Mục Tĩnh Viễn lại gật gật đầu.
Mẹ Bạch nói:
“Vậy liền làm, mẹ sẽ nhanh đi xem ngày, giúp các con chuẩn bị một chút, khách sạn gì đó các con có ý định gì không?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“ Dì lo lắng giúp đỡ chuẩn bị, chúng con có nghĩ đến đều không đủ chu toàn.”
Mẹ Bạch nghĩ đến cha mẹ anh đã mất, kết hôn chuyện lớn như vậy cũng không có người giúp đỡ thu xếp, trong lòng không khỏi thương tiếc, liền nói:
“Được, việc này liền để cho dì, hai đứa nhỏ các con không cần nhọc lòng.”
Người Bạch gia để Mục Tĩnh Viễn ở lại ăn cơm chiều mới tiễn anh đi, Bạch Nhất Hàm đêm nay cũng không biết như thế nào mà qua được, cả người đều cứng đờ.
Thời điểm ăn cơm cũng không biết trong miệng ăn chính là gì, cũng may tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, không có người nào chú ý tới điểm khác thường của cậu.
Chỉ có Mục Tĩnh Viễn luôn đặt sự chú ý trên người cậu nhận ra, bất quá cũng chỉ cho rằng cậu còn đang nổi nóng, không muốn phản ứng mình.
Trong lòng tràn ngập chua xót.
[…]
Ngây người ba ngày sau, trùm địa ốc Hoa thành_Nghiêm gia Nghiêm lão gia tử đại thọ 66 tuổi.
Nghiêm gia gia chủ Nghiêm Thành ở biệt thự Nghiêm gia cử hành yến tiệc lớn, vì lão gia tử chúc thọ.
Nhân vật có uy tín, danh dự ở Hoa Thành đều được mời, Bạch gia cũng không ngoại lệ, không chỉ có là vợ chồng Bạch gia vợ, Bạch Ngạn, Bạch Tuyết Tình cùng với con út Bạch gia Bạch Nhất Hàm nhận được thiệp mời.
Bạch Nhất Hàm vốn không muốn đi.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Mẹ Bạch nhạy bén cảm thấy được mấy ngày nay con trai nhỏ giấu đằng sau gương mặt tươi cười là một khuôn mặt có chút u sầu.
Bà cảm thấy nhất định là có liên quan chuyện mâu thuẫn với Mục Tĩnh Viễn
Lần trước Mục Tĩnh Viễn tới nhà, bà bị chuyện hôn sự của con gái làm choáng váng mà quên chuyện này.
Vừa lúc nhân cơ hội lần này làm hai người lại gặp mặt, không biết chừng có thể làm lành thì sao? Rốt cuộc Mục Tĩnh Viễn cùng cậu liền phải trở thành người một nhà, có mâu thuẫn vẫn là nên sớm giải quyết tốt.
Dù không được, cũng coi như là đi giải sầu không phải sao?
Bởi vậy bà tích cực vì con trai nhỏ chuẩn bị tốt quần áo, đẩy cậu ra cửa.
Yến tiệc củaã hội thượng lưu chính là như vậy, y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình, mỗi người đều mang chiếc mặt nạ nho nhã, dành cho nhau lời khen tặng, một mảnh hoà thuận vui vẻ.
Nghiêm lão gia tử mặt mày hồng hào, cười tủm tỉm tiếp thu lời chúc phúc của người khác.
(*y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Bên người Bạch Bác Nhân vây quanh một vòng người, làm phú hào(* người giàu và có thế lực) đứng đầu Hoa Thành, người muốn tiến đến nịnh hót chắp nối rất nhiều.
Mọi người đều biết, cả Bạch gia bảo bối nhất chính là con út Bạch Nhất Hàm.
Người ta đem cậu khen đến trên trời có dưới đất không, Bạch gia cha mẹ, anh chị trên mặt treo lên nụ cười khéo léo, trong lòng đều cười thành một đóa hoa.
Bạch Nhất Hàm đứng bên cạnh người nhà, khẽ mỉm cười.
Thái độ khiêm tốn lại có vẻ hào phóng tự nhiên, Bạch gia mọi người nhìn thấy cậu biểu hiện khéo léo, càng cực kì vui mừng, ngay cả Bạch Ngạn luôn luôn ổn trọng cũng thường sang sảng cười ra tiếng.
Bạch Ngạn tuổi nhỏ, năng lực cường đại, việc thành người nối nghiệp Bạch gia như ván đã đóng thuyền.
Dáng người lại rắn rỏi, bộ mặt tuấn lãng, thỏa đáng làm người đàn ông độc thân hoàng kim.
Vốn dĩ liền dẫn tới con gái các nhà tứ phương tim nảy mầm, lúc này lại như vậy không ngừng phóng thích hormone.
Bạch Nhất Hàm thấy, cũng đã có bảy, tám cô gái ăn mặc các kiểu lễ phục đối với anh trai nhà mình mắt mờ thành hình trái tim hồng.
Cậu trong lòng cảm thán con gái hiện nay thật sự là mãnh như hổ, lại không biết tiểu cô nương nhà người ta đang ở trong lòng YY(* ảo tưởng, tự sướng) cậu với biểu hiện đến cực kỳ ngoan ngoãn kia: Thật manh, thật đáng yêu, thật muốn đem cậu ấy ôm vào trong ngực dốc hết sức xoa xoa!
Lúc này, cửa có chút xôn xao, Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu xem qua, nguyên lai là Mục Tĩnh Viễn tới rồi.
Anh cũng là nhân vật chạm tay là bỏng ở Hoa Thành, thậm chí so Bạch Ngạn càng tốt hơn, rốt cuộc Bạch Ngạn chỉ là người Bạch gia vừa cho đảm đương, mà Mục Tĩnh Viễn cũng đã tiếp quản Mục gia nhiều năm.
Mục Tĩnh Viễn vào đại sảnh, cùng mọi người cười chào hỏi, liền đi thẳng đến chỗ Nghiêm lão gia tử.
Khi đi ngang qua chỗ người Bạch gia, thì liếc nhìn thật sâu Bạch Nhất Hàm một cái, Bạch Nhất Hàm phản xạ có điều kiện tránh ánh mắt anh.