Bạch Tuyết Tình lòng ngực phập phồng nhanh chóng, hốc mắt đều đỏ.
Mục Tĩnh Viễn ngược lại không có phản ứng gì, chỉ lần mò từng ngón tay của Bạch Nhất Hàm.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tay anh đanh run rẩy, anh không chỉ phẫn nộ mà còn hoảng sợ, anh căn bản không dám nghĩ đến nếu mình tới trễ một khắc thì sẽ xảy ra chuyện gì
Trần Kính trầm ngâm nói:
“Cho nên Tường Tử này, chính là một tay già đời, bọn họ có tiền án, vậy còn phải cẩn thận đào lại vụ án này.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Hơn nữa bọn họ đã nói dối, còn có một người khác trả tiền cho bọn họ, bốn người là một hướng, chính Phùng Quần là một hướng, ở chung cũng không quá hòa hợp, nhìn nhau đều có chút không vừa mắt đối phương.
Người cầm đầu bốn người kia còn đã nói là thù lao của bọn họ không phải Phùng Quần trả, còn châm chọc hắn là tiền trên người để ăn một bữa cơm cũng không có.”
Phương Dịch có chút đồng tình nói:
“Bọn họ thật sự không định giữ người sống sót, nói chuyện mới có thể không cố kỵ gì như vậy.
Lấy thân phận cùng địa vị của tam thiếu, đối phương lại không liên hệ người nhà, không hề có ý định tống tiền, cũng không đề cập tới bất luận yêu cầu gì, trực tiếp hướng về phía tánh mạng mà đến.
Là ai có thâm cừu đại hận như vậy với Bạch tam thiếu? Liệu Tam thiếu có suy nghĩ gì về người này hay không?
Bạch Nhất Hàm lắc lắc đầu, nói:
“Trước kia tôi tuy rằng có chút hồ nháo, nhưng cũng còn có chừng mực, không đến mức có sinh tử đại thù.”
Thẩm Thiên Dương nói: “Liệu có thể là thương nghiệp cạnh tranh không?”
Phương Dịch cả kinh nói:
“Thương nghiệp cạnh tranh yêu cầu ngươi chết ta sống sao?”
Trần Kính vỗ vỗ bả vai tên ngốc bạch ngọt này, đứng dậy nói:
“Xem ra vụ án này có chút khó bề phân biệt.
Chúng tôi trở về, lại một lần nữa thẩm vấn bốn tên bắt cóc kia, còn có Phùng Quần này là nhân vật chủ chốt, lấy hắn làm một điểm phá có lẽ dễ hơn bốn tên bỏ mạng kia.”
Phương Dịch gật gật đầu, đứng lên nói với Bạch Nhất Hàm:
“Đa tạ tam thiếu phối hợp, cung cấp cho chúng tôi manh mối rất quan trọng.”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói:
“Việc đương nhiên thôi, hai vị bận bịu vì vụ án của tôi, nên là tôi cảm ơn mới đúng.”
Khuôn mặt cứng nhắc của Trần Kính cũng nhu hòa một chút, chậm rãi nói:
“Tam thiếu khách khí, hãy chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, khi vụ án yêu cầu, có lẽ chúng tôi sẽ lại đến quấy rầy.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Tôi hiểu mà, đi thong thả.”
Trần Kính gật gật đầu dẫn theo Phương Dịch ra khỏi phòng bệnh, khi tới cửa, bước chân anh ta hơi hơi dừng một chút, ho nhẹ một tiếng.
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt vừa động, ôn nhu nói với Bạch Nhất Hàm: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi tiễn tổ trưởng Trần.”
Thấy Bạch Nhất Hàm gật đầu, liền đứng lên đi ra ngoài.
Trần Kính dẫn theo Phương Dịch vẫn không ngừng bước chân, thẳng đến đi đến chỗ ngoặt hành lang mới dừng lại nói: “Mục tổng, Bạch tam thiếu có chút không đúng.”
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói: “Không đúng chỗ nào?”
Trần Kính nghiêm túc nói:
“Cậu ấy quá bình tĩnh, người bình thường, đặc biệt là đại thiếu gia ngày thường chưa ăn qua khổ như cậu ấy gặp phải chuyện đáng sợ lại ghê tởm như vậy, khó tránh khỏi sẽ kinh hoảng, thậm chí nói năng lộn xộn.
Nhưng hôm nay tôi quan sát tam thiếu, cậu ấy đầu óc rõ ràng, logic rõ ràng, tường thuật toàn bộ vũ án đều rất khách quan, rất ít hỗn loạn cảm xúc cá nhân, tố chất tâm lý như vậy, hiển nhiên cũng không phải một đại thiếu gia sống trong nhung lụa như cậu ấy có thể có.”
Mục Tĩnh Viễn lạnh mặt nói: “Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trần Kính nói:
“Mục tổng đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải hoài nghi tam thiếu, chỉ là tôi đã từng thấy nhiều người bị hại, phản ứng của cậu ấy như vậy có chút khác thường, tốt nhất nên tìm cho cậu ấy một bác sĩ tâm lý đến xem, để không để lại chấn thương tâm lý gì.”
Sắc mặt Mục Tĩnh Viễn hơi nhẹ nhõm, nói: “Tôi đã mời rồi, bác sĩ tâm lý một lát nữa sẽ đến.”
Trần Kính gật đầu, mang theo Phương Dịch xoay người đi.
Bác sĩ tâm lý họ Chu, rất nổi tiếng trong ngành, sau khi nói chuyện với Bạch Nhất Hàm một buổi trưa, anh ta đưa ra phán đoán: Bạch Nhất Hàm đúng là có mắc chứng trầm cảm, nhưng bây giờ cậu vẫn đang trong trạng thái tinh thần còn tính ổn định, cũng không có khuynh hướng tự sát mạnh, nhưng vẫn cần chú ý, vì tâm lý của cậu rất mẫn cảm, rất dễ tự chui rúc vào sừng trâu, có chút nguy hiểm, cảm xúc cậu có thể thay đổi sẽ rất nhanh, có khả năng giây đầu tiên thoạt nhìn còn rất ổn, nhưng trong giây tiếp theo thế giới tâm trí liền sụp đổ.
Cho nên ngàn vạn không thể bởi vì nhìn tâm trạng tốt liền thiếu cảnh giác, phải lấy trấn an là chủ, tận lực làm cậu trải nghiệm vẻ đẹp của cuộc sống,không thể chịu kích thích, không thể làm cậu cảm thấy tuyệt vọng.
Một đống lớn từ “Không thể” đã khiến người Bạch gia cùng Mục Tĩnh Viễn kinh hồn táng đảm.
Sau khi tiễn đi bác sĩ, mẹ Bạch nhìn con gái bằng ánh mắt dò hỏi, Bạch Tuyết Tình không dấu vết gật gật đầu, Bạch Bác Nhân cùng mẹ Bạch đều âm thầm thở hắt ra, ánh mắt yêu thương nhìn Mục Tĩnh Viễn lại mang theo rất nhiều áy náy.
Mục Tĩnh Viễn đột nhiên quay đầu lại, hướng bọn họ cười cười, hai người sửng sốt rồi cũng thoải mái cười.
Thái độ của Mục Tĩnh Viễn, rõ ràng là coi bọn họ như người nhà, nếu bọn họ phân quá rõ ràng, ngược lại sẽ làm Mục Tĩnh Viễn đâu lòng
Buổi tối, Mục Tĩnh Viễn dỗ Bạch Nhất Hàm ngủ, an bài mấy người đáng tin cậy canh cửa.
Mở cửa phòng bệnh cách vách, đó là một cái phòng bệnh trống trải, lúc này người Bạch gia đều ở đây chờ anh
Thấy anh vào cửa, động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn anh, Mục Tĩnh Viễn thấp giọng nói:
“Em ấy ngủ rồi, tối hôm qua cũng không có gặp ác mộng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, em ấy thật sự kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
Mẹ Bạch từ ái cười nói:
“Hai ngày này con mệt muốn chết rồi đúng không? Từ sau khi Hàm Hàm xảy ra chuyện, con chẳng những bôn ba bận rộn, sau khi thằng bé được cứu cũng một tấc không rời, ngay cả một giấc ngủ còn không tốt, chỉ là đứa nhỏ này nó quá ỷ lại con.
Vào lúc mấu chốt này, chúng ta cũng không dám kích thích nó.”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Không sao đâu dì, Nhất Hàm rất ngoan, chăm sóc em ấy cũng không mệt.
Lúc này mà không cho con đi theo, con ngược lại còn sẽ lo lắng, cũng ngủ không được như vậy thôi.”
Bạch Bác Nhân muốn nói lại thôi: “Con…… Aiiii!”
Mục Tĩnh Viễn cười cười nói: “Chú thở dài, là vì chuyện Tuyết Tình nói sáng nay sao?”
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ bờ vai của anh, không nói gì.
Bạch Ngạn trầm giọng nói:
“Tĩnh Viễn, chuyện này phải ủy khuất cậu, cậu coi như là vì cứu nó, dỗ dỗ nó, chờ nó tốt lại……”
Mục Tĩnh Viễn lắc đầu, nói:
“Lúc trước, khi tôi phát giác Hàm Hàm có khả năng bị người khác công kích, giống như một con thú bị mắc kẹt vậy, gấp đến độ xoay quanh lại không được gì.
Tôi thật sự cảm thấy mình rất vô dụng, rất bất lực.
Thành thật mà nói, hôm nay Tuyết Tình tới tìm tôi, tôi…… Rất vui, bởi vì chuyện của Hàm Hàm rốt cuộc có được bước đột phá, đây không nghi ngờ gì là có lợi cho sự bình phục của em ấy.
Vừa rồi bác sĩ Chu cũng đã nói, muốn em ấy giữ tâm tình thoải mái, khi đạt được điều mình muốn, em ấy tự nhiên liền sẽ vui vẻ lên, em ấy vui thì tôi cũng vui.
Hơn nữa Hàm Hàm tốt như vậy, tôi cũng không có chút ủy khuất nào"
Bạch Tuyết Tình âm thầm giơ ngón tay cái lên: Nói rất đúng, cho một điểm cộng!
Quả nhiên cha mẹ Bạch gia phi thường cảm động, Bạch Bác Nhân mạnh mẽ vỗ vỗ bờ vai của anh, thở dài: “Lời cảm ơn chú không nói nhiều, tóm lại, là bọn chú có lỗi với con.”
Mục Tĩnh Viễn lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Hiện tại quan trọng là Hàm Hàm biết con cùng với Tuyết Tình từng có hôn ước, phải làm sao mới có thể làm em ấy không cảm thấy áy náy? Em ấy rất thương chị mình, dù con đưa tới tận cửa, em ấy cũng không chịu tiếp nhận, thậm chí sẽ vì Tuyết Tình đánh con một trận cũng nói không chừng.”
Bạch Ngạn nhíu mày: “Vậy phải làm cho em ấy tin rằng Tuyết Tình cũng không thích cậu"
Mẹ Bạch buồn rầu nói: “Làm sao mà thằng bé có thể tin được loại chuyện này?”
Bạch Tuyết Tình tự nhiên nói tiếp: “Nếu con ‘ thay lòng đổi dạ ’ thì sao?”
Mẹ Bạch há to miệng: “Hả?”
Bạch Tuyết Tình chớp chớp mắt, cười nói: “Nếu con yêu người khác, không phải thích Tĩnh Viễn thì sao?”
Bạch Bác Nhân xoay đầu đi, làm một đôi người yêu như vậy……, thật sự là làm người khác lo lắng.
Bạch Tuyết Tình cười gượng một tiếng, khô cằn nói:
“Mọi người đừng như vậy được không? Con cũng nói rồi, tình cảm của con với Tĩnh Viễn cũng không sâu đậm như mọi người nghĩ.
Bọn con đều là người trưởng thành, cả hai cảm thấy hợp nhau, liền ở bên nhau, kết hôn mà thôi, kết hôn với ai mà không phải kết đâu? Còn không bằng tìm một người hiểu tận gốc rễ và cũng tương đối hiểu tính cách của con”
Mẹ Bạch dỗi nói:
“Hồ nháo! Sao con có thể nghĩ như vậy? Kết hôn không phải trò đùa, không có nền tảng tình cảm thì sao có thể hạnh phúc?!”
Bạch Tuyết Tình nghẹn lại, cười làm lành:
“Mẹ nói đúng, nhưng con vốn dĩ là một người không thích bị trói buộc, căn bản là không muốn kết hôn, còn không phải là do mọi người cứ thúc giục, mỗi ngày nói con già đầu rồi gì đó.
Con liền nghĩ, dù sao cũng đều phải kết hôn, cứ tìm người quen thuộc nhất là được, sau khi kết hôn ai người đó vẫn làm chuyện mình thích, không ai can thiệp ai.”
Bạch Bác Nhân cái mũi đều nhăn lại, mất công vợ chồng ông khó chịu một ngày một đêm, tội nghiệp con gái cùng Tĩnh Viễn bị ủy khuất, nguyên lai hôn sự này với con gái ông chỉ là một lá chắn có thể có có thể không!
Con gái có thái độ như vậy với hôn nhân, vậy Tĩnh Viễn……
Ông vội ngẩng đầu nhìn Mục Tĩnh Viễn, rất sợ đứa nhỏ đáng thương này bị con gái mình chọc giận, không nghĩ tới lại nhìn thấy biểu tình Mục Tĩnh Viễn bình thản, thậm chí còn gật gật đầu! Gật gật đầu!
Tốt thôi, chuyện người trẻ tuổi, ông càng ngày càng không hiểu, mặc kệ, yêu làm sao thì lăn lộn như vậy đi.
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Thu phục cha mẹ già cùng anh trai, Bạch Tuyết Tình cùng Mục Tĩnh Viễn hẹn Thẩm Thiên Dương ra nói chuyện bí mật một lần.
Vì thế, đồng chí Thẩm Thiên Dương lóe sáng lên sân khấu!
Trong lúc Bạch Nhất Hàm nằm viện, Thẩm Thiên Dương mỗi ngày đúng giờ báo danh, cũng rất có “Duyên phận” “Ngẫu nhiên gặp được” Bạch Tuyết Tình vô số lần.
Trong mắt những người khác, Bạch Tuyết Tình biết ơn Thẩm Thiên Dương đã cứu giúp em trai, hai người lại thường xuyên gặp mặt, tình cảm nhanh chóng “Gia tăng”.
Trên thực tế, ấn tượng Bạch Tuyết Tình đối Thẩm Thiên Dương thật sự không tệ, ít nhất trong lòng cô, Thẩm Thiên Dương đã thăng cấp trở thành bạn tốt tri kỷ.
Thẩm Thiên Dương bản nhân thập phần ưu tú, lại gần rồi, thực dễ dàng là có thể nhìn thấy nét quyến rũ trên người anh ta, diện mạo anh ta tuấn mỹ, cử chỉ ưu nhã, mỗi tiếng nói cử động đều thể hiện phong thai lịch lãm, giơ tay nhấc chân đều như một bức họa, giống một hoàng tử quý tộc ưu nhã mà tôn quý.
Tuy rằng đối Bạch Tuyết Tình giống mười phần một tên si hán(* người đàn ông chân thành tha thiết yêu một cô gái), nhưng số phụ nữ ngã vào dưới quần tây của anh ta cũng không ít hơn những người ngã dưới váy Bạch Tuyết Tình.
Bạch Nhất Hàm nhìn bọn họ, có khi sẽ nghĩ, tựa như có một câu nói: Tình yêu, không liên quan đến thân phận, ai yêu trước liền sẽ thua, dù điều kiện bản thân tốt đến đâu, cũng sẽ trở nên hèn mọn.
May mà chị gái nhà mình cũng thích anh ta, bọn họ ở bên nhau, là rất tốt.
Chỉ là, cái chết của Thẩm Thiên Dương năm sau, cậu nhất định phải có cách giúp anh ta thuận lợi vượt qua.
Dù gì, Thẩm Thiên Dương với cậu mà nói, chỉ là một người người xa lạ biết tên, sau khi biết tin anh ta chết, bản thân chỉ là có chút tiếc hận.
Nhưng hiện tại càng ở chung, càng coi anh ta trở thành người thân chân chính, cũng càng không thể tiếp thu được tai nạn của anh ta.