Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 85: Tin Tưởng Em Như Vậy






Bạch Nhất Hàm moi moi góc chăn, “Ừm” một tiếng, không biết có nên nói với anh hay không.

Đời trước là Nghiêm lão gia tử xuống tay đầu tiên, chiếm trước tiên cơ, đem thành Nam gặm xuống hơn phân nửa, kiếm được đầy bồn đầy chén.

Toàn bộ Nghiêm Thị cũng lớn mạnh rất nhiều, và cái còn sót lại của Nghiêm gia đều thành một nhóm bất động sản phát triển.
Năm đại gia tộc của Hoa Thành phân biệt là: Nghiêm, Bạch, Mục, Thẩm, Tề.

Mặc dù bên ngoài cả năm gia tộc tuy ăn ảnh kém không có bao nhiêu nhưng thực tế lại ẩn ẩn có phân chia cao thấp.

Nghiêm gia cành lá tốt tươi, vốn là thắng bốn nhà còn lại một bậc, lại ăn được một miếng bánh kem lớn như vậy, địa vị nhảy trở thành lão đại Hoa Thành.

Mục gia bởi vì Mục Tĩnh Viễn đi xa, trọng tâm dần dần chuyển ra nước ngoài, Tề gia vốn dĩ bởi vì Tề Khôn bị bệnh, Tề Minh Dương dù sao cũng còn trẻ, thủ đoạn không đủ, còn yếu.


Thẩm gia mất đi người thừa kế cũng có chút rung chuyển.

Nhưng sau khi Bạch gia xảy ra chuyện, tài nguyên bị hai nhà Tề, Thẩm chia cắt, khiến cho hai nhà nhanh chóng lớn mạnh, cuối cùng bày biện ra xu thế kiềng ba chân.

( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Trọng sinh tới nay, cậu chỉ nghĩ chỉ cần bản thân không tìm đường chết, thì Bạch gia sẽ không xảy ra chuyện, lại không có nghĩ tới việc giúp nhà mình củng cố thế lực để người khác không cách nào làm lung lay.

Trong năm đại gia tộc, dân cư Bạch gia đơn giản nhất, nhân khẩu đơn bạc, ở vòng chính trị cũng không có trợ lực của nhà mình, đây là một khuyết điểm trí mạng, cho nên đời trước dù cho nhà cao ngàn nhận( * đơn vị đo thời nhà Chu, bằng 1/8 trượng, bằng 6.

48m / 1 nhận), lại vẫn như cũ bị người ta hợp lực đẩy ngã.

Câu cửa miệng nói một anh khỏe chấp mười anh khôn, chỉ có tự thân cường đại, mới có thể không sợ địch ngoài.

Mà chính mình, tuyệt đối sẽ không lại trở thành “Nội hoạn”của Bạch Thị.

Hai nhà Tề,Thẩm thôn tính Bạch gia lại vẫn như cũ chỉ có thể ngang bằng với Nghiêm gia, có thể thấy được Nghiêm gia lúc trước bắt lấy miếng đất thành Nam kia là việc không thể thiếu.

Như vậy xem ra, nếu hai nhà Mục, Bạch có thể bắt lấy cơ hội lần này, nhất định cũng có thể phát triển lớn mạnh, đến lúc đó thì không phải ai cũng có thể lay chuyển.

Mà Thẩm gia bên kia, chỉ cần giữ được Thẩm Thiên Dương, Thẩm Thiên Dương lại là chân thành với chị hai nhà mình, thì hai nhà Thẩm, Bạch một khi liên hôn, chẳng những không thù, ngược lại thành người trong nhà.


Cứ như vậy, chỉ còn lại một mình Tề gia liền không đáng để lo, nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Nhất Hàm không khỏi có chút lửa nóng.

Chỉ là, phải làm sao mới có thể khiến người trong nhà cùng Mục Tĩnh Viễn tin tưởng miếng đất Phế thải thành Nam kia có thể biến thành chậu châu báu? Đây là một vấn đề.

Mục Tĩnh Viễn thấy tiểu gia hỏa không nói lời nào, mày nhíu chặt muốn chết, không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Anh thật sự bị trạng thái tinh thần khi Bạch Nhất Hàm tay cầm mảnh vỡ thủy tinh dọa sợ rồi.

Anh tận lực ôn nhu nói: “Em nghĩ gì vậy? Có thể cho anh biết được không?”
Bạch Nhất Hàm phục hồi tinh thần lại, ngơ ngẩn nhìn Mục Tĩnh Viễn, tự sa ngã nói:
“Nếu em nói mảnh đất thành Nam kia trong tương lai sẽ trở thành bảo địa( đất quý), có vô hạn thương cơ ( cơ hội kinh doanh), anh tin không?”
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng hộc ra một hơi, nói:
“Sao anh lại không tin? Em lấy được tin tức gì sao?
Bạch Nhất Hàm lắc lắc đầu, Mục Tĩnh Viễn nâng mặt cậu lên, ở trên môi cậu mút hôn một chút, ôn nhu nói:
“Em cảm giác được thương cơ?”

Bạch Nhất Hàm dại ra mặt: Cảm giác được thương cơ? Em không có cái bản lĩnh đó.

“Em chỉ là cảm thấy miếng đất kia nhất định có tiềm lực.”
Mục Tĩnh Viễn cười khẽ một tiếng, cọ cọ sườn mặt cậu, đứng dậy cầm lấy di động quay số điện thoại:
“Trần Hoành, đem tài chính công ty thu lại một chút, đi thu mua đất thành Nam, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, làm như tôi đã nói.”
Anh cúp điện thoại, thấy Bạch Nhất Hàm trợn tròn mắt, không khỏi lại cười một chút, chạm chạm chóp mũi cậu, cười nhẹ nói:
“Đây là biểu tình gì? Kinh ngạc vậy sao?”
Bạch Nhất Hàm ngốc ngốc nói: “Anh liền tin em như vậy?”
Mục Tĩnh Viễn tỏ vẻ đương nhiên nói:
“Tất nhiên, chẳng lẽ em còn có thể hại anh sao?.