Bạch Nhất Hàm tự tay khép lại miệng mình, nghĩ thầm tình yêu thật là làm con người ta mù quáng, ngay cả Mục Tĩnh Viễn luôn luôn bình tĩnh lý trí cũng không thể chống lại.
Anh vậy mà chỉ dựa vào dăm ba câu của mình liền quyết định làm như vậy, quả thực tựa như hôn quân (* vua ngu muội, ko lo việc nước) thời cổ đại!
Mà mình, chính là thê hiếp mê hoặc nhà vua, a phi, là nam nhân.
Đầu dây bên kia, Trần Hoành nghe tiếng “Đô…… Đô……” trong điện thoại, cười khổ một tiếng:
“Tình yêu a, thật là làm cho người ta mù quáng, may mà Boss đã chỉnh Mục thị thành chính mình không bán hai giá(?), nếu không đề án này nhất định không thể thông qua, quả thực là phóng hỏa hí chư hầu* a.”
(*Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắng liền với danh tiếng của Bao Tự một mĩ nhân cực kì xinh đẹp và quyến rũ.
Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười.
Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.
Câu chuyện này về sau được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯), vang danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về "mối họa hồng nhan")
Chỉ hy vọng Bạch tiểu thiếu gia ngàn vạn đừng cô phụ Boss nhà mình, nếu không hắn thật sự không biết ngài sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu, thấy bí thư Tiểu Cao đang khó hiểu nhìn mình, hắn vỗ vỗ vai đối phương, thấm thía nói:
“Tiểu Cao a, yêu đương nhất định phải cẩn thận, yêu một người, chính là đưa con dao có thể giết chết chính mình vào trong tay người đó, sống chết đều không còn do bản thân định đoạt.”
Mĩ nữ Tiểu Cao đổi bạn trai như thay quần áo:
“……” Trần lão đại phát bệnh?
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
[…]
Bạch Nhất Hàm sau đó lại cùng Thẩm Thiên Dương tiếp xúc vài lần, hảo cảm với anh ta tăng vọt.
Hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi lối về nên đã hoàn toàn coi anh ta trở thành anh rể nhà mình.
Qua nhiều lần thử thách, cậu xác định chắc chắn cùng khẳng định rằng: Thẩm Thiên Dương yêu chị hai nhà mình đến mất kiểm soát
Tựa như ai đã nói, trên đời này thứ không thế giấu diếm được chính là ho khan và tình yêu, biểu tình và ngữ khí của Thẩm Thiên Dương mỗi lần nhắc tới chị là tuyệt đối không thể lừa được người ta.
Bạch Nhất Hàm trong lòng xác định, như vậy xem ra, chỉ kém một bước cuối cùng.
Chỉ cần cổ vũ Thẩm Thiên Dương đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia, tình yêu của chị hai liền có thể tu thành chính quả.
(Editor: Ho khan???(」゜ロ゜)」bản gốc để vậy lun)
Tại tòa Xí nghiệp Bạch Thị, Bạch Bác Nhân, Bạch Ngạn, Bạch Tuyết Tình, Mục Tĩnh Viễn ngồi vây quanh trong văn phòng.
Bạch Tuyết Tình trước hết mở miệng nói: “Tĩnh Viễn, anh ra ngoài rồi, em trai bên kia không có chuyện gì chứ?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Em ấy đang ở nhà, tôi nói là công ty có việc cần xử lý.
Trước khi đi còn dặn dò em ấy rằng cho đến khi tôi về thì không nên ra ngoài, dì cũng ở nhà.” Anh dừng một chút nói:
“Chuyện Hàm Hàm, dì còn chưa biết phải không?”
Bạch Bác Nhân gật đầu nói:
“Dì con thân thể không tốt, lại thương con mình như mạng.
Chú chưa nói cho bà ấy, kẻo làm bà ấy khổ sở.
Đúng rồi, chú nghe nói rằng công ty bất động sản của con gần đây đã mua lại đất đai thành Nam?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đúng vậy.”
Bạch Ngạn nói: “Sao lại nghĩ đến việc thu mua đất chỗ đó? Con biết được tin tức gì sao?”
Mục Tĩnh Viễn: “Không có, Hàm Hàm có nói với con, nơi đó sẽ trở thành bảo địa.”
Ba người Bạch gia: “……”
Mục Tĩnh Viễn nhìn vẻ mặt trống rỗng của ba người Bạch gia, cười cười nói:
“Lúc ấy Hàm Hàm rất nghiêm túc, hơn nữa có chút lo âu, điều này không tốt lắm.
Sau khi con hạ quyết định, em ấy rõ ràng rất cao hứng, hiển nhiên biết trước giá trị của miếng đất kia.”
Bạch Tuyết Tình nhịn không được nói:
“Tĩnh Viễn, anh hẳn là biết, chuyện này có khả năng cũng là một phần ‘ tương lai ’ hư cấu kia của nó.
Thằng bé nghĩ đó là thật, nhưng thực tế lại khác.”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Không sao, kỳ thật khối đất thành Nam kia, tôi cũng có chút ý tưởng, chỉ là ổn thỏa khởi kiến, vẫn không có động thủ mà thôi.
Hoa Thành tấc đất tấc vàng, sao lại có ‘ đất rác ’? Huống chi còn là miếng đất lớn như vậy? Nói là vị vua của vùng đất này ủy khuất nó, vật cập tất phản*, một miếng đất lớn như vậy, nhất định sẽ có nơi phát huy công dụng.
Bây giờ ăn rẻ, không nói được tương lai thật sự sẽ có kinh hỉ.”
(* ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Cho nên, càng là ở vào lúc vô vọng, thì càng có thể là hy vọng đang ở ngay trước mắt).