Bạch Nhất Hàm ngồi thẳng người, nói: "Động tĩnh gì?"
Mục Tĩnh Viễn đặt bút xuống, đôi tay giao nhau đặt ở trên bàn nói: "Giống như anh dự đoán, Nam Sơn đã hoài nghi Hạ Nguyên.
Hôm nay Hạ Nguyên tới nhà Nam Sơn không bao lâu, hai người họ liền xảy ra tranh chấp, gặp mặt không đến hai giờ Hạ Nguyên mặt mày u ám đá cửa đi ra.
Mà Nam Sơn vẫn luôn không có động tĩnh, người của anh giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của Hạ Nguyên, cũng may gã cũng không làm ra hành vi gì với Nam Sơn, chỉ thay lại trang phục bình thường trở về công ty mình."
Bạch Nhất Hàm nói: "Vậy chắc gã sẽ không dễ dàng buông tay, còn muốn níu kéo đại thần Nam Sơn nên mới chưa lộ ra bộ mặt hung ác."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Có lẽ là vậy."
Bạch Nhất Hàm nhíu mày nói: " Một mình đại thần Nam Sơn ở nhà, tình huống bên trong như thế nào cũng không biết, thật làm người ta lo lắng.
Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Nam Sơn không có bạn bè, lúc này một mình miên man suy nghĩ xác thật không tốt lắm.
Anh nghĩ rằng, chúng ta nên mua lại căn nhà cách vách Nam Sơn, ở lại chỗ đó một thời gian ngắn.
Ở gần chiếu cố, một khi có chuyện gì cũng có thể kịp thời phản ứng và cứu viện, ít nhất sẽ không để ai xông vào trong nhà y.
Nhiệm vụ của em là, tới gần y và khuyên nhủ, để y có lấy một người bạn, nhưng! Vẫn là câu nói đó, không được khiến Nam Sơn có bất luận suy nghĩ nào không an phận với em, nếu không"
Bạch Nhất Hàm bĩu môi nói: "Nếu không anh sẽ đích thân bóp chết y."
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: "Em hiểu anh Hàm Hàm."
Bạch Nhất Hàm vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên, cậu lấy ra thì thấy đó là một dãy số lạ.
Bạch Nhất Hàm nhận điện thoại trả lời: "Alo."
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm: "Chào Bạch tam thiếu, tôi là Nghiêm Nham."
Bạch Nhất Hàm kinh ngạc một chút, che lại microphone làm khẩu hình với Mục Tĩnh Viễn "Là Nghiêm Nham", Mục Tĩnh Viễn gật đầu, lẳng lặng nhìn cậu.
Bạch Nhất Hàm buông tay ra, nói: "Nghiêm nhị thiếu, không biết tìm tôi có chuyện gì?"
Nghiêm Nham nói: "Người sáng suốt không nói vòng vo, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, Phái Phái đã nói với tôi chuyện của Nam Sơn.
Là một fan của Nam Sơn, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của tam thiếu."
Bạch Nhất Hàm nói: "Không cần, tôi cũng là fan sách của y, tôi nghĩ chúng ta có chung lập trường, tin rằng nếu là Nghiêm nhị thiếu phát hiện chuyện này, cũng sẽ đưa tay giúp đỡ không chút do dự."
Giọng nói Nghiêm Nham thể hiện sự tán thành: "Đúng vậy, nhưng mà tôi không biết chút gì về tình huống thực tế của Nam Sơn, một khi sự tình bị phanh phui, thân là người của Nghiêm gia e rằng tôi sẽ không dễ đưa tay xen vào, vẫn là phải cảm ơn tam thiếu đã tiết lộ tin tức trước cho tôi."
Bạch Nhất Hàm nói: "Đây là nên làm, tôi và Tĩnh Viễn sợ anh em hai người khó xử, vốn đang có chút do dự không biết có nên thông báo cho hai người không, nhưng có những lời này của nhị thiếu thì tôi an tâm rồi."
Nghiêm Nham nói: "Là độc giả trung thành của Nam Sơn, tôi có thể thông qua những dòng văn mà y viết để mường tượng nhân phẩm của y, tôi tin chắc tình huống trước mắt nhất định không phải xuất phát từ sự tự nguyện của y.
Tam thiếu cùng Mục tổng vẫn luôn để ý Nam Sơn, không biết hiện giờ đã có tin tức gì mới chưa?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Đúng là có, giống như Tĩnh Viễn lường trước, đại thần Nam Sơn đã nghi ngờ Hạ Nguyên, hôm nay bọn họ gặp mặt rất không thoải mái.
Hạ Nguyên hất cửa rời đi, nhưng trước mắt cũng chưa có hành vi ép buộc hay trả thù nhằm vào đại thần Nam Sơn, chắc là còn muốn cứu vãn.
Còn về phía đại thần Nam Sơn vẫn chưa có động tĩnh, điều này làm người khác rất lo lắng."
Nghiêm Nham nói: "Y cần một người bạn có thể khai sáng mình."
Bạch Nhất Hàm nói: "Đúng vậy, tôi và Tĩnh Viễn dự định mua lại căn nhà bên cạnh y, ở đó sống một thời gian, như vậy có thể hợp lý làm một người bạn cùng y vượt qua quãng thời gian đen tối này.
Thứ hai, làm vậy cũng có thể nắm được tin tức trực tiếp, một khi phát sinh ra chuyện gì cũng có thể ứng cứu kịp thời."
Nghiêm Nham bên kia trầm mặc một chút, mới nói: "Đây xác thật là một biện pháp tốt.
Nếu như tam thiếu tin tưởng, không bằng đem nhiệm vụ này giao cho tôi, hai người tam thiếu và Mục tổng, đặc biệt là Mục tổng, mục tiêu quá lớn, thu hút quá nhiều sự chú ý.
Hiện giờ Nam Sơn không nên bị chú ý quá nhiều, dù sao đây cũng là một nhiệm vụ lâu dài, luôn bí mật tiến hành thì cũng rất bất tiện cho cả hai người."
Bạch Nhất Hàm nói: "Tất nhiên là tôi tin Nghiêm nhị thiếu, Phái Phái đã nói với tôi rằng em ấy thích sách của đại thần Nam Sơn cũng là qua sự đề cử của Nghiêm nhị thiếu."
Nghiêm Nham trầm giọng nói: "Nam Sơn là một tác giả rất giỏi, sách của y xứng đáng được nhiều người yêu mến hơn, tôi hy vọng thông qua sự trợ giúp của chúng ta thì y có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn, viết ra càng nhiều tác phẩm hay hơn nữa."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Thật tình cờ, tôi cũng nghĩ như vậy, Nghiêm nhị thiếu, hợp tác vui vẻ,"
Nghiêm Nham đáp: "Hợp tác vui vẻ, đây là số điện thoại riêng của tôi, chúng ta có thể dùng số này để liên hệ, trao đổi cho đối phương."
Bạch Nhất Hàm nói: "Được."
Sau khi cúp máy, Bạch Nhất Hàm vừa ghi chú lại số điện thoại vừa nói: "Việc này không cần lo lắng nữa, Nghiêm nhị thiếu chủ động nhận nhiệm vụ này, cậu ấy nói cũng đúng, hai người chúng ta mục tiêu quá lớn, rất dễ bị phát hiện, đến lúc đó bởi vì chúng ta mà Nam Sơn bị người khác chú ý tới thì không tốt.
Chỉ một mình cậu ấy, ngược lại mục tiêu có thể nhỏ hơn."
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: "Ừm, Nghiêm Nham người này, tuy rằng có chút cũ kỹ chất phác, nhưng lại là một lời nói một gói vàng, làm việc ổn thỏa.
Cậu ta nhận chuyện này, em có thể yên tâm, ờ, anh cũng yên tâm."
Bạch Nhất Hàm lưu lại số riêng của Nghiêm Nham, thay đổi cái tư thế rồi điều ra giao diện trò chuyện với Nam Sơn, cạch cạch đánh chữ, trong miệng nói: "Anh yên tâm cái gì? Đừng nói với em là anh thật sự sợ y sẽ thích em nha."
Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc hỏi lại: "Chẳng lẽ ann không nên sợ sao?"
Nam Sơn không trả lời.
Bạch Nhất Hàm thở dài, không hề có hình tượng trợn tròn mắt xem thường nói: "Làm ơn đi đại ca, thật sự coi em thành vạn nhân mê rồi.
Anh nói không biết ngượng thì em nghe cũng biết xấu hổ đó, anh là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Nhưng ở trong mắt người khác, em chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, nào có dễ được người khác coi trọng như vậy?"
Mục Tĩnh Viễn đóng lại tập văn kiện trong tay, nghiêm túc nói: "Hàm Hàm, anh nghĩ mình cần phải thảo luận với em một chút về vấn đề nghiêm túc này, miễn cho em không nhận thức được tính nghiêm trọng của nó.
Mỗi ngày em đều có thể tự nhìn mình trong gương, đã sinh ra chai sạn về mặt thẩm mỹ, cũng không cảm thấy có gì, nhưng có thể em không biết rằng diện mạo và dáng người của em tuyệt đối là sự hiện diện nổi bật trong đám đông.
Mỗi lần em đi ra ngoài, đều là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Còn có tình huống thực tế bây giờ, Nam Sơn hiện đang ở vùng trũng cuộc đời, lúc này nếu có một người xuất hiện bên cạnh động viên, không thể nghi ngờ là một cọng rơm cứu mạng.
Nếu người này bất luận từ bề ngoài đến khí chất hay nhân phẩm đều không chê vào đâu được thì vô cùng dễ làm y xuất hiện tình huống thay lòng.
Này không phải anh lo sợ không đâu, mà tình huống thực tế rất nghiêm trọng, sở dĩ anh lo cũng đều có cơ sở.
Nếu không phải nể tình......!trong lòng em chỉ có anh, thì anh tuyệt đối sẽ không cho phép em đi làm chuyện này."
Bạch Nhất Hàm: "......, Anh còn có thể nói kỳ quái hơn nữa không?"
Mục Tĩnh Viễn không hề có ý giỡn, vẫn nghiêm túc nói tiếp: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cảnh chùa, cuộc đời Nam Sơn nhấp nhô, lại có tài hoa, còn là người em coi trọng, anh ra tay cứu giúp cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, nếu phải gánh vác nguy cơ bị ai đó cạy góc tường, phẩm cách anh không cao thượng tới vậy.
Suy cho cùng người yêu mình bị người khác mơ ước cũng không phải một việc khiến ai vui vẻ được, dù cho đã biết người yêu mình luôn chung thủy một lòng với mình đi nữa cũng vậy."
Bạch Nhất Hàm sắc mặt hơi ửng hồng, ho khan một tiếng nói: "Được rồi, đừng nói nữa, em cảm thấy da mặt mình ngày càng dày rồi.
Mà giờ đã có Nghiêm nhị thiếu chủ động nhận nhiệm vụ này, anh còn gì phải lo nữa?"
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu, lại đi lật văn kiện, nói: "Nghiêm Nham người này cũng không tệ."
Bạch Nhất Hàm nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm: "Mông của mình không chê thúi, vậy mà còn tưởng ai cũng thấy thơm......"
Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu nói: "Em nói gì? Anh không nghe rõ."
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu cười tủm tỉm: "Em nói anh khen em không thể bắt bẻ làm lòng em rộn ràng vui sướng á."
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu nói: "Anh chẳng qua chỉ đang trần thuật một sự thật thôi, cũng không phải đang khen em.
Nếu muốn khen, anh nên nói em là tiên giáng trần."
Bạch Nhất Hàm: "Phốc......" Anh có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Phiên bản phóng đại của tình nhân trong mắt hóa Tây Thi à?
Mục Tĩnh Viễn làm bộ muốn đứng lên, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Nhất Hàm vội xua xua tay nói: "Không có gì không có gì, uống vội nên bị sặc nước thôi."
Mục Tĩnh Viễn đành ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: "Em cái gì cũng tốt, chỉ có điều không biết tự chăm sóc mình.
Cũng phải, dù sao cũng không có ai là hoàn mỹ cả."
Bạch Nhất Hàm cười gượng nói: "Không phải còn có anh sao?"
Mục Tĩnh Viễn đồng ý gật gật đầu nói: "Ừm, em nói đúng, anh tới chăm em là được rồi, em không cần phải biết gì hết."
Bạch Nhất Hàm trong lòng cảm động, nhẹ nhàng nói: "Em có anh rồi, thật sự không cần gì cả."
Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Mục Tĩnh Viễn vẫn là không nhịn được đứng dậy đi tới hôn cậu, hai người lại ở trên sô pha ôm thành một đoàn.
Thật lâu sau, Bạch Nhất Hàm thở hổn hển nói: "Đồng chí Mộc Mộc à, anh không phải làm việc sao?"
Mục Tiễn Viễn dừng động tác ngậm cổ cậu, trầm giọng nói: "Có."
Bạch Nhất Hàm sờ sờ sau cổ anh, cười khẽ hỏi: "Vậy anh có còn muốn làm hay không?"
Mục Tĩnh Viễn trầm mặc thật lâu sau, nhìn làn da trước mắt bị mình gặm cắn đến phấn hồng, nói: "Phải làm!"
Bạch Nhất Hàm vỗ bờ vai anh một cái, cười nhẹ nói: "Làm công việc của anh đi, còn làm nữa là muốn lấy mạng, bây giờ phía sau vẫn còn đau đây này, ở đó mà làm."
Mục Tĩnh Viễn cau mày đứng dậy nói: "Đau? Có phải lại bị thương không? Sao lúc tắm cho em anh lại không phát hiện?" Anh quỳ chân sau trên sô pha chống cả người, vươn tay cởi quần của Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm luống cuống tay chân loạn túm chặt lưng quần, đỏ mặt nói: "Không không, không có bị thương, chỉ là......!Kia cái gì, sử dụng quá độ, nghỉ ngơi một ngày thì tốt rồi.
Ai nha anh mau đi làm công việc của anh đi, tiếp tục làm loạn nữa, còn có thể về nhà không đây."
Mục Tĩnh Viễn lúc này mới ngừng tay, tinh tế hôn nhẹ lên môi cậu, ôn nhu nói: "Là anh không tốt, trì hoãn thời gian, yên tâm, anh sẽ nhanh làm xong việc, một lát liền về nhà, vậy em có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Bạch Nhất Hàm hôn lại anh một chút, nói: "Không sao, đừng vội mà để sai sót."
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ nói: "Chỉ cần em không quyến rũ anh thì sẽ không có gì sai sót.".