Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 8: Không Thể Cưỡng Cầu






Hoàn toàn không biết có mấy cái đuôi bám theo phía sau Bạch Nhất Hàm đi chậm rì rì trên con phố, ăn uống no đủ, nhìn trên đường diễn ra cảnh sắc người đi đi lại lại.
Bọn họ hoặc là nhàn nhã tự tại, hoặc hoạt nhìn vội vàng, mỗi người đều có mục tiêu cùng cách sống của riêng mình, mà chính bản thân cậu giống như một giọt nước giữa đại dương bao la, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc đến.
Cậu nhìn, rồi nghĩ, tâm dần dần trầm tĩnh xuống dưới.

Có tính toán cỡ nào thì Sự việc có hàng vạn biến hóa, cưỡng cầu không được, chính mình nếu đã quyết định tốt, đời này kiếp này đều phải làm một đứa bé ngoan hiểu chuyện, làm người nhà, làm người từ nhỏ luôn cưng chiều mình_Mục Tĩnh Viễn được hạnh phúc, như vậy mới chính là mục tiêu của mình, cũng là ý nghĩa của việc trọng sinh, ông trời cho chính mình thêm một cơ hội nữa, nhất định cũng là muốn cho mình chuộc lại tội nghiệt.
Vậy nên việc kiếm tiền, thuận theo tự nhiên đi, mình chỉ là trọng sinh, chứ không phải thay đổi đại não.


Một mặt cưỡng cầu, chỉ sợ lại muốn biến khéo thành vụng.

Bạch gia đời trước bị lật úp tất cả đều là bởi vì mình, chỉ cần mình ngoan ngoãn không gặp rắc rối, Bạch gia sẽ không ngã, người nhà tự nhiên cũng sẽ không chịu khổ.
Còn về Mục Tĩnh Viễn, anh không phải là yêu chị hai sao? Chỉ cần mình không từ giữa làm khó dễ, vậy anh cùng chị hai có thể thuận lợi kết hôn, nhất định cũng sẽ thực hạnh phúc đi, tương lai bọn họ còn sẽ sinh một em bé đáng yêu gọi mình bằng cậu
Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Chính mình chỉ cần an an phận phận làm cho tốt Bạch gia tiểu thiếu gia, vui vẻ phụng dưỡng với cha mẹ và ông nội dưới gối, thi thoảng mua lấy mấy bộ quần áo rực rỡ tiêu khiển, nỗ lực không lại làm người thân thất vọng là được.
Hiện tại hết thảy đều là trời cao ban ân, ông nội còn khoẻ mạnh, chính mình cùng chị hai cũng chưa xa cách, người nhà vẫn còn yêu thương mình, Mục Tĩnh Viễn…… Cũng thiệt tình đem chính mình làm em trai, thật sự đủ rồi, như thế này đã là việc mà đời trước trước khi chết cậu nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.

Còn yêu cầu cái gì hơn nữa?
Lấy định rồi chủ ý, tâm tình rốt cuộc cũng không còn trầm trọng như vậy, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu đi đến giao lộ đã hẹn trước đó, tài xế Tiểu Trịnh còn chưa tới, cậu cũng không giận.

Trên thực tế đời trước tính tình cậu đã bị người ta không ngừng sỉ nhục mà san bằng lại, lúc này thấy người cùng xe đều không có, liền ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ chờ.

Bảo tiêu Giáp Ất Bính đang âm thầm nghiến răng:
“Tên Trịnh Tân này, muốn nghỉ làm phải không?! Cũng dám để tiểu thiếu gia đứng đợi dưới trời nắng nóng bức? Đã đi thời gian lâu như vậy, ăn cơm gì còn chưa trở về? Bộ là sâu sao?"
(*bản wiki là " Hiện loại sao?"ý là ăn lâu như sâu gặm lá)
Đợi hơn mười phút, Tiểu Trịnh rốt cuộc cũng lái xe đến, nhìn thấy Bạch Nhất Hàm đang đứng ven đường, trong lòng lộp bộp một chút, thầm nghĩ.

Hắn phảng phất thấy được công việc lương cao làm người hâm mộ này mọc lên đôi cánh nhỏ bay đi, hắn kỳ thật đã sớm cơm nước xong mà quay lại, đợi trong chốc lát thấy người còn chưa tới, vừa lúc nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật cháu trai nhỏ của hắn, nghĩ tiểu tổ tông kia còn không biết muốn đi dạo tới khi nào, lén đi trong chốc lát chắc cũng không ai biết, liền lái xe đi mua quà tặng cho cháu trai, không dám trì hoãn lâu, tổng cộng cũng chỉ dùng có hai mươi phút thời gian, ai có thể nghĩ vị tiểu tổ tông lại vừa đúng lúc này đã trở lại?
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi sinh ra oán trách từ Bạch Nhất Hàm, vị nhị thế thả (?) ăn no chờ chết này, sớm không ra muộn không ra, cố tình lại chọn ngay lúc hắn chuồn êm mà đi ra, tưởng tất cả mọi người đều giống cậu rãnh rỗi như vậy sao? Người này làm cái gì cũng không được, còn cả ngày làm bộ dáng ông trời là một thì nó là hai là ba.


Cố tình người Bạch gia vì cái gì đều xem nó bảo bối đến cùng, trừ việc lớn lên đẹp, thật không biết nó có cái gì đáng giá cho người khác thích.

Nó nếu không sinh ra ở Bạch gia, chỉ sợ bây giờ là ăn xin cũng không có người chịu đưa tiền, mà không, nó lớn lên cái dạng này, thì sợ chỉ có thể làm tiểu bạch kiểm hoặc là dứt khoát bị bán đi.
Hắn trong lòng suy nghĩ lung tung rối loạn, trên mặt lại nở một nụ cười nịnh nọt, không ngừng nhận lỗi nói:
" Tiểu thiếu gia, thật sự thực xin lỗi, tôi về trễ, ngài chờ thật lâu sao?”.