Mục Tĩnh Viễn khó hiểu nói:
“Cái gì?” Anh duỗi tay sờ sờ, là một cái dấu răng hơi hơi nhô lên, hẳn là tối hôm qua lúc tiểu kích động đã cắn.
Nghĩ đến chuyện tối qua, trên mặt anh không khỏi hiện ra một nụ cười quỷ dị ( ngọt ngào?).
Bạch Tuyết Tình nhìn phản ứng anh, dự cảm điềm xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Cô trừng mắt chờ Mục Tĩnh Viễn trả lời.
Mục Tĩnh Viễn lấy lại tinh thần, áy náy nói với Bạch Tuyết Tình:
“Tuyết Tình, thực xin lỗi, hôn sự chúng ta phải hủy bỏ.
Bạch Tuyết Tình trong lòng trầm xuống, truy vấn:
“Vì cái gì?”
Mục Tĩnh Viễn nghiêm mặt nói:
“Bởi vì tối hôm qua, tôi cùng Hàm Hàm đã ở bên nhau.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Ở bên nhau…… Là có ý gì? Hai người……”
Mục Tĩnh Viễn thẳng thắn:
“Như cô thấy, chúng ta làm.”
Bạch Tuyết Tình nhắm mắt lại một cái rồi mở lên, ánh mắt nhìn thẳng Mục Tĩnh Viễn nói:
“Dưới tình huống thằng bé đang tỉnh táo?”
Mục Tĩnh Viễn nhíu nhíu mày, suy nghĩ lại nói:
“Em ấy uống say.”
Bạch Tuyết Tình bỗng nhiên nhớ tới tối qua bác sĩ Trần đã nói có thể cho Bạch Nhất Hàm uống một chút rượu, sau đó cô nhìn thấy thím Dương đem vài bình rượu đi lên.
Lúc ấy cô còn lắc đầu, cô hiểu đứa em trai kia tửu lượng một ly liền đảo rồi, nơi nào dùng đến nhiều như vậy, hiển nhiên thím Dương cũng là quan tâm đến lẩm cẩm.
Vậy tình huống hiện tại chính là, Mục Tĩnh Viễn chuốc say Bạch Nhất Hàm, sau đó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đem em trai cô……
Tưởng tượng đến cái khả năng này, Bạch Tuyết Tình chỉ cảm thấy một cổ lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cô không hề nghĩ ngợi, giơ cánh tay “Bang” một tiếng tát Mục Tĩnh Viễn, nghiến răng nói:
“Uổng công cả nhà chúng tôi tin tưởng anh như vậy, uổng cho em trai tôi một lòng ỷ lại anh, không nghĩ tới anh lại là một tên cầm thú nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Anh còn dám nói hai người ở bên nhau? Em trai tôi đồng ý rồi sao?!”
Trách không được trên người Mục Tĩnh Viễn sẽ có vết cắn, nhất định là lúc em trai đáng thương của cô giãy giụa phản kháng mà lưu lại.
Lúc ấy cô đang ở đâu? Người làm chị như cô thật đúng là thất trách a, thậm chí là mấy người bọn cô còn ngây ngốc đem em trai đưa đến bên miệng tên cầm thú này!
Hàm răng Bạch Tuyết Tình đều sắp cắn ra máu, một cái tát kia của cô không có chút lưu tình.
Trên mặt Mục Tĩnh Viễn nhanh chóng hiện lên một dấu bàn tay, anh nhíu nhíu mày nói:
“Tôi yêu em ấy, em ấy cũng thích tôi, hai chúng tôi ở bên nhau chẳng lẽ không đúng sao?”
Bạch Tuyết Tình cười lạnh nói:
“Em ấy thích anh?! Anh cũng thật biết cách dác vàng lên mặt mình a, em ấy đều uống say, anh từ chỗ nào nhìn ra là em ấy thích anh?!”
Mục Tĩnh Viễn lại lộ ra một mạt ý cười mê chi, trên gương mặt tuấn lãng thậm chí hiện lên một tia đỏ ửng:
“Em ấy dưới tình huống biết tôi là ai mà chủ động hôn tôi, lúc chúng tôi…… Khụ, lúc làm chuyện đó, em ấy vẫn luôn gọi tên của tôi.
Cô cảm thấy đây là đại biểu cho cái gì?”
Bạch Tuyết Tình ngây ngẩn cả người, sao có thể? Cô rõ ràng nhớ vào mấy tháng trước em trai còn kết giao một bạn gái nhỏ, cô ấp úng:
“Anh xác định rằng mình không phải gặp ảo giác?” Có phải hay không Mục Tĩnh Viễn khát vọng em trai nhà mình đến điên rồi nên xuất hiện ảo giác?
Mục Tĩnh Viễn không vui nói:
“Đương nhiên không có, em ấy vẫn luôn gọi tên của tôi, tôi nghe được rõ ràng.
Chúng tôi ở bên nhau là ngươi tình ta nguyện nước chảy thành sông, nếu Hàm Hàm không muốn, tôi sao có thể cưỡng bách em ấy?”
Bạch Tuyết Tình đầu óc nóng nảy hơi hơi bình tĩnh xuống.
Đúng vậy, Mục Tĩnh Viễn nếu là tên cầm thú ngụy trang, vậy thì mười mấy năm kia như một ngày, giả vờ đến cũng quá giống như thật.
Lấy trình độ coi trọng mà Mục Tĩnh Viễn đối với em trai mà nói, xác thật không có khả năng sẽ cưỡng bách nó.
Như vậy, chẳng lẽ em trai thật sự thích anh?.