẹo đã kết vẩy, nay nếu tra ra được người đó, vết sẹo kia sẽ như bị đâm rách thêm lần nữa, nỗi đau đó sẽ thấu tận tâm can ông.

Cho nên, Chung Minh nương vào cuộc đối thoại với Tần Phi Tương để gián tiếp cho người kia biết suy nghĩ của mình.

Một khi đã đánh mất sẽ không bao giờ có thể tìm về được nữa!

Thanh Mộc nghe được câu cuối cùng này của Chung Minh, y càng nắm chặt tay, sau đó đột nhiên cười chua sót.

Hóa ra, từ đó đến nay em vẫn chưa bao giờ chịu tha thứ cho tôi, đúng không? Cũng phải thôi, những chuyện tôi gây ra năm đó đến cả tôi cũng thấy mình thật khốn nạn lắm mà.

Thế nhưng, có thể trông thấy em sống không tệ thì tôi đã mãn nguyện rồi. Em không tha thứ cho tôi, vậy có lẽ hai ta cũng chẳng cần gặp nhau nữa, tôi sẽ rời xa em mãi mãi, lẳng lặng chúc phúc cho em, cho con và mái ấm của em nữa.

Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc Thanh Mộc bắt đầu nản chí, định bụng buông tay rời đi, một tiếng như bị bóp nghẹt thật lớn bỗng nhiên vang lên.

Nghe thấy tiếng này, Tần Phi Tương không khỏi rùng mình, Chung Minh đứng bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, che ngực thở gấp.

“Bác Chung, bác bị sao thế ạ?”

Tần Phi Tương đang tính đỡ Chung Minh dậy, thì một bóng người từ phía xa đột ngột chạy tới đẩy y ra, sau đó ôm chặt lấy Chung Minh: “Chung Minh em sao vậy? Đừng sợ, giờ tôi sẽ đưa em đến gặp bác sĩ ngay.”

“Đợi đã.” Chung Minh cầm cổ tay Thanh Mộc, ngẩng đầu nhìn sang phía Tần Phi Tương: “Là, là Điểm Điểm, nó xảy ra chuyện rồi, hướng kia kìa, nhanh đi mau!”

“Hèn hạ!” Chung Viễn Thanh lắc lư cơ thể, hắn không hề nghĩ rằng dù kết quả đã định, nhưng Chung Kiệt vẫn dám dùng thuốc mê để hãm hại hắn!

Sau cùng, Chung Viễn Thanh mất hết sức ngã quỵ xuống đất, hít mạnh từng hơi, trận tỉ thí vừa rồi đã làm trái tim hắn đập nhảy kịch liệt.

“Hèn hạ ư?” Mặc dù sắc mặt của Chung Kiệt cũng không hề đẹp, song vẫn tốt hơn Chung Viễn Thanh. Ngay sau khi đã nắm chắc Chung Viễn Thanh đã không còn khả năng tấn công, gã mới từ từ tiến đến trước, cúi người, không hề kiêng kị đối diện với hắn: “Nếu không làm vậy, sao bọn tao tóm được cơ hội bắt mày chứ?”

Chung Viễn Thanh nghe thế, hắn cố chịu đựng ngẩng đầu nhìn gã, rồi lướt sang Khang Hồng và Lindsay ở đằng sau, chẳng nhẽ tất cả đều là trò do Chung Kiệt bày ra ư?

“Anh đã có ý gì? Ai dám để anh to gan bắt người khi ở trong Ares như thế?” Chung Viễn Thanh cố giữ tỉnh táo để gặng hỏi ngọn nguồn.

“Sao? Không phải mày thấy rõ rồi sao?”

Là ai? Rốt cục là ai? Tần Phi Tương! Trước khi rơi vào hôn mê, ngoài những nghi vấn, trong đầu Chung Viễn Thanh chỉ hiện lên hình ảnh của một mình Tần Phi Tương.

Tên ngốc kia!