Nghiêm Nham lạnh lùng nói: "Ông nghĩ cũng đẹp thật, ông xông vào nhà đả thương Du Nhiên còn muốn bình an vô sự mà rút lui, thậm chí muốn tôi giúp ông giữ kín bí mật? Suy nghĩ này không khỏi quá quái dị đi?"
Hạ Nguyên nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay là tôi không đúng, tôi có thể xin lỗi cậu ta, có thể cho cậu ta đánh trả, chỉ cần có thể cho qua chuyện này, để cậu ta trút giận thế nào cũng được."
Nghiêm Nham còn chưa nói chuyện, từ cửa liền truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Ông mơ đi!"
Ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Bạch Nhất Hàm bước vào, cậu nhìn trong phòng một vòng, thẳng đến Hứa Du Nhiên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy thoạt nhìn không có gì nghiêm trọng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi thấy vết bầm tím lớn trên cằm y thì liền đứng dậy lao về phía Hạ Nguyên, nhưng ngay lập tức bị Mục Tĩnh Viễn đứng sau lưng ôm về.
Hai chân Bạch Nhất Hàm điên cuồng đá tứ tung, cả giận: "Anh buông em ra! Xem em có đánh chết gã không!"
Mục Tĩnh Viễn thở dài nói: "Nếu em muốn trút giận, thì để anh đánh giúp em, em đánh không lại gã."
Hạ Nguyên thấy hai người chạy tới nhanh như vậy, vốn đã ngây cả người rồi.
Mắt thấy Mục Tĩnh Viễn sau khi buông Bạch Nhất Hàm ra thật sự đang tiến đến gần mình thì sợ tới mức lắp bắp: "Mục......!Mục tổng, ngài hà tất......!đây......!đây là hiểu lầm......"
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: "Tôi vốn dĩ cho rằng bạo lực là giải pháp tệ nhất cho mọi vấn đề, chỉ là hôm nay, nếu để ông bình an vô sự rời khỏi đây, cục tức này sợ là Hàm Hàm không trôi được."
Anh vừa dứt lời, liền tung một nắm vào người gã, Hạ Nguyên kêu thảm thiết một tiếng, cảm giác quai hàm như sắp vỡ ra.
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nói với Bạch Nhất Hàm: "Hàm Hàm em xem, có phải là chỗ này hay không?"
Bạch Nhất Hàm thật sự nghiêm túc nhìn chỗ bị thương trên cằm Hứa Du Nhiên, đối chiếu một chút, "Hừ" một tiếng nói: "Còn được, không sai biệt lắm đi."
Hạ Nguyên đau đến mức trào nước mắt, sợ anh lại ra đòn, không màng cằm đau đớn sắp vỡ vụn, giãy giụa nói: "Mục tổng! Hạ gia chúng tôi dù không thể so được với Mục gia, nhưng cũng không phải dạng tép riu, cậu như vậy có phải quá mức rồi không! Hơn nữa tôi có Nghiêm gia chống lưng, cậu làm như vậy, là đang đánh vào mặt Nghiêm gia!"
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nhìn gã nói: "Tôi cho tới bây giờ chưa từng cho rằng Hạ gia là tép riu, nhưng dùng để uy hiếp tôi thì chưa đủ tư cách đâu.
Còn về phần Nghiêm gia, ở đây không phải có người của Nghiêm gia à? Sao ông không đi hỏi cậu ấy một chút, tôi đánh ông có phải là đánh vào mặt Nghiêm gia không?"
Nghiêm Nham giao Hứa Du Nhiên cho Bạch Nhất Hàm, đứng lên tiếp lời: "Từ khi tôi bước vào cánh cửa này, không khi nào là không muốn đánh nát bản mặt của ông, giờ cuối cùng cũng có người giúp tôi trông chừng Du Nhiên, ông vừa rồi không phải nói, có thể cho chúng tôi đánh lại, cho Du Nhiên trút giận sao? Sao vậy? Giờ đổi ý rồi à?"
Hạ Nguyên nhịn không được lắp bắp nói: "Tôi......ý tôi là......"
Nghiêm Nham cười lạnh một tiếng nói: "Ý ông nói là để Du Nhiên tự đánh trả? Ông là nhìn trúng thân thể thấp bé còn đang bị thương không có sức của anh ấy sao? Có việc thì người yêu làm thay, chuyện tốn sức như vậy để tôi làm thì cũng như nhau cả thôi."
Bạch Nhất Hàm: "......!!!" Cậu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nghiêm Nham, lại nhìn Hứa Du Nhiên đang một tay che mặt, lặng lẽ mở to hai con mắt hơn một vòng nhỏ.
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nhìn Bạch Nhất Hàm đang ngơ ngác, hơi cong lên khóe môi, lùi mấy bước trở lại bên cạnh Bạch Nhất Hàm.
Nghiêm Nham khởi động cổ tay vài cái, khớp xương phát ra mấy tiếng "rắc rắc" giòn tan, Hạ Nguyên muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nghiêm Nham nói: "Từ khi tôi biết chuyện này, đã muốn bắt ông lại đánh cho một trận, nhưng cũng như Tĩnh Viễn nói, bạo lực là hạ sách, vậy nên tôi đành nhẫn nhịn không ra tay, nhưng không ngờ ông lại tự mình tìm tới, vậy tôi cũng đành không khách khí nữa."
Hạ Nguyên không ngừng dịch người về sau, giọng đều đã run lẩy bẩy: "Tôi không biết, không biết các người......, nếu tôi mà biết, sẽ tuyệt đối không dám tới......"
Nghiêm Nham nói: "Thì giờ ông biết rồi đó, tiếc là đã chậm, ông có thể chịu đau thay anh ấy sao?"
Anh cũng không lảm nhảm nữa, vòng tay qua đánh thật mạnh, tiếng kêu thảm thiết của Hạ Nguyên từ lớn biến thành nhỏ, cả mặt nước mắt nước mũi tèm lem.
Nghiêm Nham vặn cổ, lại là một tiếng "Rắc" giòn giã, lạnh lùng nói: "Không phải ông thích bịt miệng người khác sao? Tôi cũng cho ông nếm thử mùi vị, rất nhiều người bỏ tiền ra chỉ để trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết đấy, tôi để ông trải nghiệm miễn phí một lần, ông không cần cảm ơn tôi đâu, nhưng mà tôi không có hứng thú chạm vào cái miệng thối của ông."
Anh đi đến phòng bếp, moi ra một túi đựng rác trong suốt, đặt nó lên đầu Hạ Nguyên vừa siết chặt lại vừa nói: "Hiện tại bắt đầu tính giờ, xem ông có thể kiên trì được bao lâu, tiện thể trải nghiệm một chút nỗi đau mà Du Nhiên vừa rồi đã phải chịu."
Anh nhìn thần sắc dần dần trở nên thống khổ của Hạ Nguyên, có chút cẩn trọng quay đầu lại nhìn Hứa Du Nhiên một cái.
Hứa Du Nhiên đang hồn du thiên ngoại, không biết suy nghĩ cái gì, dường như không chú ý chuyện bên này.
Nghiêm Nham khẽ thở hắt ra, sắc mặt thả lỏng vài phần.
Mỗi khi Hạ Nguyên bị nghẹn đến mức đôi tay cào loạn xạ, lúc gã sắp trợn trắng mắt thì Nghiêm Nham liền cởi trói cho gã, cứ như vậy hai lần, Hạ Nguyên nhịn không được khóc lóc xin tha.
Hứa Du Nhiên nhẹ giọng nói: "Đủ rồi."
Nghiêm Nham ngừng tay, nghiến răng nói với Hạ Nguyên: "Những gì ông nói vừa rồi với lời tôi nói cũng có đạo lý, chuyện của Du Nhiên tốt hơn vẫn là không được để xảy ra sơ suất gì, chuyện này có thể không nói cho cô nhỏ của tôi.
Nhưng ông tốt hơn hết là nên nhớ kỹ lời mình nói, về sau thấy Du Nhiên, thì phải trốn đi.
Một khi để tôi phát hiện ông còn dám tơ tưởng anh ấy, tôi nhất định sẽ khiến ông hối hận.
Nếu để tôi phải phát điên, thì cô nhỏ cũng không ngăn được tôi đâu."
Anh dí sát vào lỗ tai Hạ Nguyên, thì thào: " Dù sao thì, thần tượng và vợ, chính là hai chuyện khác nhau."
Hạ Nguyên đã sắp điên rồi, chỉ biết không ngừng gật đầu, bây giờ gã chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, hận không thể quay về thời điểm mình chưa tới mà tự tát tỉnh bản thân một cái.
Mục Tĩnh Viễn bất chợt lên tiếng: " Nếu ông không muốn làm Nghiêm Miểu sinh nghi, tốt nhất đừng đem bản mặt sưng phù này về nhà."
Hạ Nguyên run giọng nói: "Tôi đã biết."
Mục Tĩnh Viễn nhìn gã một cái, lại nói: "Tự chuốc họa vào thân, không thể sống, Hạ Nguyên, ông đã cưới Nghiêm Miểu, củng cố được Hạ gia vậy mà còn không thỏa mãn.
Vì dục vọng của bản thân mà đùa bỡn lừa gạt tình cảm người khác, tự cho mình là kẻ chiến thắng, thật ra là đang tự đào mồ chôn mình, chuyện ngày hôm nay chỉ là ông gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được.
Nam Sơn mềm lòng nói đỡ cho ông, chẳng lẽ ông không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Hạ Nguyên vừa khịt nước mũi vừa lau nước mắt gật đầu, không ngừng nói: "Du Nhiên là tôi sai rồi, tôi thực lòng xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tôi đi......"
Hứa Du Nhiên xoay đầu đi.
Sắc mặt Nghiêm Nham càng thêm khó coi.
Bạch Nhất Hàm lạnh lùng nói: "Dựa vào cái gì mà bắt anh ấy phải tha thứ cho ông? Bằng da mặt đủ dày lại đủ trơ trẽn của ông sao?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Tôi hy vọng ông có thể hiểu một chuyện, Hứa Du Nhiên là người ông không thể động đến.
Nếu ông còn dám đánh chủ ý lên người y, Hàm Hàm coi trọng Nam Sơn, nhất định sẽ không vui."
Hạ Nguyên vội nói: "Sẽ không sẽ không! Tôi bảo đảm! Về sau có thấy cậu ta, tôi nhất định sẽ trốn càng xa càng tốt!" Ha hả, ai làm Bạch Nhất Hàm không vui, chỉ có nước tàn mạng, chuyện này tôi biết chứ, chút của cải này của tôi đấu không lại cậu.
Nghiêm Nham hừ lạnh một tiếng, nói: "Chúng ta đưa Du Nhiên tới bệnh viện."
Bạch Nhất Hàm tán thành: "Đúng đúng, đi lẹ lên."
Hứa Du Nhiên giơ tay chống đỡ bọn họ nói: "Thật sự không cần, đã không sao nữa rồi, chỉ là một chút vết thương nhẹ, hơi mất sức, không cần đi bệnh viện."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Y không muốn đi, vậy gọi bác sĩ Trần tới kiểm tra một chút."
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Vậy cũng được."
Cửa nhà Hứa Du Nhiên đã bị cú đá dữ dội làm cho có chút biến dạng, xung quanh khung cửa cũng có vết rạn với trình độ nhất định, trong phòng bởi vì mấy lần đánh nhau cũng trở thành một mảnh hỗn độn.
Nghiêm Nham bế Hứa Du Nhiên lên nói: "Tới nhà tôi."
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nói với Hạ Nguyên vẫn đang nằm la liệt trên mặt đất: "Ông thấy đó, nơi này cũng không hoan nghênh ông."
Cả người Hạ Nguyên đều đau muốn chết, nhưng gã càng không muốn ở lại chỗ này, giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng vẫn bò lên, một bước một lết ra ngoài.
Bạch Nhất Hàm nhíu mày nói: "Hạ Nguyên ăn trận đòn này, có thể ghi hận đại thần Nam Sơn hay không? Hoặc là tìm chúng ta gây phiền toái."
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: "Không cần lo lắng, nếu ông ta không thành thật, anh liền chặt đứt gốc rễ của ông ta, tiêu diệt hậu hoạn."
Hạ Nguyên vừa lết vào thang máy: "....丨!! Lầu 8 ding〇 ding) ~"tình nhân nhỏ bé mềm yếu lại dễ lừa đột nhiên biến thành 1 tấm sắt, đầu ngón chân tôi muốn đứt luôn rồi, được chứ?(*) Còn mang thù, ai dám mang thù với các người!
(* editor: đoạn này bản qt khó hiểu thiệt sự)
[...]
Bác sĩ Trần cẩn thận kiểm tra thương thế của Hứa Du Nhiên xong, nói với Bạch Nhất Hàm: "Tiểu thiếu gia không cần lo lắng, cậu Hứa bị thương không nặng, đều là ngoại thương, tôi cho cậu ấy chút thuốc trị ngoại thương xoa tan máu bầm, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi."
Thần sắc Bạch Nhất Hàm thả lỏng, cười nói: "Làm phiền ông rồi, bác sĩ Trần."
Bác sĩ Trần ha hả cười nói: "Này thì có gì phiền đâu, Mục tổng gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng rằng là tiểu thiếu gia bị gì, sợ tới mức chạy một mạch tới đây!"
Mục Tĩnh Viễn hiếm khi cười đáp lại bác sĩ Trần: "Xin lỗi, là do tôi không nói rõ ràng."
Bác sĩ Trần thụ sủng nhược kinh, vội xua tay nói: "Không sao không sao, mọi người đều không sao thì tốt, vừa lúc trong hòm thuốc của tôi có thuốc trị ngoại thương, bóp thuốc ra lòng bàn tay, chà cho nóng rồi xoa lên chỗ bị thương là được, không có chuyện gì nữa thì tôi liền đi trước."
Tiễn bác sĩ Trần xong, trong phòng nhất thời có chút an tĩnh.
Thật lâu sau, Hứa Du Nhiên nhẹ giọng nói: "Chuyện Hạ Nguyên, các người đã sớm biết."
Nghiêm Nham vội nói: "Du Nhiên anh đừng tức giận, tôi thật sự chỉ là muốn thu thập tư liệu về anh, thật sự không có ác ý!"
Bạch Nhất Hàm cũng nói: " Đại thần Nam Sơn anh phải biết rằng, bọn em tuyệt đối không có ý không tôn trọng anh, chỉ là......Chỉ là xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo vệ anh thôi anh biết không?"
Hứa Du Nhiên cười khổ một tiếng nói: "Tôi không có ý định dẫn binh hỏi tội, nếu không phải có mọi người tới cứu, chỉ sợ là hôm nay tôi không xong."
Y nhìn Nghiêm Nham, lại nói: "Lúc trước các người không cho người ở nhà, thì cũng đưa tôi đến chỗ của anh Chương, là sợ tôi ở một mình sao? Còn có hôm nay, tôi chân trước rời chỗ của Chương Túc, cậu sau lưng liền chạy về, cũng là sợ Hạ Nguyên tìm tới, cậu biết gã không phải người lương thiện, sợ tôi bị hại, phải không?"
Nghiêm Nham chột dạ: "Tôi cũng không biết hôm nay gã sẽ đến, chỉ là không yên tâm để anh một thân một mình, nên mới trở về xem sao."
Hứa Du Nhiên nhẹ gật đầu nói: "Tôi biết, còn có, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi." Y đè lòng ngực, thì ra, đây là cảm giác có người lo lắng vướng bận, ở chỗ này, ấm áp.
Bạch Nhất Hàm tỏ lòng trung thành nói: "Tin tưởng nhân phẩm của anh là điều cơ bản nhất không phải sao?"
Mục Tĩnh Viễn cười vỗ vỗ đầu cậu, Bạch Nhất Hàm nháy mắt với anh..