Bạch Tuyết Tình cắn răng nói:
“Cho nên, thằng bé mới có thể bởi vì một chút việc nhỏ này liền muốn tự hủy diệt?” Cô đỡ cái trán mình, nghĩ mà sợ nói:
“Nếu lúc ấy anh không ở bên cạnh Tiểu Hàm, nếu anh không thể ngăn em ấy lại, vậy chẳng phải hiện giờ nó……
Toàn bộ đôi mắt Mục Tĩnh Viễn đều bị bao phủ một tầng sương đen, tay nắm chặt nói:
“Có lẽ, đây là mục đích việc hạ ám chỉ của người kia.”
Bạch Tuyết Tình nói bằng giọng căm hận:
“Muốn cho em trai chết? Là người nào sẽ dùng cách âm độc như vậy? Này thật đúng là giết người không thấy máu a, nếu không có sự việc ngày hôm qua khiến cho anh hoài nghi.
Ngày nào đó em trai xảy ra chuyện, chúng ta còn ngây ngốc cái gì cũng không biết!” Nghĩ như vậy, cô nhịn không được rùng mình một cái.
Mục Tĩnh Viễn nặng nề gật gật đầu, nói: " Theo cách nói của cô, em ấy thay đổi là sau khi tôi đi công tác không lâu.
Bạch Tuyết Tình nói:
“Đúng vậy, xem ra người này là cố ý chọn thời điểm anh không có ở đây, nhất định là kiêng kị anh.
Có lẽ là nghĩ, không đợi anh trở về, Hàm Hàm chỉ sợ cũng đã xảy ra chuyện rồi, nhưng lại không nghĩ tới Hàm Hàm so với hắn tưởng tượng còn kiên cường hơn.
Thằng bé không có nổi điên, cũng không có tự hỏng mất, chỉ là học được cách quý trọng.
Quả nhiên, khi anh trở về không lâu, liền phát hiện manh mối, ‘ người nọ ’ hiện tại chỉ sợ cũng hoảng hốt rồi.”
Mục Tĩnh Viễn âm trầm nói:
“Bất luận như thế nào, nếu suy đoán của chúng ta là thật, tôi nhất định sẽ làm ‘ người nọ ’ trả giá thích đáng!”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Chuyện này, anh có muốn nói với ba mẹ tôi không?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Ít nhất không thể nói cho dì được, dì yêu Hàm Hàm như mạng.
Biết em ấy ăn phải đau khổ như vậy, chỉ sợ sẽ tức đến sinh bệnh”.
Bạn đang đọc truyện tại { .
org }
Bạch Tuyết Tình gật đầu:
“Anh nói đúng, chuyện này, chúng ta có thể cùng anh hai, cùng cha tôi thương lượng một chút, thêm một người thì nhiều thêm một phần lực lượng.
Có một người như vậy tồn tại, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Trời mới biết hắn có thể hay không có bước hành động tiếp theo, vẫn là sớm giải quyết ổn thỏa.
Tôi cảm thấy suy đoán của anh là lời giải thích hợp lý nhất.”
(Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi tới tìm cô, còn có một chuyện quan trọng khác.”
Bạch Tuyết Tình thấy anh trịnh trọng như vậy, trong lòng trầm xuống, ngàn vạn không cần lại có tin tức xấu:
“Chuyện gì?”
Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc nói:
“Vì trấn an Hàm Hàm, tôi đã lừa em ấy”
Bạch Tuyết Tình mở to hai mắt:
" Anh? Lừa nó?! Từ khi nào anh lại có lá gan này? Lừa nó cái gì?”
Mặt Mục Tĩnh Viễn đỏ lên một cách khả nghi, nói tiếp:
“Tôi nói, cô thích Thẩm Thiên Dương.
Ừm, còn là rất yêu anh ta ”
Bạch Tuyết Tình muốn nhảy dựng lên, nhưng chân cô bởi vì bị kinh hách khi nãy còn có chút nhũn ra nên không thành công:
“Anh nói hươu nói vượn gì vậy?! Anh coi thằng bé là đồ ngốc sao? Mà nhìn không ra!”
Mục Tĩnh Viễn vẫn như cũ thập phần nghiêm túc:
“Cho nên tôi mới đến tìm cô, lý do thoái thác của chúng ta nhất định phải nhất trí, không thể làm em ấy nghi ngờ.
”
Bạch Tuyết Tình cả kinh:
" Anh vì cái gì muốn nói như vậy? Sao tôi lại phải giúp anh gạt em trai mình!”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Đương nhiên là vì em ấy, chẳng lẽ cô đã quên vì cái gì mà em ấy muốn tự sát?”
Bạch Tuyết Tình cả kinh:“Ý của anh là……”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi nói hôn ước của chúng ta chỉ là một cái hợp tác dùng để kích thích em ấy cùng Thẩm Thiên Dương, vốn dĩ cũng không định sẽ kết hôn thật.
Vì cô thích Thẩm Thiên Dương, anh ta lại chậm chạp không thổ lộ nên cô muốn dùng một lần hôn ước giả để kích thích anh ta cho anh ta thấy tâm ý.
Mà tôi yêu Hàm Hàm, muốn dùng cái hôn ước này để thử tình cảm của em ấy, chính là như vậy.”
Bạch Tuyết Tình lẩm bẩm:
“Ngươi cũng thật biết khua môi mùa mép, bất quá nói như vậy đúng là có thể tiêu trừ cảm giác áy náy của thằng bé, nó tin?
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu, nói:
“Hiện tại xem ra là tin, em ấy nói đây là một cái chủ ý tồi”
Bạch Tuyết Tình đồng tình:
“Đúng là quá tệ, ai có thể nghĩ ra cái chủ ý thiếu suy nghĩ như vậy?”.