Bạch Nhất Hàm trên mặt lại muốn bóc cháy, lắp bắp nói:
“Không…… Không sao,a, mắt em có hơi mỏi.
Em sẽ nghỉ một lát và uống chút nước”
Cậu nói xong, vò tờ giấy trong tay thành viên rồi ném vào thùng rác, hoang mang rối loạn đứng lên đi tới cạnh bàn rót nước uống.
Mục Tĩnh Viễn nhìn hầu kết cậu lăn lộn khi uống nước, nghĩ đến một đêm kia, tiểu gia hỏa anh cũng nói khát như thế này, muốn uống nước, kết quả coi rượu thành nước uống, sau đó……
Dừng! Mục Tĩnh Viễn, đừng nghĩ.
Nếu lúc này tiểu huynh đệ đứng dậy cúi chào, thì hình tượng của mày trong lòng Hàm Hàm tất cả sẽ sụp đổ!
Anh trầm mặc hít sâu vài lần, đè nén ý niệm vặn vẹo trong lòng, lúc này mới đứng lên, đi đến bên cạnh Bạch Nhất Hàm, thần sắc tự nhiên lau đi vệt nước bên môi cậu, thấy cậu cúi đầu sờ sờ bụng, ôn thanh nói:
“Em đói bụng sao? Chút nữa phải ăn cơm trưa, bây giờ ăn gì cũng không tốt.
Hay anh đi cắt chút trái cây cho em?”
Bạch Nhất Hàm có chút lúng túng, lung tung gật gật đầu, nhìn bóng dáng Mục Tĩnh Viễn ra cửa, trong lòng có chút lo sợ nghi hoặc, bây giờ hai người là quan hệ gì? Mục Tĩnh Viễn thân mật với cậu như vậy, cậu cũng vui vẻ, nhưng giờ Mục Tĩnh Viễn vẫn là hôn phu trên danh nghĩa của chị mình.
Mỗi khi anh tới gần mình, luôn là làm cậu cảm thấy rất ngại, giống như đang làm tiểu tam cùng anh rể yêu đương vụng trộm vậy.
Có thể là chịu ảnh hưởng từ những ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ đời trước, mặc dù Mục Tĩnh Viễn và chị hai đều nói với cậu rằng hôn ước của hai người là giả, nhưng trong lòng cậu lại vẫn như cũ thập phần bất an.
Luôn cảm thấy chính mình giống một tên ăn trộm, khác với những gì cậu quyết định tốt khi trọng sinh, sự phát triển lệch khỏi quỹ đạo dự đoán làm cậu có chút cảm giác không biết đặt tay chân vào đâu
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Mục Tĩnh Viễn bưng một dĩa dưa và đào đã được gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ đẩy cửa bước vào.
Tuy rằng Bạch Nhất Hàm trước tiên điều chỉnh biểu tình lộ ra gương mặt tươi cười, Mục Tĩnh Viễn lại vẫn cứ bắt gặp biểu cảm của tiểu gia hỏa vừa rồi chợt lóe rồi biến mất mờ mịt vô thố, điều này làm trái tim anh co thắt một chút.
Anh bất động thanh sắc đi đến bên cạnh Bạch Nhất Hàm, đặt dĩa xuống, dùng nĩa nhỏ ghim một miếng dưa ngọt đưa tới bên môi cậu, mỉm cười nói:
“Dì Dương nói dưa này rất ngọt, em nếm thử xem.”
Bạch Nhất Hàm liền ăn dưa trên tay anh, không biết có phải bởi vì qua tay Mục Tĩnh Viễn hay không mà Bạch Nhất Hàm lại cảm thấy miếng dưa này so với ngày xưa ăn càng ngọt hơn một chút, không khỏi gật gật đầu tán đồng:
“Đúng là rất ngọt, anh cũng ăn đi.
Mục Tĩnh Viễn cười cười, trực tiếp dùng cái nĩa Bạch Nhất Hàm đã dùng qua ghim một miếng ăn, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm nước trái cây còn dính trên nĩa, ý vị thâm trường nói:
“Rất ngọt.”
Bạch Nhất Hàm thiếu chút nữa bị động tác quyến rũ này của anh làm sặc, hai con mắt đều trợn tròn, cũng không biết nên nói gì với anh, trên dĩa rõ ràng còn hai cái nĩa nhỏ, tại sao lại lấy cái cậu đã dùng? Còn liếm……
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu một cái, dùng giọng điệu không hiểu hỏi:
" Sao vậy?”.
ngôn tình sủng
Bạch Nhất Hàm ấp úng:
“Cái nĩa đó…… Em đã dùng qua……”
Mục Tĩnh Viễn càng thêm không thể hiểu được:
“Anh biết a.”
Bạch Nhất Hàm:
“Vậy sao anh còn……”
Mục Tĩnh Viễn đột nhiên tới gần, đánh gãy lời cậu:
“Chúng ta là người yêu, vì sao không thể xài chung một cái nĩa?Em ghét bỏ anh sao?”
Bạch Nhất Hàm trong lòng “Bang bang” loạn nhịp, ngập ngừng nói:
“Yêu…… Người yêu……”
Mục Tĩnh Viễn vẻ mặt đau khổ muốn chết nói:
“Đương nhiên là người yêu, chẳng lẽ em muốn ăn xong rồi không nhận sao?”.