Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói:
" Cô dù làm việc lưu loát thì cũng là một cô gái, uống nhiều quá không tốt.
Trở về đi, chớ có làm cho Hàm Hàm lo lắng.”
Bạch Tuyết Tình cười nói:
“Anh là ngày đầu biết tôi à? Tửu lượng của tôi như thế nào chẳng lẽ anh không biết? Tôi nếu gặp phải anh, thì anh cảm thấy tôi sẽ để anh một mình uống rượu giải sầu ở đây sao?”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói:
“Cô là đại tiểu thư, cô muốn làm gì thì làm.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Lúc này mới sảng khoái.”
Hai người uống rượu nói nhàn thoại, dần dần đều có chút hơi say, Bạch Tuyết Tình còn ổn, Mục Tĩnh Viễn lại là rượu nhập khổ tâm, có chút hơi say.
Anh nửa nằm trên sô pha, một bàn tay che lại đôi mắt, khó được lộ ra chút yếu ớt.
Bạch Tuyết Tình chớp chớp mắt, lại hỏi:
“Tĩnh Viễn, trong trí nhớ của tôi, anh cơ hồ là không gì mà làm không được.
Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm anh sầu thành như vậy?”
Mục Tĩnh Viễn dời cánh tay, cũng chớp chớp mắt, cười khổ nói:
“Một việc không có cách nào giải quyết”
Bạch Tuyết Tình không ủng hộ:
“Như vậy thật không giống anh, trên đời này không có việc gì là không cách nào giải quyết, tôi tò mò muốn nghe xem là có chuyện gì có thể làm anh nói năng tiêu cực như vậy ”
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Tình nói:
“Cô thật muốn biết?
Bạch Tuyết Tình không tránh không né gật gật đầu.
Mục Tĩnh Viễn lại dựa trở về, nặng nề thở dài nói:
“Tôi thích một người, một người mà khả năng tôi cả đời này cũng không cách nào có được ”
Bạch Tuyết Tình trong lòng trầm xuống, nói:
“Bằng thân phận, thủ đoạn của anh.
Nếu thật sự thích, có người nào là không chiếm được?"
Mục Tĩnh Viễn lại cười khổ một tiếng:
“Cô không hiểu, cảm tình thứ này, không phải bằng thân phận, thủ đoạn là có thể có được.
Huống hồ, người đó căn bản không thích tôi, em ấy chỉ coi tôi là một người anh
Không, tôi hiện tại đã không biết em ấy rốt cuộc coi tôi là gì.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Nếu là như vậy, anh cần gì phải kiên trì, làm chính mình đau khổ? Không bằng buông tay, đi xem phong cảnh khác.”
Mục Tĩnh Viễn thở dài nói:
“Tuyết Tình, cô không có trải qua tình cảm chân chính.
Cô không rõ, loại việc tình cảm này, sao có thể nói buông là buông? Chính là bởi vì không bỏ xuống được, cho nên mới sẽ mê mang thống khổ.”
Bạch Tuyết Tình nhíu mày nói:
“Không bỏ xuống được, vậy đi đem đồ vật mình thích đoạt lấy.”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng em ấy không phải đồ vật, mà là một người sống sờ sờ a.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Người thì thế nào? Bất kể là đồ vật hay người, chỉ có nắm trong tay mình, mới là của mình.”
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ một tiếng nói:
" Lời này thật đúng là phù hợp tính tình của cô, chờ cô tới ngày này liền sẽ hiểu.
Tình cảm làm người ta mềm yếu, nếu cô thật sự yêu người nào, sao lại có thể nhẫn tâm thương tổn người đó, làm người đó không vui?”
Bạch Tuyết Tình không kiên nhẫn:
“Này không được, kia cũng không được, vậy phải giải quyết thế nào?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Cho nên a, đây là một câu hỏi không lời giải”
Anh lại đem cánh tay đáp tới đôi mắt, nặng nề nói:
“Tôi bảo vệ cùng cưng chiều em ấy nhiều năm như vậy.
Nhất định sẽ không làm ra chuyện khiến em ấy thương tổn.
Tôi vốn dĩ nghĩ, em ấy còn nhỏ, tôi phải đợi đến khi em ấy lớn lên.
Nhưng khi em ấy trưởng thành, tôi lại phát hiện, em ấy không bao giờ thuộc về tôi
Hiện tại tôi đã không hy vọng xa vời là có thể cùng em ấy ở bên nhau.
Chỉ nghĩ, đời này có thể vẫn luôn như vậy bảo vệ em ấy thì tốt rồi, chỉ sợ em liền cơ hội như vậy cũng không cho tôi.
Tôi thật sự không biết rốt cuộc là sai ở đâu, em không muốn gặp lại tôi, không muốn cùng tôi nói một câu.
Phải làm thế nào, mới có thể giữ em ấy bên mình?”
Loại tình cảm cấm kỵ, vô vọng này giấu trong lòng anh lâu lắm, giống một tòa núi lớn ép tới anh không thể hít thở.
Hiện giờ nhờ men rượu nói ra, cũng thoải mái không ít..