Bạch Nhất Hàm không hiểu vì sao thím Dương lại đặc biệt cho mình nếm thử món này.
Nhưng cũng nghe lời nếm thử một miếng rồi khen:
“Ngon quá, sườn dê mà dì Dương làm là hợp khẩu vị con nhất.”
Thím Dương cười híp mắt, cả người đều viên mãn, thím dè dặt nói:
“Vậy là tốt rồi.” Một đường trở về phòng bếp, đương nhiên thế giới nội tâm của thím là thế này: Đương nhiên sẽ hợp khẩu vị của tiểu thiếu gia của tôi rồi, Thím Dương tôi làm ở Bạch gia nhiều năm như vậy, người khác không dám nói, nhưng khẩu vị của tiểu thiếu gia là tôi nắm được chính xác nhất, bởi vì tôi đã nghiên cứu nhiều nhất!
C
ho dù cậu muốn ăn món nào tôi đều hold được! Hahaha.
Thời điểm uống trà chiều, trong quán cà phê mọi người ngồi top năm top ba uống cà phê và hưởng thụ khoảng thời gian thư giãn lãng mạn.
Trong căn phòng riêng được bày trí sang trọng và tiện nghi, một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, bầu không khí có chút nghiêm túc.
Thẩm Thiên Dương cùng nữ thần trong lòng ở chung một không gian kín, cảm giác không khí đều bị áp bách, hô hấp có chút khó khăn.
Nhưng anh ta kiên cường chịu đựng, ít nhất trên mặt thoạt nhìn rất trấn định.
Bạch Tuyết Tình nhìn đối phương nửa ngày, đi thẳng vào vấn đề:
“Thẩm thiếu, anh cảm thấy con người tôi thế nào?”
Thẩm Thiên Dương cả kinh, tim đập “Bang bang” rối loạn, lại có chút mất mát, bản thân mình vẫn luôn mặt dày gọi cô là “Tuyết Tình”, nhưng hiện tại người ta vẫn gọi anh là “Thẩm thiếu”, đây là sự khác biệt giữa có tâm và vô tâm a.
Mặc dù trong lòng có chút mất mát, nhưng anh ta cũng đã quen rồi, hôm nay có thể cùng Bạch Tuyết Tình đơn độc ở chung, còn là Bạch Tuyết Tình chủ động hẹn gặp, đã là một kinh hỉ.
Thẩm Thiên Dương không chút do dự đáp lại:
“Tuyết Tình em đương nhiên là cô gái ưu tú nhất, không ai có thể so sánh với em.” Anh ta mới vừa nói xong, trong lòng liền buồn bực: Nói lời này sao lại giống như một fan não tàn, nghe thật giả tạo, Thẩm Thiên Dương a Thẩm Thiên Dương, bản lĩnh mày dùng để đàm phán trên bàn đi đâu vậy? Thật vất vả mới có cơ hội ngày hôm nay, mày ngàn vạn cũng đừng dại dột làm bậy!
Bạch Tuyết Tình nghiêm túc gật gật đầu, thần sắc trịnh trọng nói:
“Thẩm thiếu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Hôm nay tôi hẹn gặp anh, là có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
Đương nhiên, anh hoàn toàn có quyền từ chối”
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thẩm Thiên Dương thu hồi tâm tư kiều diễm, cũng trịnh trọng nói:
“Em cứ việc nói, chỉ cần anh có thể giúp được, nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Chẳng lẽ là Bạch gia gặp chuyện gì sao? Hay cô ấy biết chuyện mình trộm thu thập Phùng Quần?
Bạch Tuyết Tình nói:
“Là như thế này, vì một số nguyên do, tôi cần một người giả làm bạn trai tôi một thời gian.
Chuyện này còn phải hoàn toàn bảo mật, hơn nữa còn yêu cầu phải giả trông rất thật, thậm chí còn giấu diếm cha mẹ, người thân hai bên.
Đương nhiên sẽ không để anh giúp đỡ không công, bất kể sự tình có thuận lợi hay không, chỉ cần Thẩm thiếu anh cố hết sức, tôi đương nhiên sẽ sẵn sàng làm một chuyện cho anh trong phạm vi khả năng của tôi.
Không biết Thẩm thiếu, ý định anh là gì?”
Thẩm Thiên Dương sợ ngây người, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới tình thế phát triển sẽ như vậy! Anh ta không có một chút tâm lý chuẩn bị nào, sững sờ hỏi:
“Tại sao em lại tìm đến anh?”
Hai tay Bạch Tuyết Tình khoanh lại đặt trên mặt bàn, thẳng thắn nói:
“Vừa rồi tôi có nói qua, chuyện này yêu cầu hoàn toàn bảo mật, cha mẹ cùng người thân cũng không thể nói.
Mà nếu muốn diễn đến chân thật thì nhân phẩm cùng gia thế đều phải thích hợp, anh cũng biết, Bạch gia tôi ở Hoa Thành tuy rằng không coi là nhà cao cửa rộng, nhưng cũng có chút của cải.
Người có thể khiến Bạch Tuyết Tình tôi ái mộ cũng không nhiều, chuyện này, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là anh.
Và tôi có thể tin tưởng nhân phẩm của Thẩm thiếu.
Tôi tin rằng bất kể hôm nay anh có đồng ý hay không, thì khi ra khỏi cánh cửa này anh cũng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.”
Mn nghĩ nên để xưng hô của Thẩm Thiên Dương vs Tuyết Tình
Là: Anh- em hay Tôi- em.
Tôi- em nghe như tổng tài bá đạo vậy(o´▽o).