Buổi sáng hôm sau, Bạch Nhất Hàm cảm xúc như cũ không vui.
Mẹ Bạch có chút lo lắng hỏi:
"Hàm Hàm, con sao lại không cao hứng như thế?
Bạch Nhất Hàm hướng bà cười cười nói:
"Không có gì, con không có không cao hứng."
Mẹ Bạch mặt mặt lo lắng, thời điểm trước kia con trai không tim không phổi, vốn mong chờ cậu có thể hiểu chuyện một chút.
Nhưng hôm nay khi đã hiểu chuyện, thấy cậu miễn cưỡng cười vui thì lại đau lòng đến lợi hại, thật là mâu thuẫn a.
Bạch Bác Nhân nhìn nhìn cậu, thở dài nói:
"Còn vì chuyện tối qua không vui sao?"
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười nói:
"Không có đâu ba, ba nói đúng."
Mẹ Bạch ngạc nhiên nói:
"Hai cha con là có bí mật gì?"
Bạch Bác Nhân không thể ngăn cản ánh mắt của vợ, chỉ có thể nói:
"Hàm Hàm tối hôm qua có tới tìm anh, muốn xin 500 vạn đi mua chút bất động sản thành Nam."
Mẹ Bạch nói:
"Con trai muốn mua bất động sản, đây là chuyện tốt a, có gì lại không vui? Bất quá tiền ít như vậy thì có thể mua được cái gì a?"
Bạch Bác Nhân bất đắc dĩ:
"Em không hiểu, mảnh đất thành Nam kia rõ ràng là rác mà, nó mua bất động sản chỗ đó, chỉ biết sẽ bị giảm giá trị."
Bạch Ngạn nói:
"Tiểu Hàm, nơi khác không được sao? Anh hai giúp em mua."
Bạch Nhất Hàm rầu rĩ lắc đầu, vốn đang muốn vây tiền mẹ, anh hai cùng chị hai.
Hiện tại bị ba ba làm rõ, cậu còn như thế nào mà há mồm vay tiền a, xem ra chuyện này là không thể thực hiện được.
Cậu thở dài nói:
"Không có việc gì, em cũng suy ngẫm lại, không mua cũng không có gì."
Bạch Tuyết Tình nhìn em trai yêu dấu uể oải buông đầu xuống, lại một ngụm có, ngụm không ăn cơm.
Chiếc đũa trong tay buông lỏng rồi nắm chặt, chặt lại buông lỏng.
Vẫn là không nhịn được nói:
"Em đừng buồn, chị cho em tiền, em cầm đi mua đi, cũng không lo làm đầu tư, chính là cho em chơi, có được không?" Nói xong còn trộm nhìn ba mình, hành vi công khai đối nghịch như vậy thật không tôn trọng phương châm giáo dục của ba đối với em trai.
Bất quá cô thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng em trai ủ rũ cụp đuôi.
Mẹ Bạch lại rất tán đồng con gái:
"Đúng vậy, cũng không phải con số lớn gì, đáng giá làm Hàm Hàm không cao hứng như vậy sao? Chỉ sợ tối hôm qua cũng không ngủ ngon.
Hàm Hàm ngoan, mẹ cũng cho con tiền, cộng với số tiền của chị con, hẳn là đủ cho con chơi rồi." Bà từ ái sờ sờ đầu tóc cậu, trong lòng thầm đem người chồng làm hại con trai nhỏ không cao hứng mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Bạch Bác Nhân:
"......!"Vậy ông kiên trì vì cái gì? Sớm biết rằng như vậy, còn không bằng trực tiếp cho, vậy còn có thể làm đứa con út vui.
Hiện tại thì tốt rồi, người xấu toàn là ông làm.
Hơn nữa ông chọc con trai nhỏ không cao hứng......Người vợ thương con như mạng này sợ cũng muốn không quá tốt a.
Bạch Nhất Hàm:
"......!"Vì cái gì sẽ là loại phát triển thần kỳ này? Vì cái gì lúc cậu muốn thì không cho, mà khi từ bỏ rồi thì lại cho?
Bạch Ngạn lúc ấy không nói gì, nhưng sau khi vừa đến công ty liền yên lặng gửi 500 vạn vào tài khoản Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm nhìn tin nhắn nhắc nhở
"......? " Cái này còn chưa xong, ngay sau đó là mẹ Bạch 500 vạn, Bạch Tuyết Tình 500 vạn, tự nhiên là Bạch Bác Nhân đều yên lặng gửi 500 vạn lại!
Lão cha cậu không phải là không đồng ý sao? Tự vả mặt mình như vậy thật sự ổn sao?
Thực hiển nhiên, cả nhà cho rằng cậu chính là tâm huyết dâng trào muốn chơi, số tiền này chính là dùng để cho cậu ném đá trên sông, không nghĩ còn có thể lấy về.
Bạch Nhất Hàm cầm di động, trong lòng cuồn cuộn tư vị chua xót.
Đây là người nhà của cậu a, những người không hề có nguyên tắc mà đau cậu, yêu cậu.
Lúc này đây, cậu nhất định sẽ quý trọng gấp bội, tuyệt đối sẽ không lại làm họ thất vọng.
Tài chính có được so với mong muốn còn nhiều hơn, Bạch Nhất Hàm có chút kích động, nhưng cậu bản thân cái gì cũng không hiểu, không dám tự ý hành động.
Cuối cùng vẫn là tìm Bạch Ngạn giúp cậu đi thành Nam mua mấy chỗ cửa hàng bán lẻ.
May mắn phòng ở thành Nam giá rẻ, nếu không thì hai ngàn vạn thật đúng là không đủ mua cái gì.
Bạch Ngạn lại lặng lẽ cho thêm chút tiền, ở đoạn đường Bạch Nhất Hàm chỉ định mua ba tòa nhà lân cận, ba tầng nhà thấp, đi thông quan hệ, nhanh chóng sang tên cho Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm làm xong xuôi chuyện này, trong lòng an tâm không ít.
Mà người Bạch gia thấy cậu tâm tình tốt, đều mặt mày hớn hở, cảm thấy số tiền này tiêu ( ném) rất đáng giá.
Từ ngày Bạch Nhất Hàm trọng sinh đã qua nửa tháng, Bạch Mục Viễn người mà trước kia cơ hồ mỗi ngày đều tới báo danh chỉ kém cái thường trú ở Bạch gia một lần đều không có tới, Bạch Nhất Hàm cũng không đi tìm anh
( Editor: chuyện là tựa đề chương này mik đọc ko hiểu, nên mik dựa theo nội dung mà đặt, mik nghĩ nghĩa cũng tương đối giống.
Bản gốc là:"từ khi tự mặt thật sự hảo sao?").