Mục Tĩnh Viễn giữ khoảng cách không xa không gần một đường đi theo bọn họ, nhìn Bạch Nhất Hàm đi vào cổng lớn Bạch gia, mới lái xe về phía trước, rẽ qua một cái giao lộ liền thấy xe của Thẩm Thiên Dương dừng ở ven đường.
Thẩm Thiên Dương đang đứng nửa người dựa vào cửa xe, trong tay kẹp một điếu thuốc, thấy Mục Tĩnh Viễn xuống xe, đứng thẳng người, dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác.
Mục Tĩnh Viễn nói thẳng:
“Thế nào? Nhìn Hàm Hàm tâm tình trông cũng không tệ lắm.”
Thẩm Thiên Dương không hề có thái độ ôn hòa dễ gần như đối mặt Bạch Nhất Hàm, cứng nhắc nói:
“Rất suôn sẻ, hai chúng tôi hẹn thứ tư tuần sau đi Hồng Danh cưỡi ngựa, anh có đi không?”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Anh nói xong liền xoay người trở về, Thẩm Thiên Dương ở phía sau anh nói: “Mục Tĩnh Viễn, anh với Tuyết Tình……”
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nói: “Anh yên tâm, tôi yêu Hàm Hàm, chỉ có em ấy.”
Thẩm Thiên Dương nheo mắt:
“Vậy sao anh muốn đính hôn với Tuyết Tình? Anh đang lừa dối cô ấy? Lợi dụng cô ấy sao?”
Mục Tĩnh Viễn xoay người, nhìn thẳng đôi mắt anh ta nói:
“Chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm.
Hiện giờ đã nói, tôi chưa từng vô cớ lừa gạt bất luận kẻ nào, huống chi là người Bạch gia
Nếu anh thật sự thích Tuyết Tình, thì anh nên nắm chặt lấy cơ hội lần này.
Theo tôi được biết, Tuyết Tình vẫn chưa thích ai, ấn tượng với anh cũng không xấu.
Anh đã đứng trên xuất phát điểm rất cao, nếu như vậy mà anh còn không thể lấy được trái tim của cô ấy, thì cũng không ai có thể giúp anh.”
Thẩm Thiên Dương nở nụ cười theo công thức nói:
“Đây là đương nhiên, chuyện tôi cùng Tuyết Tình, không cần phải bất luận kẻ nào giúp đỡ, thông qua chuyện hôn ước giả của hai người, tôi hiểu được một đạo lý, yêu một người thì phải tự mình bảo hộ, giao cho ai cũng đều không ổn thỏa.
Tôi tin tưởng, trên đời này người yêu cô ấy nhất chính là tôi, không ai thích hợp với cô ấy hơn tôi.”
Mục Tĩnh Viễn cụp mắt nghĩ nghĩ, nói:
“Yêu một người thì phải tự mình bảo hộ, anh nói rất đúng.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại lên xe, xoay đầu xe về hướng dinh thự Bạch gia.
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
[…]
Hồng Danh là một câu lạc bộ tích hợp nhiều loại hình giải trí và thư giãn ở ngoại ô Hoa Thành, nó chiếm địa diện tích rất lớn có nhiều hạng mục và dịch vụ phục vụ chu đáo, bao gồm trại nuôi ngựa, sân gôn, sân bắn, hồ bơi, phòng bida thậm chí còn có phòng tắm hơi cùng K ca( *Karaoke?) phòng.
Chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có cái nó làm không được, là một nơi giải trí hưu nhàn rất tốt, tương đối tiêu phí cũng không thấp, không phải nơi người thường tới.
Bất quá mức phí này đối với xã hội thượng lưu mà nói, lại không tính là gì.
Chẳng những hội công tử thích mang theo bạn tới, cũng có rất nhiều người thích tới nơi này nói chuyện làm ăn.
Trước kia Bạch Nhất Hàm thường cùng bọn Phùng Quần tới đây chơi, còn ở đây mua một con ngựa để nuôi.
Kỹ năng cưỡi ngựa của cậu chỉ ở mức trung, chọn ngựa cũng tương đối dịu ngoan.
Đó là một con ngựa màu lông thiên hồng, đặt tên “Táo đỏ” bị câu lạc bộ nuôi đến thân hình mập mạp, lông bóng mượt, rất giống một quả táo đỏ thẫm no đủ.
Cậu cưỡi Táo Đỏ chạy một vòng, cảm giác tâm tình đều vui vẻ và thoải mái hơn rất nhiều, không khỏi mỉm cười với Thẩm Thiên Dương: “Anh Thẩm, anh cũng tới a.”
Thẩm Thiên Dương xoay người lên ngựa, động tác lưu loát soái khí, anh ta ôn hòa cười nói:
“Nhất Hàm em cưỡi ngựa rất giỏi, chọn ngựa cũng không tồi.”
Bạch Nhất Hàm cười ra một đôi má lúm đồng tiền sâu:
“Đâu có, em sao biết chọn ngựa a.
Lúc đó chỉ cảm thấy nó hợp mắt thì liền chọn nó.”
Thẩm Thiên Dương mỉm cười nói:
“Kỳ thật rất nhiều chuyện đều là duyên phận, hợp mắt chính là tốt nhất.”
Bạch Nhất Hàm cười ha ha:
“Anh nói đúng, nào, chúng ta chạy một vòng!”
Thẩm Thiên Dương sang sảng cười nói:
“Được, xem ai chạy nhanh hơn!”
Hai người đồng thời đua về phía trước, Thẩm Thiên Đường có kỷ xảo nhường Bạch Nhất Phàm không để cho cậu cảm thấy mình đang nhường, giữ được sự hưng phấn của trò chơi, không vượt qua cậu, để cậu thắng đến tự nhiên..